“Anh Châu!”
Giọng Thẩm Nhược Đường vang lên trước khi cô ta bước vào.
Châu Triết lập tức lùi về sau bàn làm việc, ngồi xuống ghế.
Cánh tay chống lên mặt bàn, đỡ lấy cằm.
Hắn hờ hững ngước mắt lên, nhìn Thẩm Nhược Đường lả lướt bước đến trên đôi giày cao gót.
“Cao dán lần trước anh đưa em dùng tốt lắm, giờ em không còn đau lưng nữa rồi. Anh làm sao thế? Nắng gắt quá, sao không kéo rèm vào?”
Tôi vội vàng lùi ra ngoài, không quên chu đáo đóng cửa lại giúp họ.
Diễn sâu thật sự.
Cả hai người đều diễn quá đạt.
Tôi nhìn tay mình, chỉ hận không thể chặt bỏ nó.
Giờ thì giải thích kiểu gì đây?
Nếu tôi nói với hắn chuyện tôi thấy ở khách sạn, đảm bảo hắn sẽ nghĩ tôi bịa đặt để bôi nhọ cô ta.
Tại sao lúc đó tôi không chụp ảnh lại chứ?
Đồ vô dụng, đến lúc cần thì không chịu động thủ!
Lúc Thẩm Nhược Đường bước ra, cô ta mỉm cười với tôi, vẻ mặt hiền hòa như chị em lâu ngày gặp lại.
“Có rảnh thì qua nhà em ăn cơm nhé, chồng em hay nhắc đến chị lắm.”
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, tôi đột nhiên thấy vừa xấu hổ, vừa tức giận.
Cô ta có lỗi gì đâu?
Cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ bị lừa dối mà thôi.
Tôi nghiêm túc gật đầu.
“Vậy hay là tối nay luôn nhé?”
Cô ta hơi sững người.
“Ừm… tối nay cũng được, em sẽ dặn người nhà chuẩn bị thêm vài món.”
Trong phòng làm việc, Châu Triết vẫn đứng đó.
Tiễn Thẩm Nhược Đường rời đi xong, hắn gọi tôi:
“Vào đi.”
Hai chữ này tôi nghe đến mức sắp mọc kén trong tai rồi.
“Vừa nãy tôi hơi bốc đồng. Nhưng anh cũng đừng có nói dối chứ, rõ ràng anh vẫn ổn, lại cứ khăng khăng bảo không được.”
Hắn vẫn bình thản, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Vậy tức là cô đã biết hết rồi. Tôi cũng từng cố thử với người khác, nhưng không được. Chỉ khi nghĩ đến cô, tôi mới tập trung được.”
Hắn chậm rãi quay lại, ánh mắt đầy ẩn ý.
“Cô cũng có cảm giác với tôi, đúng không?”
Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mình không hiểu tiếng Việt.
Đây là lời con người nói ra à?
Tôi hận không thể lao lên tát hắn một cái.
Nhưng nghĩ đến thân phận hiện tại, tôi chỉ có thể kéo khóe miệng lên, nặn ra một nụ cười giả tạo đầy chân thành.
“Bà chủ nhà anh vừa mời tôi tối nay sang ăn cơm, sếp có thể chở tôi đi cùng không?”
—
Hóa ra hai vợ chồng nhà này mỗi người một kiểu. Đã thế, tôi nên tìm Thẩm Nhược Đường nói thẳng.
Để cô ta biết Châu Triết lén lút sau lưng mình, chắc chắn cô ta sẽ không còn tâm trạng mà giúp hắn truy cứu trách nhiệm nữa.
Tôi còn đang mải suy nghĩ, xe đã rẽ vào một con đường lớn.
Nhà họ Châu… thật sự rất rộng.
Vừa bước vào cổng, tôi đã thấy Thẩm Nhược Đường khoác tay một người đàn ông bước đến chào đón.
“Thầy… thầy giáo?”
Chắc chắn là bố của Thẩm Nhược Đường rồi.
Bảo sao hồi xưa ông ấy dám đánh Châu Triết ngay giữa sân trường.
Mặt Thẩm Nhược Đường hơi ửng đỏ.
“Theo lý mà nói, chị phải gọi em một tiếng ‘sư mẫu’ đấy. Em vẫn luôn ngại không dám nói, cũng không để Châu Triết nói với chị, sợ chị cười. Anh ấy theo đuổi em sau khi đã nghỉ việc, chứ không phải kiểu tình cảm thầy trò.”
Tôi nghe mà sững sờ.
Nghĩ lại cũng thấy hợp lý.
Lúc thầy dạy chúng tôi, thầy cũng chỉ mới tốt nghiệp đại học được vài năm, đâu có hơn chúng tôi là bao.
Sau đó nghe nói thầy nghỉ việc đi kinh doanh, gặp được quý nhân, làm ăn ngày càng phát đạt.
Thì ra là thế.
“Vậy tại sao mọi người đều gọi chị là bà chủ?”
“Chị với chồng là cổ đông lớn nhất của công ty này, tất nhiên là bà chủ rồi.”
Đúng lúc đó, một người phụ nữ dịu dàng bước tới.
“Cháu là Khánh Yên phải không? Cô biết ngay thằng nhóc này thích cháu mà. Không thì nó đâu có lấy hết tiền lì xì, bảo cô lập một suất học bổng? Mà lúc cháu mới vào cấp ba, trong phòng nó có cả một chồng tài liệu dày cộp thế này, toàn là về cháu đấy.”
“Mẹ—”
Châu Triết bất đắc dĩ lắc đầu.
“Mẹ nói con cứ như kẻ theo dõi biến thái vậy.”
“Anh Châu, bác gái chỉ sợ anh kiệm lời quá, chỉ biết làm mà không chịu nói thôi.”
Nghe họ nói chuyện, tôi dần ghép lại được mối quan hệ giữa Châu Triết và Thẩm Nhược Đường.
Họ là anh em cùng cha khác mẹ.
Từ nhỏ, Thẩm Nhược Đường sống với mẹ ruột, mang họ mẹ.
Mãi đến năm lớp chín, mẹ cô ấy qua đời, cô ấy mới được đưa về nhà họ Châu.
Mẹ của Châu Triết và cả hắn đều rất cưng chiều cô ấy.
Thấy tôi sững sờ, Châu Triết hỏi: “Cô sao thế?”
Tôi đỏ mắt, đột nhiên nhận ra một chuyện.
“Mẹ tôi bị bệnh, mãi không đặt được lịch với bác sĩ giỏi, vậy mà tự nhiên có lịch. Là anh giúp đúng không?”