Nữ Phụ Ác Độc Bẻ Lái Thành Phú Bà

Chương 4



Nước trong phòng tắm vừa ngừng chảy, Cố Thời Duật hôn nhẹ lên má tôi, giọng dịu dàng dỗ dành:  “Tuần sau đi dự tiệc từ thiện với anh, được không?”

 

Tôi buồn ngủ díp mắt, nghe thấy tiếng chuyển khoản vang lên liền gật đầu cái rụp.

 

Mơ màng chưa được bao lâu, loạt bình luận lại điên cuồng tràn màn hình.

 

【Aaa cuối cùng cũng tới tình tiết mới!】

 

【Nữ chính và chú nhỏ uống rượu có thuốc, bị nhốt chung một phòng, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tình cảm dâng trào, nữ phụ chỉ có thể ra rìa mà khóc hahaha!】

Buổi tiệc tối chán muốn chết, ai nấy đều đeo nụ cười giả tạo.

 

Nhân lúc Cố Thời Duật đang trò chuyện, tôi lén lút trốn ra góc khuất.

 

Một bóng người đổ xuống trước mặt tôi, chắn hết ánh đèn.

 

Là Cố Yến – thanh mai trúc mã kiêm vị hôn phu cũ của tôi.

 

À không, bây giờ theo vai vế, anh ta phải gọi tôi một tiếng “thím”.

 

Anh ta nhìn tôi, mắt đỏ hoe, mở miệng là giọng đầy nghẹn ngào.

 

“Tiểu An, khoảng thời gian này em chịu khổ rồi.”

 

Tôi tay trái cầm macaron, tay phải cầm bánh ngọt.

 

Ý anh là quẹt thẻ sao?

 

Nhai nhai nhai… Ừm, đúng là có hơi mệt thật… Nhai nhai nhai.

 

Không tiêu hết là phải lấy thân ra đền.

 

Sướng thì có sướng, nhưng eo cũng muốn gãy rồi…

 

Nhìn tôi ăn đến mức vụn bánh vương đầy miệng, bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái, Cố Yến ôm mặt, suýt nữa bật khóc.

 

“Bọn họ đối xử với em tàn nhẫn đến mức này sao?! Ngay cả cơm cũng không cho ăn no…”

 

Ơ kìa? Đâu ra cái cốt truyện éo le này?

 

Tôi nuốt nốt miếng bánh, chậm rãi giải thích:

 

“Tổ yến vi cá ăn nhiều quá ngán, em chỉ muốn đổi vị sang đồ ăn rác thôi.”

 

Cố Yến lắc đầu, hoàn toàn không nghe lọt lời tôi nói.

 

“Tiểu An, em đừng sợ!”

 

Anh ta nắm chặt vai tôi, giọng đầy bí ẩn:

 

“Em hãy đặt thứ này vào thư phòng của chú nhỏ. Chỉ cần anh ta sụp đổ, anh sẽ đưa em đi! Khi đó, chúng ta có thể mãi mãi bên nhau!”

 

Thư phòng á?

 

Nhưng mà… Cố Thời Duật chưa bao giờ làm việc trong đó cả.

 

Anh ấy chỉ vào đó để “làm” tôi thôi…

 

Tôi siết chặt cây bút ghi âm trong lòng bàn tay, ánh mắt nhìn Cố Yến dần trở nên phức tạp.

 

Trước đây sao tôi không nhận ra anh ta có sở thích biến thái vậy chứ?

 

Thích nghe trộm tiếng giường chiếu của chú thím mình luôn à?

 

Thấy tôi không trả lời, Cố Yến tưởng tôi còn do dự, cắn răng, hạ giọng nói:

 

“Chỉ cần em chịu giúp anh, mỗi tháng anh sẽ cho em 500.000 tệ tiêu vặt. Muốn mua gì cũng được.”

 

Bao nhiêu cơ?!

 

Tôi dụi dụi tai, tưởng mình nghe nhầm.

 

Chắc chắn không thiếu một con số 0 chứ?

 

Chậc, keo kiệt thật đấy.

 

Thôi, sở thích hơi đặc biệt một chút cũng chẳng sao.

 

Cháu trai thích thì cứ để cháu trai làm.

 

Ai bảo tôi vừa đẹp người vừa tốt bụng cơ chứ?

 

Cố Yến nhìn tôi đầy hy vọng:

 

“Tiểu An, trông cậy cả vào em!”

 

Tôi phất tay một cách thiếu kiên nhẫn:

 

“Biết rồi, đi nhanh đi!”

 

Còn làm lỡ dở việc tôi ăn nữa.

 

Vừa nhét miếng bánh kem vào miệng, loạt bình luận lại điên cuồng tràn màn hình.

 

【Nữ chính trúng thuốc rồi! Nhầm đường vào phòng nghỉ của chú nhỏ! Aaa, cuối cùng cũng tới cảnh xe lăn play rồi sao?!】

 

【Trong nguyên tác, chính sau lần bị trúng thuốc này, thái độ của chú nhỏ mới thay đổi với nữ chính.】

 

【Mong nữ phụ biết điều một chút, đừng có đi quấy rối đôi tình nhân nữa!】

 

【Nhưng mà… giờ nữ phụ mới là vợ chính thức của đại lão mà?】

 

【Biết gì không? Chưa nghe câu “người không được yêu mới là kẻ thứ ba” à? Nữ phụ giờ chẳng qua chỉ là công cụ phát tiết thôi.】

 

Tôi nhìn quanh, đúng là không thấy Cố Thời Duật đâu.

 

Lại cắn thêm một miếng macaron, nhưng lần này vị giác nhạt nhẽo hẳn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.