Nữ Phụ Ác Độc Bẻ Lái Thành Phú Bà

Chương 3



Quá mệt eo rồi!

 

Không ai nói với tôi là ngồi trên lại tốn sức thế này đâu đấy!

 

Tôi nằm bẹp trên giường cả buổi, đến lúc bò dậy thì lưng như gãy làm đôi.

 

Liếc qua tủ quần áo, Lâm Noãn đã không thấy đâu nữa.

 

Tôi lết xuống tầng dưới, lê dép lẹp xẹp, uể oải nhào vào lòng Cố Thời Duật, rù rì than vãn:

 

“Đau eo quá…”

 

Cố Thời Duật im lặng, chỉ lặng lẽ đưa tay xoa nhẹ giúp tôi.

 

Thế nhưng chưa đủ! Tôi tiếp tục kéo tay anh đặt xuống bụng dưới, giọng nũng nịu:

 

“Cả chỗ này nữa, hôm qua anh mạnh quá…”

 

Ngón tay thon dài của Cố Thời Duật khẽ run lên.

 

Anh ta điều chỉnh lại gọng kính viền vàng, trên mặt hiếm khi hiện lên một vệt đỏ khả nghi.

 

Lúc này, quản gia đi tới, cung kính đặt xuống bàn một chiếc thẻ đen và một cuốn sách bìa vàng chóe.

 

Tôi vừa nhấp một ngụm sữa thì suýt sặc khi nhìn thấy tên sách:

 

《Nữ Giới》.

 

Tôi trợn mắt nhìn Cố Thời Duật: “Ý anh là, em phải học thuộc lòng thứ này mỗi ngày?”

 

Cố Thời Duật gật đầu, giọng điềm nhiên như không: “Đúng vậy, phu nhân.”

 

Anh ta thong thả xoay chuỗi Phật châu trên tay, nhẹ nhàng bổ sung:  “Sai một chữ, trừ 100.000 tệ.”

 

???

 

Khoan đã, tôi chưa tỉnh ngủ hay sao đây?

 

Nước ta giải phóng bao nhiêu năm rồi, sao vẫn còn sót lại một ông chồng cổ hủ thế này?!

 

Tôi vừa thầm chửi rủa trong bụng thì điện thoại rung lên.

 

Tôi cúi xuống nhìn thông báo giao dịch:

 

Tài khoản nhận được 5 triệu tệ.

 

!!!

 

Một giây sau, tôi lập tức đập cuốn sách dát vàng lên bàn, mặt mày nghiêm túc:

 

“Phu quân! Tam tòng tứ đức gì đó cứ dạy em hết đi! Ngàn vạn lần đừng vì em là một đóa hoa mềm mại mà nương tay nhé!”

 

Không phải tôi không có khí tiết, mà là anh ta cho quá nhiều tiền!

 

Tôi không tin một phụ nữ hiện đại, có học thức như tôi lại không trị nổi một ông cổ hủ!

 

Tôi hùng hổ lật sách ra, định bụng học thuộc ngay và luôn.

 

Nhưng vừa nhìn vào trang đầu tiên, tôi đờ người.

 

“Nữ Giới điều thứ nhất: Mỗi tháng, phu nhân phải tiêu tối thiểu 10 triệu tệ, nếu không đủ, số tiền thiếu sẽ bị trừ vào tháng sau.

 

“Nữ Giới điều thứ hai: Phụ kiện khi ra ngoài không được có giá dưới 1 triệu tệ.”

 

“Nữ Giới điều thứ ba: Đồ ăn mỗi ngày phải được vận chuyển bằng trực thăng riêng.”

Hả?

 

Phong kiến thế này tôi chấp nhận luôn cũng được!!!

 

Bình luận trực tiếp nổ tung.

 

【Ghen tị đến phát điên! Nhiều thêm một người giàu như tôi thì thế giới có chết không?!】

 

【Tức quá mà lăn một vòng trên giường, ai ngờ dây sạc không đủ dài nên đành lăn lại.】

 

【Những người giàu các người có thể chuyển qua một hành tinh khác sống được không?!】

 

【Đáng chết thật! Tôi tức quá, bấm đặt ngay một ly cà phê giá gốc để trút giận!】

 

【Này này, chị em trên kia đừng bốc đồng! Không uống cà phê thì sống làm sao?!】

Tôi lật đi lật lại bìa sách, xác nhận mình không nhìn nhầm chữ.

 

Đây chắc chắn là “Nữ Giới”?

 

Chứ không phải ảo giác trước khi kiệt sức của một con dân văn phòng sao?!

 

Cảm giác cứ như đang nằm mơ vậy.

 

Mỗi sáng đúng 10 giờ, quản gia lại nghiêm túc xuất hiện, trên tay là máy POS cùng danh mục túi xách, trang sức mới nhất, thần thái nghiêm chỉnh như đang chuẩn bị đi chầu vua.

 

“Phu nhân, hôm nay cần hoàn thành hạn mức tiêu dùng 500.000 tệ.”

 

Tôi vừa ngậm bàn chải đánh răng, vừa chống nạnh:

 

“Cái túi bucket da cá sấu này…”

 

“Không được.”

 

Cố Thời Duật bất ngờ ngẩng đầu từ đống tài liệu, điềm tĩnh lên tiếng: “Tuần trước em vừa mua một cái cùng màu rồi, vi phạm điều thứ ba trong Nữ Giới·Tiết Kiệm Chương.”

 

Sau đó, anh đẩy tới một hộp trang sức sang trọng: “Cái này hợp với bộ haute couture hôm qua em mặc.”

Bình luận nổ tung.

 

【Cái quái gì mà “tiết kiệm” mà bắt mua trang sức đồng bộ vậy?!】

 

【Biết rõ cả màu túi em ấy mua?! Không lẽ mỗi đêm chú nhỏ đều ngồi duyệt hóa đơn mua sắm của nữ phụ sao?!】

Ngoài cái khoản “góp sức duy trì nòi giống” không thể thiếu, mỗi sáng mở mắt ra, điều đầu tiên tôi làm chính là…

 

Tiêu tiền.

 

Quẹt thẻ đến mức đau cả tay.

 

Tôi nằm dài trên sofa da thật, dùng móng tay đính kim cương chọc chọc vào đùi Cố Thời Duật, giọng nũng nịu: “Còn 300.000 tệ trong hạn mức tháng này, người ta thật sự không tiêu nổi nữa mà~”

 

Bút máy vàng ròng trong tay Cố Thời Duật khựng lại, mực đen thấm vào giấy.

 

“Làm nũng một lần, trừ 50.000 tệ.”

 

Tôi ngồi bật dậy.

 

“Chỉ 50.000?”

 

Tôi lăn một vòng vào lòng anh, cố tình để môi lướt qua yết hầu đang trượt lên xuống.

 

“Thế này thì sao?”

 

Bánh xe lăn bằng gỗ đàn hương đột nhiên nghiêng.

 

Tôi hét lên một tiếng, ngã thẳng vào lòng anh.

 

Cố Thời Duật gỡ tràng hạt, quấn quanh mắt cá chân tôi, ánh mắt phía sau cặp kính dần tối sẫm lại.

 

“Tiếp xúc cự ly 0, tính phí theo giây…”

 

Chỉ trong một đêm, tôi chính thức vượt mức tiêu xài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.