Tôi có thói quen khi đi ngủ là thích kẹp con búp bê ngủ giữa hai chân cho ấm.
Rồi có một đêm, đang nằm thì chợt nghe như tiếng lòng của “nam thần” tôi thầm thương:
“Ôi, đừng kẹp chặt thế!”
“Anh sắp ngạt thở nổi rồi!”
Tôi giật mình đá phát cho nó một cái.
Ngay lập tức, bên tai vang lên tiếng rên nghẹn ngào của nam thần.
1
Tôi nhìn con búp bê ngủ trong tay mà bụng đầy nghi ngờ:
Chẳng lẽ tai mình nghe nhầm?
Sao lại có thể nghe thấy giọng của Thẩm Thanh Dã được chứ?
Chả nhẽ vì thầm thương trộm nhớ anh ấy lâu quá, giờ hóa ra ảo giác luôn rồi?
Hơi lạnh sống lưng thật sự.
Không ổn rồi, phải kiểm chứng cái đã.
Con búp bê này là dạng mèo ngủ, dài tầm mét rưỡi, mềm như bông, đáng yêu phết. Tôi mới đặt mua cách đây hai hôm, còn chưa kịp khoe ai.
Cảm giác ôm nó ngủ phê lắm, thích nhất là vuốt vuốt lông nó.
Nhưng lúc này, tôi chẳng nể nang gì, giơ tay đấm thẳng vào bụng con mèo một phát rõ mạnh.
Ngay giây sau, điện thoại rung lên: Thẩm Thanh Dã gọi video!
Tôi trợn tròn mắt.
Hai giờ sáng rồi đấy trời, anh gọi làm cái gì không biết?
Trước đây chỉ là tình cờ thêm được WeChat của anh, từ đấy đến giờ chưa nhắn nhau câu nào.
Tôi nửa ngạc nhiên, nửa nghi hoặc, nhưng vẫn bấm nghe.
Màn hình sáng lên, khuôn mặt đẹp trai không góc chết của Thẩm Thanh Dã đập thẳng vào mắt.
Hồi năm nhất đại học, tôi “cảm nắng” anh từ cái nhìn đầu tiên.
Cũng chỉ vì cái mặt đẹp trai trời đánh này.
Lúc đấy đúng là muốn manh động.
Nhưng người ta là “hoa cao lãnh” của Đại học T – kiểu người mà chỉ đứng xa mà ngắm, chứ dám mon men lại gần là thành truyền thuyết.
Thế nên tôi chỉ dám ôm mộng đơn phương lặng thầm như cái bóng.
Tôi nuốt nước bọt cái ực, mở miệng hỏi câu ngớ ngẩn:
— Là… Thẩm Thanh Dã thật á?
Thẩm Thanh Dã nhìn tôi, hốc mắt ửng đỏ, ánh mắt chẳng còn cái vẻ lạnh lùng thường thấy.
Trông như vừa bị ai bắt nạt, tội nghiệp phát thương.
Giọng anh ấy khàn khàn, như nghẹn lại:
— Ừ? Em đang làm gì đấy?
Tôi nghĩ bụng: Giờ này thì làm gì ngoài ngủ?
Ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:
— Ngủ chứ còn làm gì nữa ạ.
Anh cắn môi, quai hàm căng lên, có vẻ định nói gì đó nhưng lại thôi.
Xung quanh bỗng dưng yên ắng lạ thường.
Nhưng đúng lúc ấy, tôi chưa kịp hoảng vì cái sự im lặng, thì bên tai đã vang lên giọng anh – rõ mồn một – mà khổ cái là tôi không thấy anh ấy hé môi nói gì cả!
[Không thể để Nhã Bảo biết tôi và con búp bê ngủ của cô ấy cùng cảm nhận mọi thứ.]
[Nếu không, chắc chắn cô ấy sẽ không bao giờ ôm tôi ngủ nữa.]
Tôi: Ơ… cái gì cơ???
2
Chỉ mất đúng ba giây để tôi chấp nhận cái sự thật… nghe thì vô lý mà lại quá thuyết phục:
Thẩm Thanh Dã – nam thần lạnh như kem đá – có chung cảm giác với con búp bê ngủ của tôi.
