Nhỏ Ở Trên, Lớn Ở Dưới

8



Hắn nói, hắn rất xin lỗi.

 

“Tôi vẫn luôn để ý đến tình hình nhà cô, nhưng lại không biết bác gái lại quay lại mỏ làm việc. Đến hôm nhận kết quả sinh thiết, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải ác tính. Lúc đó cô vì một cái đùi gà mà khóc lóc thảm thiết như thể trời sập đến nơi, nhìn thảm lắm. Tôi không tin nổi, một năm mà chỉ được ăn đúng một cái đùi gà thôi á? Hay là cô làm bộ đáng thương để moi thêm đùi nữa?”

 

Hóa ra hắn đã đi điều tra hết thông tin của tôi.

 

Tôi sinh ra đã bị cha mẹ bỏ rơi, suýt nữa chết cóng trong một cái thùng rác.

 

Một người phụ nữ câm nhặt tôi về nuôi.

 

Không chỉ nuôi lớn tôi khỏe mạnh mà còn tròn trịa, nhìn lúc nào cũng vô tư lự.

 

Nhưng bà không có bản lĩnh gì, chỉ có thể làm lao công trong mỏ bên kia núi.

 

Vì chỉ có một cánh tay, tiền công bà kiếm được chỉ bằng một nửa người khác.

 

Thế nên suốt mười mấy năm trời, tôi chỉ có thể ăn rau củ rẻ nhất với cơm trắng, chan thêm tí mỡ lợn cho có vị.

 

Cái đùi gà hôm đó, là vì tôi nhặt được năm tệ.

 

Ba tệ mua đùi gà, hai tệ còn lại để dành ăn thêm một bữa nữa.

 

Giọng hắn trầm thấp, có chút nghèn nghẹn.

 

“Tôi lấy hết tiền lì xì của mình, nhờ mẹ lập quỹ học bổng.”

 

“Mẹ bảo, điều kiện là tôi phải học hành tử tế để vào đại học.”

 

“Trước khi gặp cô, tôi đúng là một thằng vô dụng.”

 

Tôi vỗ vai hắn, hít mũi.

 

“Nói thế thì anh phải cảm ơn tôi đấy nhé?”

 

Mọi người xung quanh vừa cười vừa rơm rớm nước mắt.

 

Mẹ của Châu Triết đổi chủ đề:

 

“Bữa ăn hôm nay hơi gấp gáp, bố và ông nội đi công tác chưa về.

 

“Đợi họ về, chúng ta sẽ tổ chức bữa cơm chính thức, mời cả mẹ cháu đến nữa.”

 

Mọi người không ngừng gắp thức ăn cho tôi.

 

Chưa bao giờ tôi được ăn no đến thế, cũng chưa bao giờ thấy ấm áp thế này.

 

Sau bữa tối, tôi lên sân thượng hóng gió.

 

Châu Triết hỏi tôi có muốn ở lại không.

 

Mặt tôi nóng bừng.

 

“Có nhanh quá không?”

 

Hắn cười xấu xa.

 

“Không thử sao biết nhanh hay chậm?”

 

“Tôi không phải—”

 

Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống.

 

Tôi đưa tay ôm lấy eo hắn.

 

Dán chặt vào nhau.

 

Cấn quả…

 

Ý tôi là… cái thắt lưng.

Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến tôi bừng tỉnh.

 

“Thế anh nói ép bản thân thử là có ý gì?”

 

Tôi đẩy hắn ra, tay hơi run run.

 

Loại công tử nhà giàu như hắn, từng có bạn gái cũng chẳng có gì lạ.

 

Nhưng không hiểu sao, trong lòng tôi cứ thấy bứt rứt, như thể mất mát cái gì to tát lắm.

 

“Bị cô ngồi đè một phát, tôi không gượng dậy nổi nữa.”

 

Hắn giơ tay ra, vẻ mặt đầy oan ức, cứ như tôi phải chịu trách nhiệm vậy.

 

Cơn gió lạnh chết tiệt, thổi đến mức mặt tôi cũng nóng bừng.

 

“Thế thì cùng lắm sống kiểu Plato thôi!”

 

“Cô nghĩ đẹp lắm, tôi còn chưa đánh đâu. Cô thích đánh chỗ nào, lực bao nhiêu…”

 

Tại sao quay đi quay lại vẫn là mấy câu đầy màu sắc thế này chứ!

 

Hắn bất giác lấy lại vẻ nghiêm túc.

 

Hắn kể, suốt những năm cấp ba, hắn đã lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Tốt nghiệp xong, hắn còn lén đi khám nam khoa với bác sĩ tâm lý.

 

Kết luận cuối cùng: có vấn đề về tâm lý.

 

Hắn chán nản một thời gian, rồi thử dẫn bạn gái về nhà.

 

Nhưng mỗi lần đối phương hưng phấn, còn chưa kịp cởi áo, hắn đã thấy khó chịu đến mức không chịu nổi, lập tức đẩy họ ra ngoài cửa.

 

Làm vậy vài lần, tin đồn bắt đầu lan rộng.

 

Người ta đồn rằng hắn bất lực.

 

Rồi lại đồn rằng hắn chỉ thích đàn ông.

 

Mẹ hắn nghe được, lo đến phát sốt.

 

Lo đến mức Thẩm Nhược Đường cũng chẳng còn tâm trí mà tránh mặt hắn nữa, sợ mẹ hắn ảnh hưởng đến sức khỏe.

 

Cô ấy giúp hắn tìm chuyên gia, tham khảo ý kiến, khuyên hắn chữa trị.

 

Nhưng chính hắn đã buông xuôi.

 

Vì hắn phát hiện ra—chỉ cần tập trung nghĩ đến tôi, thì hắn có thể.

 

Mặt tôi đỏ bừng.

 

“Tôi không tin!”

 

“Không tin?”

 

Hắn nhướng mày, kéo tay tôi đặt lên eo hắn.

 

“Vậy thử xem. Thử rồi cô sẽ biết tôi có được hay không.”

 

Tôi áp tai vào, nghe thấy nhịp tim hắn đập thình thịch.

 

Tôi ngượng ngùng nói:

 

“Thế… ngủ đi.”

 

Hai mươi mấy tuổi, đúng là cái tuổi thích… ngủ mà.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.