Khách hàng giật mình hoảng sợ. Tôi mỉm cười xin lỗi:
“Xin lỗi chị, để tôi xử lý chút việc riêng.”
Cô khách vội vã rời đi.
Tôi cúi đầu tiếp tục lật giở bản thiết kế, coi người đàn ông trước mặt như một khoảng không vô hình.
“Tống Thần Y, vì sao em lại rời đi?” — giọng anh khàn đặc, khô khốc như thể bị lửa nung trong cổ họng.
Cuối cùng, tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt bình thản như nhìn một người xa lạ:
“Có chuyện gì sao?”
“Diệp Tri Ý đã dọn đi rồi, cô ta sẽ không quay lại nữa. Anh thề—em…”
“Thì sao?” Tôi cắt ngang, giọng nhẹ mà sắc như dao, “Chuyện đó… thì liên quan gì đến tôi?”
Sắc mặt anh lập tức tái nhợt. “Anh có lý do… anh chỉ muốn thử lòng em, anh muốn chứng minh rằng tình yêu giữa chúng ta là thật…”
Tôi bật cười, một tiếng cười chát chúa vang lên từ tận đáy tim:
“Thử thách? Kỷ Lâm Xuyên, anh coi tình yêu là cái gì? Một con chuột bạch để mặc anh hành hạ trong phòng thí nghiệm sao?”
“Không, anh không—”
“Anh bắt tôi quỳ gối xin lỗi tình đầu của anh. Anh để cô ta sỉ nhục tôi giữa bao người, còn anh thì khoanh tay đứng nhìn.”
Tôi nhìn thẳng vào anh, giọng lạnh lẽo:
“Đó là cái gọi là ‘thử thách’ của anh sao?”
Anh há miệng, nhưng không thể thốt ra một lời.
“Kỷ Lâm Xuyên, yêu không phải là thử thách. Yêu là tôn trọng.”
“Từ đầu đến cuối, thứ anh trao cho tôi chưa từng là tình yêu — mà chỉ là sự nhục nhã.”
Anh khựng lại, như thể bị rút cạn sức lực, lùi về sau một bước.
“Nhưng… chẳng phải em yêu anh sao?”
“Đó là khi tôi còn ngu ngốc.” Tôi khẽ nhếch môi.
“Còn bây giờ, tôi đã tỉnh.”
Anh lảo đảo, ánh mắt vô định lướt khắp căn phòng, rồi dừng lại ở thùng rác.
Anh cúi xuống, run rẩy nhặt lên một tờ giấy nhàu nhĩ.
Là bản thiết kế khuy măng-sét, đường nét tinh xảo, hoa văn cầu kỳ. Ở góc có chữ ký cách điệu J.L.C., kèm một dòng ghi chú bằng bút chì — ngày sinh nhật của anh.
Ngón tay anh run dữ dội.
Tờ giấy bị mở ra, lộ rõ chi chít những vết chỉnh sửa.
Đó là món quà tôi đã mất cả tháng trời thức đêm để hoàn thành, chỉ muốn dành tặng anh trong ngày sinh nhật.
Trong khi anh ra sức “thử thách” tôi, thì tôi lại dùng cách vụng về và chân thành nhất… để yêu anh bằng tất cả trái tim.
“Đây… là thứ em định tặng anh sao?” Giọng anh nghẹn lại.
Tôi chẳng buồn đáp, chỉ cúi đầu sắp xếp lại bản thiết kế váy cưới, cẩn thận cất vào hộp.
Ánh mắt anh chìm trong đau đớn và hối hận.
Cái dáng người từng cao ngạo đến mức không ai chạm tới, giờ đây run rẩy kịch liệt.
“Bịch.”
Anh quỳ sụp xuống trước mặt tôi, đôi mắt đỏ hoe tràn ngập nước.
“Tống Thần Y, xin lỗi em… là anh sai rồi.”
Anh run rẩy lôi ra một xấp tài liệu, dâng cao quá đầu:
“Tất cả tài sản của anh — công ty, nhà cửa, mọi thứ… đều sang tên em. Chỉ cần em tha thứ, anh có thể từ bỏ tất cả.”
Tôi cúi mắt nhìn xuống.
Người đàn ông từng đứng trên đỉnh cao quyền lực, nay quỳ rạp dưới chân tôi, thảm hại như một con chó hoang bị ruồng bỏ.
“Kỷ Lâm Xuyên.” Tôi cất giọng bình thản, từng chữ lạnh như băng.
“Tiền của anh, tình yêu của anh — đều quá tàn nhẫn. Tôi không gánh nổi, cũng không muốn nhận nữa.”
Ánh sáng cuối cùng trong mắt anh vụt tắt.
Từ hôm ấy, anh bắt đầu chờ trước studio của tôi, bất chấp gió mưa.
Có kẻ gây rối, anh lập tức xuất hiện, mặt lạnh đuổi đi.
Có kẻ say dở trò, anh đánh đến nhập viện rồi âm thầm báo cảnh sát.
Nhưng tôi chưa từng nhìn anh lấy một cái. Cũng chưa từng nói với anh một lời.
Đến một ngày, Diệp Tri Ý xuất hiện.
Cô ta bước vào, dáng vẻ kiêu kỳ thường thấy đã biến mất, chỉ còn lại sự tiều tụy.
“Tôi thua rồi.” — cô ta mở lời, thẳng thắn.
Tôi đặt bút xuống, chờ cô ta tiếp tục.
“Tôi đến để nói cho cô biết toàn bộ sự thật.”
Cô ta hít sâu, giọng trầm xuống:
“Anh ấy chưa từng yêu tôi. Năm đó, khi gia đình tôi sa sút, anh ấy đưa tôi đi du học, nhưng điều kiện là tôi phải đóng vai một người khác — người anh ấy từng yêu nhưng không dám đến gần.”
“Anh ấy cần một vật thế thân, một công cụ để thử thách. Còn tôi… chỉ là cái cớ.”
“Tống Thần Y, người trong lòng anh ấy, ngay từ đầu… luôn là cô.”
“Tôi biết mình là thế thân nên đã bỏ đi trong lễ đính hôn. Tôi muốn trả thù. Nhưng khi quay lại, tôi phát hiện… đến cả tư cách làm thế thân, tôi cũng không còn nữa.”
Cô ta nhìn tôi, ánh mắt ngập trong đố kỵ và bất lực:
“Tôi ghen tị với cô. Vì cô là người duy nhất được anh ấy yêu.”
“Rồi sao?” Cuối cùng tôi cất lời.
“Tôi chỉ hy vọng, sau khi biết sự thật, cô đừng rời xa anh ấy nữa. Người anh ấy yêu, từ đầu đến cuối, chỉ có mình cô.”
Tôi bật cười khẽ.
“Chuyện đó… tôi đã sớm biết rồi.”