Mà khủng khiếp hơn, tôi còn nghe được tiếng lòng của anh ấy nữa chứ!
Thẩm Thanh Dã bên kia màn hình hít vào một hơi rõ sâu, hơi thở phập phù như vừa chạy bộ xong:
— Em… ờm… con búp bê ngủ của em ấy… dễ thương thật đấy…
Anh ngập ngừng một hồi rồi tiếp:
— Nhưng mà… em có thể đừng dùng sức như thế để… đấm nó không? Nó… chắc cũng đau đấy.
Tôi giật mình nhìn xuống bàn tay vẫn còn đang… giữ nguyên nắm đấm trên bụng con mèo. Cái bụng bông bị tôi đấm đến lõm hẳn vào.
Chắc… đau lắm nhỉ?
Ừ thì nếu nó thật sự có cảm giác thì… cũng xót thật.
Tôi ngượng chín mặt, vội vàng rụt tay về, rồi nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu nó như xin lỗi.
Bên kia video, mặt Thẩm Thanh Dã bỗng dưng đỏ ửng. Hai gò má như vừa được ai đánh son, lấm tấm hồng lên thấy rõ.
Trời đất ơi.
Anh ấy đang ngượng thật à?!
Tôi hơi tò mò, ngón tay từ từ vuốt dọc từ đầu xuống đuôi con mèo. Chưa kịp thấy mèo phản ứng gì thì Thẩm Thanh Dã đã thay đổi sắc mặt.
Trán anh nổi cả gân xanh, mặt căng như dây đàn, y như đang nhịn thứ gì đó.
Tôi giả vờ ngây thơ hỏi:
— Ơ kìa, anh làm sao thế? Trông… không được khỏe à?
Thẩm Thanh Dã nghiến răng siết tay lại, nói rành rọt:
— Không sao. Vừa nãy… có muỗi đốt.
Nói nghe nghiêm túc lắm.
Cơ mà tiếng lòng của anh thì lại không nghiêm túc tí nào:
[Nhã Bảo vừa chạm vào tôi rồi.]
[Sướng thế không biết.]
[Vuốt nữa đi, vuốt mãi cũng được…]
Tôi suýt thì nghẹn họng.
Ai mà ngờ cái người nhìn lúc nào cũng lạnh như băng, mặt lúc nào cũng như đang làm đề thi toán cao cấp… hóa ra lại là kiểu người “ngoài lạnh trong… mlem” như này?
Nhưng mà… chết dở.
Đáng yêu chết mất thôi.
Tôi ngẩn người ra mấy giây, rồi tự dưng mỉm cười như đứa vừa trúng số. Miệng khẽ cong lên, lòng thì mềm như cháo.
Tôi nhẹ nhàng vuốt dọc con mèo thêm một cái nữa, rồi nghiêm túc nhìn vào màn hình:
— Anh yên tâm đi, em rất quý con búp bê này.
— Nhất định sẽ… đối xử thật tốt với nó!
3
Biết cái chuyện động trời rằng Thẩm Thanh Dã với con búp bê ngủ của tôi có chung cảm giác, thế mà tối hôm đó tôi vẫn… ôm nó ngủ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mà thật ra cũng chẳng còn cách nào khác. Từ bé đến giờ, tôi toàn kẹp búp bê giữa hai chân mới ngủ được. Không có nó là lăn qua lăn lại cả đêm mất ngủ như chơi.
Sáng hôm sau, tôi dậy với tinh thần phơi phới, mặt mày rạng rỡ như vừa trúng học bổng. Cô bạn thân cùng phòng, Lâm Uyển Uyển, kéo tay tôi lôi đi ăn sáng ở nhà ăn số hai:
— Nhanh lên Nhã Bảo! Chậm tí nữa là hết bánh bao mới ra lò đấy!
