“Tình yêu là che chở, là trân trọng, là không nỡ để người mình yêu phải chịu lấy một chút tổn thương nào.”
Tôi lau nước mắt, giọng nghẹn lại:
“Còn anh thì sao, Kỷ Lâm Xuyên? Anh để một người phụ nữ khác nhục mạ tôi, khiến tôi mất mặt trước bao người, thậm chí bắt tôi phải cúi đầu xin lỗi cô ta.”
“Tôi—”
“Anh nói anh ‘thử tôi’?” Tôi tiến lên từng bước, ánh mắt rực cháy. “Nếu tôi vượt qua bài thử này thì sao? Lần sau anh sẽ nghĩ ra trò gì nữa để tiếp tục ‘thử’ tôi?”
Anh há miệng, nhưng không nói được gì.
“Anh sẽ không bao giờ dừng lại. Vì căn bản, anh không tin tình yêu. Thứ anh tin… chỉ là sự kiểm soát.”
Tôi hít một hơi thật sâu, giọng run lên nhưng dứt khoát:
“Cảm ơn anh, nhờ anh mà tôi đã hiểu rõ: tình yêu thật sự là thế nào. Người thực sự yêu sẽ không bao giờ nhẫn tâm làm người mình yêu đau khổ.”
Từng chữ tôi thốt ra nhẹ như gió, nhưng lại như từng mũi kim đâm thẳng vào tim.
“Còn anh… từ đầu đến cuối, từng hành động của anh đều chỉ khiến tôi đau.”
Tôi quay lưng, bước đi không do dự.
“Y Y!” Kỷ Lâm Xuyên lao tới, bàn tay siết chặt cổ tay tôi, giọng khản đặc như sắp phát điên:
“Em không được đi! Anh yêu em thật lòng! Em không vui, anh lập tức đuổi cô ta đi. Y Y, anh chỉ cần em thôi… đừng rời bỏ anh!”
“Không cần nữa.” Tôi cắt ngang, giọng lạnh như băng. “Kỷ Lâm Xuyên, thứ tình yêu ích kỷ và đáng sợ của anh… tôi không gánh nổi.”
Tôi xoay người rời đi, không quay đầu, không cho anh thêm bất kỳ cơ hội nào để biện minh.
Đêm đó, tôi thu dọn hành lý, rời khỏi chiếc lồng son đã giam hãm mình ba năm.
Trang sức, túi xách, mọi món quà anh từng tặng — tôi đặt gọn gàng trên bàn trà, không thiếu một thứ.
Tôi chỉ mang theo chiếc hộp cọ vẽ cũ, cùng vài bộ quần áo đơn sơ lúc mới bước chân vào căn nhà này.
Kỷ Lâm Xuyên phát cuồng tìm tôi. Khi anh gọi cho Trần Lộ, tôi đang cùng cô ấy sắp xếp căn hộ mới thuê.
Qua loa điện thoại, giọng anh vang lên đầy hoảng loạn chưa từng có:
“Hãy nói với cô ấy là tôi sai rồi! Tôi đuổi Diệp Tri Ý đi rồi! Tất cả đều có thể giải thích được, tôi chỉ cần cô ấy quay về!”
Trần Lộ lạnh lùng ngắt máy, nhếch môi cười khinh:
“Ồ, giờ mới biết mình sai sao, Tổng giám đốc Kỷ?”
Tôi im lặng, chỉ lặng lẽ sắp từng cây cọ lên giá.
Lần đầu tiên sau ba năm, tôi có thể tự tay sắp xếp không gian thuộc về riêng mình. Không còn mùi nước hoa nồng nặc, chỉ còn mùi sơn, mùi màu — và tự do.
Ngày hôm sau, điện thoại lại rung.
Lần này, anh gần như gào lên:
“Cô ấy ở đâu?! Tôi có thể đưa cho cô ấy cổ phần công ty, cho cô ấy bất cứ thứ gì cô ấy muốn!”
Trần Lộ bật loa ngoài, hừ nhẹ:
“Xin lỗi, nhưng giờ cô ấy đã có tự do và cả sự nghiệp của mình rồi. Không cần mấy đồng tiền thối của anh.”
Cúp máy, cô ấy ngập ngừng hỏi tôi:
“Y Y, cậu còn đau lòng vì anh ta không?”
Tôi lắc đầu.
Không. Thật sự không còn nữa.
Trước kia, chỉ một cái nhíu mày của anh ta cũng khiến tôi run rẩy bất an.
Còn giờ đây, nghe anh ta gào thét vô vọng, tôi chỉ thấy nực cười… và đáng thương.
Khi một người thật sự chết tâm, thì đến cả khát vọng trả thù cũng không còn.
Tôi chọn một thị trấn nhỏ ven biển để bắt đầu lại.
Giá nhà rẻ, nhịp sống chậm, và quan trọng nhất — nơi ấy nằm ngoài thế giới của Kỷ Lâm Xuyên. Một nơi xa xôi đến mức… thậm chí còn không có tuyến tàu cao tốc.
Với số tiền dành dụm, tôi thuê một cửa tiệm nhỏ, đặt tên là “Niệm Sơ”.
Là để tưởng niệm chính tôi — người đã từng trước khi gặp anh.
Khi tôi sửa sang tiệm, Kỷ Lâm Xuyên như phát điên, lùng sục khắp nơi. Nhưng anh không ngờ, tôi lại ẩn mình ở một góc bình yên, bị phồn hoa bỏ quên.
Tôi chặn toàn bộ liên lạc từ anh.
Và lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy mỗi nhịp thở của mình đều thật sự… ngọt ngào.
Một chiều hoàng hôn, một bé gái rụt rè bước vào.
“Chị ơi, chị có thể vẽ cho em một bức tranh không?”
Nó đưa tờ tiền năm mươi nhàu nát: “Mẹ bảo em chuẩn bị quà sinh nhật cho ba.”
Tôi ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt nó:
“Muốn vẽ gì nào?”
“Một gia đình ba người, thật hạnh phúc ấy.”
Tôi khẽ khựng lại. Trong đôi mắt long lanh của con bé, tôi thấy bóng dáng tuổi thơ chính mình — cũng từng thèm khát một mái ấm đủ đầy như thế.
Một giờ sau, bức tranh hoàn thành.
Con bé ôm tranh vào ngực, đôi mắt sáng như sao:
“Cảm ơn chị nhiều lắm!”
Khi nó rời đi, phòng tranh lại trở về với tĩnh lặng vốn có.
Tôi ngồi bên cửa sổ, ngắm ánh hoàng hôn đỏ rực.
Điện thoại rung.
Một tin nhắn WeChat từ số lạ:
“Y Y, là anh. Anh biết em đã chặn anh, nhưng anh phải nói: Diệp Tri Ý đã rời đi rồi. Anh sai rồi. Em quay về đi, được không?”
Tôi lặng lẽ nhìn thật lâu, rồi xóa sạch tin nhắn ấy. Sau đó, chặn luôn cả số này.
Studio mới khai trương chưa lâu, tôi đã có khách hàng đầu tiên.
Khi tôi đang bàn bạc bản vẽ váy cưới, cửa bỗng bật mở, “rầm” một tiếng chấn động.
Kỷ Lâm Xuyên xông vào, áo vest xộc xệch, râu ria lởm chởm, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu.