Nữ Phụ Độc Ác Thức Tỉnh

Chương 2



4

Tôi không cam lòng.

Những gì đã xảy ra khiến tôi không thể dừng lại. Tôi thuê người điều tra Hạ Linh – cô gái mà trước đây tôi chưa từng để tâm.

Khi cầm tập hồ sơ trong tay, tôi cảm nhận rõ trái tim mình đang lạnh dần.

Ngày cưới, Giang Văn Cảnh vắng mặt.

Lý do anh đưa ra là phải xử lý ngay một hợp đồng trị giá hàng tỷ USD. Vì đây là một cuộc hôn nhân thương mại, không ai trách cứ chú rể. Sau đó, anh tặng tôi chiếc dây chuyền trị giá 30 triệu USD để bù đắp.

Nhưng giờ, tôi mới biết sự thật. Anh không về vì phải tiễn Hạ Linh sang nước ngoài du học. Cô bé sợ hãi khi phải ở một mình trong căn hộ sang trọng, năn nỉ anh ở lại một đêm.

Năm thứ hai sau khi kết hôn, vào đúng sinh nhật tôi, Giang Văn Cảnh cũng không có mặt. Anh nói thị trường Bắc Mỹ đang gặp khủng hoảng, cần anh trực tiếp giám sát, rồi giao thẻ đen cho thư ký đưa cho tôi.

Nhưng thực tế, Hạ Linh chỉ bị cảm nhẹ. Cô bé khóc lóc gọi anh là bố. Anh không do dự, bay hơn chục tiếng đồng hồ để đến bên cô ta.

Ngực tôi đau nhói.

Trong đầu chợt vang lên một câu nói:
Khi bạn hoàn toàn tin tưởng một người, cuối cùng sẽ chỉ có hai kết quả:
Hoặc bạn có được người ấy, hoặc bạn nhận về một bài học đắt giá từ cuộc đời.

Tôi siết tay thật chặt, móng tay gần như ghim vào lòng bàn tay.
Tình yêu có thể không cần. Nhưng mạng sống thì tôi không thể đánh đổi.

5

Bác sĩ riêng bước vào, đưa cho tôi một tờ xét nghiệm:
“Chúc mừng cô, cô Thái, cô đã mang thai.”

Tôi sững sờ, ngơ ngác mất vài phút trước khi hiểu được điều ông vừa nói.

Trong kịch bản kia, Hạ Linh đã xúi bọn bắt cóc đẩy tôi xuống biển. Cô ta còn nói với Giang Văn Cảnh rằng tôi là người sắp đặt tất cả, khiến anh không chút do dự mà cứu cô ta.

Còn tôi, như một cái xác lạnh lẽo bị rong biển quấn chặt, trôi xuống đáy sâu đại dương.

Tôi bất giác run rẩy.

Bác sĩ Lâm nhìn tôi đầy băn khoăn:
“Sức khỏe của cô rất tốt, sao lại run như vậy? Cô đang sợ sao?”

Tôi suýt cười ra nước mắt.

Ba năm kết hôn, nhiều người hỏi vì sao tôi chưa muốn có con. Giang Văn Cảnh thường giải thích rằng tôi từng bị ngã xuống hồ băng khi còn nhỏ, cần phải dưỡng sức.

Tôi đã nghĩ đó là sự quan tâm chân thành.

Cho đến khi nhìn thấy bài đăng trên Weibo của Hạ Linh:
“Chú nhỏ ơi, xin đừng có con với người phụ nữ đó. Chờ cháu lớn thêm chút nữa được không?”

Không lạ khi mỗi lần ở bên nhau, Giang Văn Cảnh đều cẩn thận thực hiện các biện pháp tránh thai.

Chỉ duy nhất một lần, cách đây một tháng, khi anh uống say. Đêm đó, anh hôn tôi cuồng nhiệt, hết lần này đến lần khác đòi hỏi không ngừng.

Tôi khẽ đặt tay lên bụng, trong đầu trống rỗng.

Bác sĩ Lâm cẩn thận hỏi:
“Cô Thái, cô định làm gì với đứa bé này?”

Có lẽ ông nghĩ tôi sợ hãi vì sức khỏe, nhưng không phải. Tôi nhớ đến cảm giác chìm dưới đáy biển, khi một cô bé dùng răng cắn đứt những sợi rong quấn lấy tôi.

Cô bé cười, bảo tôi đừng sợ, trao cho tôi một sự sống mới.

Tôi hít một hơi thật sâu, ngước lên nhìn bác sĩ:
“Hãy giúp tôi giữ bí mật này.”

Bước ra khỏi bệnh viện, tôi nhìn lên bầu trời xám xịt đầy mây.

Hơn mười năm thầm thương trộm nhớ, ba năm chung sống trên cùng một chiếc giường, và giờ là một sinh linh bé nhỏ đang dần hình thành trong bụng tôi.

Liệu tất cả những điều đó thật sự không thắng nổi nữ chính kiểu nuôi dưỡng sao?

Tôi quyết định sẽ cho Giang Văn Cảnh một cơ hội.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.