Tôi chưa kịp phản ứng, chân vừa nhấc bước chuẩn bị rẽ vào con đường nhỏ dẫn vô nhà ăn thì…
“Ting” — tiếng lòng quen thuộc của ai đó lại vang lên sát bên tai như bật mic thầm thì:
[Bao giờ mới được chính thức gọi cô ấy là Nhã Bảo đây.]
[Tôi cũng muốn ăn sáng với cô ấy nữa…]
Tôi khựng chân lại giữa đường, đầu ngoái nhìn quanh như đang quay cảnh phim hành động.
Ánh mắt quét một vòng, rồi dừng lại ở một góc khuất — nơi có người đứng tựa gốc cây, gương mặt đẹp trai như tạc, khí chất lạnh như gió mùa đông bắc.
Không ai khác, chính là Thẩm Thanh Dã.
3
Vừa thấy tôi nhìn sang, ánh mắt Thẩm Thanh Dã khựng lại một chút.
Rồi như chưa từng quen biết, anh ta gật đầu nhẹ, lạnh lùng, xa cách như thể tôi chỉ là cọng hành trong bát phở.
Thế mà tim tôi lại đập thình thịch như trống làng ngày hội.
Ối giời ơi!
Diễn giả vờ mà đỉnh thế?
Trước mặt người ta thì ra vẻ học bá lạnh lùng cao ngạo.
Sau lưng lại là… chú cún con thích được xoa đầu dỗ dành.
Cái sự đối lập này!
Phải nói là đánh trúng tim đen tôi một phát không trượt phát nào.
Tôi cố nén trái tim đang muốn nhảy disco, chỉ liếc anh một cái rồi quay đi như chưa từng rung động.
Vừa bước đi, tiếng lòng tủi thân của Thẩm Thanh Dã lại bật lên bên tai:
[Cô ấy đi rồi.]
[Đúng là chẳng buồn liếc tôi thêm cái nào.]
[Không được, tôi muốn ăn cơm cùng Nhã Bảo.]
Tôi cắn môi nhịn cười, trong bụng thì lăn ra cười như bò lăn ra rạ.
4
— Ơ nay lại mò sang nhà ăn số hai làm gì đấy? – giọng con Uyển vang lên ngay cạnh tai.
Ngay sau đó là một giọng nam trầm, nghe mà mát lòng mát dạ, vang lên phía sau:
— Ở đây… không khí dễ chịu.
— Thế thì ngồi chỗ gần cửa sổ cho mát! – Uyển nhanh nhảu đề xuất.
— Chào bạn, chỗ này có ai ngồi chưa?
Tôi ngẩng đầu lên, chậm như phim quay chậm.
Đập vào mắt là khuôn mặt nam thần của Thẩm Thanh Dã, còn cô bạn Uyển ngồi đối diện thì đang nháy mắt như mắc giật, phấn khích khỏi nói.
Con bé biết tôi “cảm nắng” Thẩm Thanh Dã lâu rồi, giờ thấy crush tới là nó còn sốt ruột hộ.
Không thèm hỏi tôi tiếng nào, Uyển bật đèn xanh luôn:
— Có có có! Anh ngồi đi, ngồi cạnh Nhã Bảo!
Thẩm Thanh Dã quay sang, mắt như dò hỏi:
— Được không, bạn học Ôn?
Bạn học Ôn?
Ui giời! Sao tự nhiên lại xa cách thế không biết.
Tối qua ai là người bị ôm riết gọi “Nhã Bảo” tới trăm lần?
Vừa gọi vừa thở dốc.
Vừa gọi vừa kẹp chặt giữa hai chân.
Vừa gọi vừa… hừ nhẹ vì xấu hổ.
Cứ gọi là thấy… kích thích.
Tôi cũng “xa cách” gật đầu lại một cái, lạnh lùng buông tiếng:
— Ừ.
Quả nhiên, giây sau đã nghe thấy tiếng lòng tủi thân của anh ấy:
[Nhã Bảo lạnh nhạt với tôi quá.]
[Có phải tôi làm gì sai rồi không?]
Thẩm Thanh Dã với bạn cùng phòng – thằng cha Trương Thụy – bưng khay cơm ngồi xuống.
Mặt Thẩm Thanh Dã đượm buồn, khí chất lạnh lẽo như vừa bị bỏ đói ba ngày.
Trương Thụy liếc qua cái là phát hiện ngay:
— Ơ, sao đấy ông bạn? Không khỏe à?
Chưa kịp để Thẩm Thanh Dã đáp, thằng này đã tự suy diễn như đúng rồi:
— Tôi đã bảo rồi, trẻ khoẻ thế mà cứ tắm nước lạnh liên tục thì hỏng người thôi! Tối qua tắm mấy lần liền, tôi nhìn mà rùng mình.
Con Uyển bên cạnh há hốc mồm, quay sang nhìn tôi kiểu: “Gì thế trời?”
Thấy vậy, Trương Thụy vội xua tay:
— Không không, ý tôi là… bạn tôi bị bệnh sạch sẽ ấy mà!
Bệnh sạch sẽ cơ á?
Tôi ngơ ngác chớp mắt, vẫn chưa tiêu hoá nổi cái màn đối thoại này.
Đúng lúc đó, Thẩm Thanh Dã khẽ liếc tôi một cái.
[Nhã Bảo cười nhìn tôi, đáng yêu thật đấy.]
[Tôi có bệnh sạch sẽ gì đâu, là thằng Thụy nó tự bịa ra ấy.]
[Nếu không phải Nhã Bảo ôm tôi miết, tôi cũng đâu đến mức tắm nước lạnh tận sáu lần… đúng là bị hành mà vẫn thấy sướng.]
Sáu lần?! Nước lạnh?!
Tôi choáng váng trong bụng, lén ngó anh ấy lần nữa.
[Ố ồ! Nhã Bảo lại nhìn tôi kìa! Hôm nay gặp nhau đúng là không uổng công.]
[Hy vọng mai còn được cô ấy nhìn thêm phát nữa.]
5
Mấy hôm sau, không hiểu duyên trời xui đất khiến kiểu gì, ngày nào tôi cũng gặp Thẩm Thanh Dã ở nhà ăn.
Ban ngày thì chúng tôi đóng vai bạn học lạnh như kem, ngồi ăn cùng nhau mà cứ như người lạ.
Tối đến lại thành bạn ngủ online, hai đứa lặng lẽ chia sẻ tiếng lòng qua sóng não, không ai nói gì, nhưng ai cũng hiểu.
Tôi không rõ tại sao lại có cái kiểu đồng cảm lạ lùng như vậy.
Chỉ biết là Thẩm Thanh Dã dần dần xuất hiện trong từng ngóc ngách cuộc sống của tôi.
Thế là trong đầu tôi bắt đầu nảy sinh những ý nghĩ… không nên cho lắm.
Biết đâu, tôi có thể lại gần anh ấy thêm chút nữa?
Vài đêm gần đây, tôi cứ thiếp đi trong tiếng lòng rì rầm của anh ấy.
Thỉnh thoảng, đang lim dim thì bị tiếng anh hừ nhẹ một cái, giật mình đỏ mặt đến tận mang tai.
Ngoài mặt thì lạnh như tiền, bên trong lại… úi giời, nóng hơn cả nồi lẩu Thái!
Tôi cắn một miếng bánh bao thịt, mắt liếc trộm Thẩm Thanh Dã đối diện.
Mặt mũi anh ấy hôm nay hồng hào, tươi tắn khác hẳn.
Khóe miệng còn nhếch nhẹ lên một cái – hiếm lắm mới thấy.
Không còn cái vẻ lạnh lùng như thường ngày nữa, trông y như thể vừa bị gió xuân thổi qua, mềm hẳn.
Hai đứa ngồi cạnh nhau, tôi cảm nhận rõ ràng cái bầu không khí lãng đãng, mập mờ.
Mà mập mờ kiểu này là hai bên đều hiểu, nhưng khéo chẳng ai muốn bóc mẽ ra.
Đúng lúc đó, một giọng nữ vang lên:
“Chỗ này có ai ngồi không?”
