Bị thanh mai trúc mã tống vào phòng của ông chú tàn tật, tôi vừa toan nhảy cửa sổ bỏ trốn thì bỗng trước mắt hiện lên loạt bình luận chạy ngang.
【Cảnh báo! Nữ phụ ác độc gãy chân, nữ chính lên thay thế mở khóa chế độ cưng chiều!】
【Ông chú này tuy hơi cổ hủ nhưng lại cực kỳ hào phóng! Mỗi tháng vợ được phát 5 triệu tệ tiền tiêu vặt đấy!】
【Còn có cả cảnh đầu với xe lăn nữa! Nữ chính tự ngồi lên rồi tự đẩy đi, xem mà mặt đỏ bừng luôn! Sau này ông chú khỏi chân thì còn dữ dội hơn. Đây chính là kiểu kết hôn trước, yêu sau đầy kịch tính!】
…
Năm triệu tệ!
Tôi lặng lẽ rút chân khỏi bệ cửa sổ.
Tiền thì không quan trọng… Quan trọng là tôi thích tự mình chủ động!
—
1.
Gió lạnh lùa qua, tôi ngồi vắt vẻo trên bệ cửa sổ tầng 18, nhìn xuống dưới mà suýt tụt huyết áp.
Ba ngày trước, tôi — thiên kim nhà họ Tần, bị phát hiện không phải con ruột.
Ba mẹ liền vội vã tống tôi đi liên hôn, thanh mai trúc mã còn bồi thêm một câu:
“Tiểu An, gả cho chú của anh đi! Ông ta sống không qua nổi 30 đâu, lúc đó tài sản là của chúng ta!”
Thế là tôi bị trói gô, nhét vào phòng tân hôn. Vừa định nhảy cửa sổ thoát thân, thì đám bình luận lại ập đến.
【Nữ phụ ác độc nhảy lầu thành tàn phế, cuối cùng nữ chính cũng có thể lên sàn!】*
【Cảnh báo! Tiền tiêu vặt 5 triệu mỗi tháng! Dù phải học “Nữ Giới”, nhưng vẫn được tự do mua túi hiệu!】
Tôi liếc mắt sang tủ quần áo hơi hé mở. Bên trong chính là nữ chính Lâm Noãn, đang nín thở chờ tôi nhảy xuống để thế chỗ cô dâu.
Tay tôi run run bám chặt khung cửa sổ.
Tầng 18… Nhảy xuống không tàn phế thì cũng nát như tương.
Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng bánh xe lăn lướt trên thảm, một mùi hương đàn hương pha tuyết tùng thoảng qua.
Cố Thời Duật đang cúi mắt nghịch chuỗi Phật châu, cổ tay trắng bệch dưới ánh đèn trông lạnh lẽo vô cùng.
Anh ta chậm rãi nói: “Tôi tàn tật, gả cho tôi đúng là ấm ức cho cô rồi. Nếu muốn hủy hôn…”
“Không hủy!” Tôi xoay người cái rụp, dây áo lụa trễ xuống, lộ ra xương quai xanh trắng nõn.
Tôi mím môi, đôi mắt long lanh:
“Chỗ này cao quá, em sợ lắm.”
“Chồng ơi! Anh bế em xuống có được không?”
Bình luận chững lại một giây, rồi điên cuồng tràn màn hình.
【Khoan đã! Sao tự dưng cô ta không nhảy nữa?】
【Nữ phụ không chịu xuống sân, nữ chính còn vào kiểu gì?】
【Vãi thật! Nữ phụ ác độc thức tỉnh rồi!】
Tôi mặc kệ đám bình luận đang nháo nhào, chỉ giơ tay đòi ôm.
Cố Thời Duật hơi sững lại, đẩy xe lăn lên trước một chút.
Sau đó, như nhớ ra điều gì, anh ta siết chặt tấm chăn lông trên đùi, giọng trầm thấp:
“Xin lỗi, có lẽ tôi không bế cô được…”
“Anh lại đây một chút!”
Tôi nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, lao vào vòng tay anh ta.
Bắp đùi của Cố Thời Duật cứng rắn vô cùng, tôi ngồi lên thấy hơi khó chịu.
“Anh cứng quá!” Tôi bĩu môi than thở, vặn vẹo tìm tư thế thoải mái hơn.
Cố Thời Duật siết chặt eo tôi, giọng khàn đi:
“Đừng nhúc nhích!”
Thấy tình hình có vẻ căng, tôi lập tức ngoan ngoãn, ngoan hơn cả cún. Chỉ ôm chặt cổ anh ta, nũng nịu đòi bế lên giường.
Bánh xe lăn chầm chậm lướt qua tấm thảm.
Lúc ngang qua tủ quần áo, tôi thản nhiên giơ chân đá “rầm” một cái, đóng sập cửa lại. Kệ cho đám bình luận rít gào.
Nữ phụ ác độc cái gì chứ?
Năm triệu một tháng, tụi bây tiêu nổi không?
Nữ chính này, cứ để tôi làm đi!