Nhỏ Ở Trên, Lớn Ở Dưới

6



Đi công tác về, tôi xin nghỉ nửa ngày để đưa mẹ đi phẫu thuật.

 

Lúc đi ngang qua khoa nam, tôi tình cờ liếc thấy một bóng dáng quen quen thấp thoáng sau cánh cửa khép hờ.

 

Kỳ lạ thật.

 

Tôi lùi lại mấy bước, giả vờ đứng ở cửa, săm soi tờ xét nghiệm trong tay.

 

Trong phòng vang lên giọng nói của một người phụ nữ:

 

“Đàn ông sĩ diện lắm, anh ấy thà chết cũng không chịu đến. Bố mẹ tôi lo sốt vó rồi đây này.”

 

Một giọng khác thắc mắc:

 

“Ý cô là… có khả năng bị cô gái năm đó ngồi đè lên làm tổn thương à?”

 

“Bây giờ muốn truy cứu chuyện này rất khó, chẳng có chứng cứ gì cả. Tôi sẽ tìm cách khuyên anh ấy đến khám. Cảm ơn bác sĩ nhé.”

 

Nghe thấy tiếng ghế trong phòng cọt kẹt, tôi lập tức chuồn thẳng.

 

Khoan đã…

 

Ý của Thẩm Nhược Đường là…

 

Châu Triết… có vấn đề?!

 

Và nguyên nhân là do năm đó tôi… ngồi đè lên hắn?!

 

Hồi đó tôi cao 1m65, nặng hẳn 80kg…

 

Nhớ lại gương mặt đỏ bừng và hai hàng nước mắt long lanh của hắn năm ấy…

 

Tôi rùng mình.

 

“Cô làm gì ở đây?”

 

Giọng nói bất ngờ vang lên làm tôi giật bắn mình.

 

Tôi quay phắt lại, đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Châu Triết.

 

“Anh làm gì ở đây?!”

 

Cả hai trừng mắt nhìn nhau.

 

“Tôi đi lấy thuốc cho mẹ.”

 

“Tôi đến tìm người.”

 

Đồng thanh.

 

Tôi ôm ngực, quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa la lớn:

 

“Anh cứ bận đi nhé, tôi đi trước, mẹ tôi đang đợi!”

 

Nếu hắn chưa có vợ, cùng lắm thì tôi nhắm mắt chịu trách nhiệm.

 

Nhưng hắn có vợ rồi.

 

Mà Thẩm Nhược Đường… lại nói đến chuyện truy cứu?

 

Không lẽ…

 

Châu Triết tuyển tôi vào công ty, còn giả vờ tỏ ra quan tâm, chẳng lẽ là muốn chờ tôi tự thừa nhận để thu thập chứng cứ hủy hoại tôi?!

 

Cũng hợp lý, dù sao năm đó tôi cũng là người đã… phá hỏng hắn.

 

Đầu óc tôi quay cuồng, người nhẹ bẫng như bị rút cạn sức lực.

 

Bằng cách nào đó, tôi lơ ngơ quay về phòng bệnh.

 

Đi ngang qua văn phòng bác sĩ phẫu thuật chính của mẹ, tôi vô tình thấy Châu Triết từ trong bước ra.

 

Tôi vội vàng chạy vào hỏi:

 

“Sếp cô đối xử với cô tốt thật đấy. Vì ca phẫu thuật của mẹ cô, hôm qua còn gọi điện, hôm nay đích thân đến dặn dò.”

 

Chân tôi mềm nhũn.

 

Hắn… muốn dùng mẹ tôi để uy hiếp tôi sao?!

Sau khi ca phẫu thuật kết thúc, tôi sắp xếp cho mẹ nghỉ ngơi ở một khách sạn gần bệnh viện.

 

Nơi công cộng có camera giám sát, an toàn tuyệt đối.

 

Vừa bước ra khỏi khách sạn, tôi tình cờ thấy hai bóng người quen quen rẽ vào cổng một khách sạn năm sao đối diện.

 

Người đàn ông nhẹ nhàng đặt tay lên eo người phụ nữ.

 

“Rõ ràng không được mà vẫn thuê phòng? Chơi cũng chịu chơi thật đấy.”

 

Về đến công ty, tôi chống cằm lẩm bẩm.

 

“Cô nói gì cơ?”

 

“Sếp, anh về rồi à?”

 

Tôi mải suy nghĩ quá, không để ý Châu Triết đã đi đến sau lưng.

 

Liếc điện thoại, thời gian từ lúc tôi thấy họ bước vào khách sạn còn chưa đến nửa tiếng.

 

“Cũng nhanh thật…”

 

“Cái gì nhanh?”

 

“Anh nhanh đấy.”

 

Hắn nhướn mày.

 

“Bây giờ không còn như hồi trẻ nữa, tốc độ tay không còn nhanh như trước.”

 

Vừa nói hắn vừa vươn vai, xoa xoa ngón tay, rồi thản nhiên cởi cúc áo sơ mi ở cổ.

 

“Mệt chết đi được, tôi chợp mắt một lúc, ai cũng không được vào.”

 

Hắn vừa vào phòng, nhóm chat nội bộ của công ty lập tức nổ tung.

 

【Không ngờ sếp cũng thích chơi game.】

 

【Chơi dở mà còn mê, còn cố vớt vát bảo hồi trẻ tốc độ tay nhanh.】

 

【Anh ấy cũng bình dân lắm, lần trước đi công tác còn bảo tôi đặt vé khoang phổ thông cho anh ấy.】

 

Tôi hơi mơ hồ.

 

Dạo này đầu óc tôi không theo kịp nhịp sống nữa rồi.

 

Hóa ra vé khoang phổ thông không phải đặt nhầm, mà hắn cố tình muốn ngồi cạnh tôi?

 

Khoan đã… Hắn nói là chơi game?

 

Vậy còn Thẩm Nhược Đường…

 

Tôi lập tức đẩy cửa văn phòng ra.

 

“Sếp Châu, tôi có chuyện nhất định—”

 

Hắn chậm rãi xoay người lại, ánh đèn hắt nghiêng lên người hắn.

 

Làn da màu lúa mạch ánh lên vẻ rắn rỏi đầy sức hút.

 

Thân hình săn chắc, vai rộng eo hẹp, từng đường nét cơ bắp kéo dài xuống bụng, bị một chiếc thắt lưng đen cắt ngang.

 

Hắn cầm một chiếc áo thun từ móc treo, khoác vào.

 

“Lại không gõ cửa?”

 

“Tôi—”

 

Tôi nghẹn họng, ho khan hai tiếng.

 

“Qua đây.”

 

Giọng hắn trầm thấp, như có ma lực kéo tôi lại gần.

 

Tôi bất giác nhấc chân tiến lên.

 

“Cô không có gì muốn nói với tôi sao?”

 

Hơi thở nóng rực phả xuống từ đỉnh đầu, có chút gấp gáp.

 

Tôi cúi xuống nhìn chân mình và chân hắn, chỉ cách nhau một chút.

 

Nếu không mang giày, chắc đã chạm vào nhau rồi.

 

Tôi nín thở, nhưng vẫn không kìm được mà thở gấp.

 

“Xin lỗi.”

 

“Cô đúng là nên xin lỗi.”

 

Nhịp thở của hắn ngày càng dồn dập.

 

Ánh mắt tôi từ đôi giày của hắn chậm rãi dịch lên.

 

Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi giơ tay lên…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.