Một cô gái dáng người mảnh khảnh, mặt mũi dịu dàng, duyên ngầm bước tới bưng khay cơm.
Thẩm Thanh Dã lạnh tanh: “Có người rồi.”
Cô kia nhìn quanh, cười cười: “Ơ, có ai đâu?”
“Sắp tới rồi.”
Anh ấy nhíu mày, rõ ràng hơi bực.
Cô gái vuốt tóc bên tai, cười duyên như mấy chị bán hàng ngoài chợ: “Dù sao giờ chưa ai ngồi, tôi cứ ngồi trước nhé?”
Rồi cô ta thêm một câu nhẹ nhàng mà đầy ẩn ý: “Thanh Dã, lâu lắm không gặp anh.”
Thẩm Thanh Dã không buồn trả lời, tay cầm đũa gắp luôn cho tôi một cái há cảo tôm.
“Em ăn thử cái này đi.”
Tôi cười khẽ. Cảm giác bị làm phiền vừa nãy nhờ cái cử chỉ nhỏ xíu của anh mà bay biến sạch.
Cô gái kia – sau này tôi mới biết tên là Tôn Tịnh – thấy mình bị ngó lơ cũng không tức, chỉ điềm đạm tiếp tục tung đòn:
“Thanh Dã không nói chuyện với tôi cũng không sao. Dù gì tối nay ông nội tôi mời anh về ăn cơm, chắc anh đến chứ?”
Cô ta vừa nói vừa liếc tôi một cái đầy ẩn ý, kiểu như: thấy chưa, tao là người trong nhà đấy.
Nhưng Thẩm Thanh Dã vẫn im như hến, chỉ chăm chăm gắp đồ ăn cho tôi như đang cố tình phớt lờ sự tồn tại của cô nàng kia.
Tôn Tịnh tức đến mức cắn miếng thịt như cắn… kẻ thù.
Ăn xong, tôi vừa bước ra đến cửa thì bị chặn đầu.
Cô ta đứng chắn trước mặt, cong môi cười khẩy:
“Nhà tôi và nhà Thanh Dã quen biết từ lâu rồi. Sau này chúng tôi sẽ kết hôn.”
Tôi nghe xong, cảm xúc tụt từ đỉnh núi xuống hố sâu, liền bật cười nhạt, giọng lạnh như nước đá:
“Thế thì sao?”
Cô ta nhướng mày: “Bây giờ anh ấy chỉ chơi đùa với cô thôi. Còn người anh ấy lấy làm vợ, là tôi.”
Tôi “ồ” một tiếng rõ to, cười khẩy đáp lời:
“Trùng hợp thật, tôi cũng chỉ chơi đùa với Thanh Dã nhà cô thôi. Còn sau này anh ta lấy ai, tôi chẳng quan tâm. Tôi chỉ cần vui vẻ lúc này là đủ rồi.”
Chắc cô ta không ngờ tôi lại nói ra mấy lời kiểu này.
Thế là đứng đơ luôn tại chỗ.
Nửa ngày chẳng nói thêm được câu nào.
6
Tuy lúc ấy tôi vả Tôn Tịnh một trận bằng mồm nghe sướng tai thật, nhưng về sau nghĩ lại, trong lòng vẫn cứ âm ỉ khó chịu.
Biết là mình với Thẩm Thanh Dã khác nhau một trời một vực – từ gia đình, học hành cho đến điều kiện sống – nhưng bị người ta vỗ thẳng vào mặt như thế, ai mà chẳng thấy tổn thương.
Tối hôm đó, tôi chẳng còn hứng ôm búp bê ngủ nữa, lăn ra giường nằm im re.
Bên tai lại văng vẳng cái giọng than thở trong đầu Thẩm Thanh Dã:
[Hôm nay Nhã Bảo không sờ đầu tôi nhiều như mọi khi.]
[Thấy thiếu thiếu, khó chịu quá.]
[Phải làm sao đây… sắp khóc đến nơi rồi.]
Khóc á? Thật hay đùa đấy?
Nước mắt đàn ông là “vũ khí sinh học” của phụ nữ mà, tôi cũng đâu phải ngoại lệ.
