Nữ Phụ Độc Ác Thức Tỉnh

Chương 3



6

Vừa bước chân vào nhà, tôi đã thấy má Vương với vẻ mặt tức giận, sầm sập bước ra:
“Phu nhân cuối cùng cũng về rồi.”

Còn chưa kịp ngồi xuống, Hạ Linh đã ra lệnh cho người tháo ngay ảnh cưới của tôi và Giang Văn Cảnh xuống.

Cô ta luôn có những lý do trời ơi đất hỡi. Lần này là lấy bộ bài Tarot ra, bảo rằng ảnh cưới phá phong thủy, cần phải đập nát và dọn sạch.

Hạ Linh sống trong biệt thự nhà họ Giang suốt năm năm, lúc Giang Văn Cảnh đi công tác, mọi người trong nhà đều mặc nhiên làm theo ý cô ta.

Vừa chỉ đạo người tháo gỡ đồ đạc, cô ta vừa liếc nhìn chiếc bình hoa trên bàn, nhếch mép chê bai:
“Cái bình rẻ tiền này từ đâu ra vậy, nhìn mà phát ớn.”

Tôi lạnh lùng liếc qua cô ta.

Chiếc bình mà cô ta chê là đồ thời Càn Long, tôi vừa đấu giá được với giá 3 tỷ.

Thấy tôi bước vào phòng khách, Hạ Linh chẳng buồn chào, chỉ bịt mũi làm bộ khó chịu:
“Mùi thuốc khử trùng nồng nặc quá, không chịu nổi!”

Chưa kịp đáp lời, Giang Văn Cảnh trong bộ vest chỉnh chu bước vào. Anh ta nhìn ngay về phía Hạ Linh, ánh mắt như đóng đinh.

Cô ta lập tức lao đến như chú chim non tìm về tổ, mừng rỡ ôm chặt lấy anh ta:
“Chú ơi, cuối cùng cháu cũng được gặp chú rồi!”

Tôi không nhịn được, bật cười lạnh lùng.

Trong nhà còn có tôi và má Vương, nhưng ánh mắt đầu tiên của anh ta lại chỉ hướng về cô ta.

Dù vậy, Giang Văn Cảnh nhanh chóng đẩy Hạ Linh ra, bước về phía tôi:
“Vợ ơi, anh xin lỗi vì không có thời gian đến bệnh viện thăm em. Vết thương của em đỡ hơn chưa?”

Mặt Hạ Linh thoáng biến sắc, rõ ràng khó chịu khi tôi xuất hiện ở đây.

Nhưng cô ta vẫn chẳng từ bỏ, tiến lên định nới lỏng cà vạt cho Giang Văn Cảnh:
“Chú ơi, chú mệt cả ngày rồi. Để cháu chuẩn bị nước tắm cho chú, chỉ có cháu mới biết chú thích nhiệt độ thế nào.”

Má Vương khẽ ho vài tiếng, ánh mắt ái ngại nhìn về phía tôi.

Giang Văn Cảnh lùi lại, lần nữa đẩy tay Hạ Linh ra:
“Không cần, mấy việc đó cứ để người hầu làm là được.”

Mắt Hạ Linh đỏ hoe, cô ta khuỵu gối, ngã về phía sau. Giang Văn Cảnh lập tức đưa tay đỡ, cô ta liền bám chặt lấy cổ anh, nũng nịu không chịu buông:
“Á!”

Tôi kìm nén cảm giác nghẹn nơi cổ họng, không muốn tiếp tục chung không gian với họ nữa.

Ra đến sau vườn, cảnh tượng khiến tôi chết lặng: một chiếc xe ủi đất đậu ngay giữa khu vườn.

Những bụi hồng tôi chăm sóc suốt ba năm bị nghiền nát không thương tiếc.

Quay lại, tôi bắt gặp ánh mắt đắc ý của Hạ Linh khi cô ta rúc vào lòng Giang Văn Cảnh.

7

Mặt tôi tái nhợt. Má Vương vội vàng giải thích:
“Hạ tiểu thư nói cô ấy bị dị ứng phấn hoa…”

Thế là họ nhổ sạch hoa hồng của tôi, từ gốc rễ.

Giang Văn Cảnh là người tỉ mỉ và chu toàn, anh thừa biết hành động của Hạ Linh chỉ nhằm thu hút sự chú ý.

Má Vương từng nói, Hạ Linh tính tình thất thường, đã phá hỏng vài mối quan hệ tin đồn của Giang Văn Cảnh, chỉ để khẳng định vị trí của mình. Nhưng anh chưa bao giờ trách mắng cô ta.

Tôi không biết tất cả những điều này cho đến khi về nước và kết hôn với anh qua một cuộc mai mối chóng vánh.

Giang Văn Cảnh bước đến bên tôi, ánh mắt đầy áy náy:
“Vợ à, lỗi là ở Hạ Linh. Không xin phép em mà phá hoa, anh nhất định sẽ bù đắp cho em.”

Anh quay sang Hạ Linh, trầm giọng:
“Lại đây, xin lỗi cô nhỏ của cháu đi.”

Hạ Linh ngơ ngác, rồi bất ngờ hít mạnh mũi:
“Chú ơi, cô ấy rõ ràng biết cháu bị dị ứng phấn hoa mà vẫn trồng nhiều như vậy, chẳng phải muốn hại chết cháu sao?”

Giọng cô ta yếu ớt, mắt hoe đỏ, càng nói càng tỏ vẻ đáng thương.

Tôi chỉ cười nhạt.

Hạ Linh không ít lần khoe hoa trên Weibo, nào là hoa hồng ngày Lễ Tình nhân, Trung thu, thậm chí cả Ngày Thiếu nhi.

Nếu thực sự dị ứng phấn hoa, cô ta đáng lẽ đã chết từ lâu rồi.

Trong kịch bản này, đây chỉ mới là lần xung đột đầu tiên giữa tôi và cô ta.

Hoa hồng là loài mẹ tôi yêu thích nhất, những bông đầu tiên được mang từ nhà mẹ đẻ tôi đến đây.

Nhìn tâm huyết và kỷ niệm bị phá nát, tôi không kiềm chế được, tát mạnh Hạ Linh một cái.

Giang Văn Cảnh vội ôm chặt cô ta vào lòng, kiên nhẫn giải thích:
“Cô ấy chỉ là một đứa trẻ ngang bướng, em đừng tính toán với con nít làm gì.”

Những mâu thuẫn giữa tôi và Hạ Linh từ đây, chẳng qua chỉ là những hạt mầm đã sớm được gieo xuống, chờ ngày nảy nở điên cuồng.

8

Tôi không nổi giận ngay lúc đó.

Nếu Hạ Linh là nữ chính của thế giới này, thì một hành động thiếu suy nghĩ của tôi chẳng phải chỉ khiến mình chết oan thêm lần nữa sao?

Vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, tôi lướt qua Giang Văn Cảnh mà không nói lời nào, rồi xoay người bước thẳng lên lầu.

Hạ Linh thì tỏ ra như chẳng có chuyện gì xảy ra, vui vẻ chỉ đạo người hầu chuyển hành lý vào căn phòng ngay sát phòng ngủ chính trên tầng hai.

Thấy sắc mặt tôi không tốt, má Vương hớt hải mang lên một bát canh bổ. Bà khép cửa lại, bước đến gần và hạ giọng:
“Cô biết không, năm đó bảo vệ đã hy sinh để cứu thiếu gia, còn Hạ Linh thì chỉ dám co rúm trong góc nhìn.”

Bà thở dài, tiếp tục:
“Cô ấy luôn miệng nói rằng không thể quên được cảnh tượng đẫm máu đó, nên chỉ ở cạnh thiếu gia mới thấy an toàn.”

Rồi má Vương hạ giọng hơn nữa:
“Không biết bao lần trong đêm, gặp ác mộng là Hạ Linh lại lao thẳng vào phòng của thiếu gia.”

Tôi cau mày, khó hiểu hỏi:
“Hạ Linh sợ hết cái này đến cái kia, sao Giang Văn Cảnh lại đưa cô ta ra nước ngoài?”

Má Vương nhún vai, trả lời ngay:
“Vì lúc đó phu nhân chuẩn bị bước vào nhà họ Giang mà!”

Tôi chợt hiểu ra.

Hai hổ không thể chung một núi.

Giang Văn Cảnh nửa thời gian thì bận rộn bay vòng quanh thế giới, có lẽ anh ta sợ tôi sẽ bắt nạt Hạ Linh, nên mới tìm cách đưa cô ta đi trước.

Nghĩ lại mới thấy, anh ta bảo vệ cô ta kín kẽ đến mức nào!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.