Nghe xong là bật dậy như bị dội gáo nước đá giữa trưa hè.
Nhưng đợi mãi chẳng thấy tiếng sụt sịt nào vang lên cả.
Một lúc sau, anh lại lạnh lùng nghĩ thầm:
[Chắc Nhã Bảo hôm nay mệt rồi.]
[Thôi thì… có buồn cũng phải chịu.]
[Nhã Bảo, ngủ ngon.]
Haizz… cụt hứng thật sự.
Tôi lại nằm vật xuống giường, ôm gối thở dài.
Búp bê cũng mặc kệ, không buồn ôm nữa.
7
Không ôm búp bê ngủ, y như rằng tối qua tôi trằn trọc lăn qua lộn lại, cả đêm chập chờn.
Sáng dậy mắt dính nhau, lên lớp chuyên ngành thì ngáp vỡ cả hàm.
Vừa tan học thì nhận được thông báo đi họp câu lạc bộ Báo chí mới thành lập.
Họp xong, với danh nghĩa sinh viên khoa Văn, tôi được “vinh dự” giao cho một bài phỏng vấn… về tài chính.
Đối tượng phỏng vấn?
Lại là cái tên quen thuộc – Thẩm Thanh Dã.
Tôi lọ mọ đến tòa nhà của khoa Tài chính, hỏi thăm một hồi thì có người bảo ảnh đang ở văn phòng giáo viên hướng dẫn.
Tôi tới nơi thì văn phòng trống không.
Lúc quay ra thì nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện vọng từ hành lang bên lối thoát hiểm.
Tôi lần theo tiếng động.
Vừa rẽ qua thì đập vào mắt là một cảnh… không thể ngứa mắt hơn:
Tôn Tịnh đang nhón chân, hai tay khoác lấy vai Thẩm Thanh Dã, đầu ngẩng lên như chuẩn bị trao nụ hôn định mệnh.
Từ góc tôi đứng nhìn sang, hai người y hệt như đang khóa môi.
Chưa kịp tức, thì Tôn Tịnh đã mở mắt ra, bắt gặp tôi đứng đờ người.
Cô ta còn không quên nhướng mày khiêu khích, kiểu “thấy chưa, hàng này là của tao đấy”.
Tôi siết tay, thở ra một hơi thật dài:
– Được rồi… được rồi… đôi cẩu nam nữ các người, giỏi lắm…
Nói rồi quay lưng bỏ đi, bực đến mức suýt nghiến răng.
Tôi không hề hay biết – đúng cái khoảnh khắc tôi quay đi, Thẩm Thanh Dã đã lạnh mặt, đẩy một phát khiến Tôn Tịnh ngã chổng vó dưới sàn, trông đến là thảm.
8
Lấy nhau sau này đúng không?
Có vị hôn thê đàng hoàng rồi đúng không?
Tình cảm đậm sâu, hôn hít các thứ cũng bắt đầu rồi đúng không?
Rồi rồi, giỏi lắm.
Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long, đẻ sớm cho vui cửa vui nhà.
Tôi về phòng, tiện tay quẳng con búp bê ngủ yêu quý xuống cuối giường.
Mở điện thoại đặt luôn một con mới, xịn hơn, to hơn, mềm hơn.
Ship nhanh thần tốc, tối hôm đó đã có búp bê mới để ôm.
Còn con mèo cũ – à không, Thẩm Thanh Dã ấy – thì bị hắt hủi nằm chỏng chơ trong góc giường, tủi thân như mèo bị bỏ đói.
Đêm đến, tôi đang lơ mơ thì bên tai văng vẳng giọng anh ta than thở:
[Nhã Bảo không ôm tôi…]
Hừ, kêu thì mặc kêu, tôi cứ nhắm mắt ngủ.
Nhưng đêm ấy, cứ năm phút lại nghe một câu:
[Nhã Bảo không ôm tôi…]
[Nhã Bảo không ôm tôi…]
[Nhã Bảo không ôm tôi…]
Nghe đến phát điên!
Không chịu nổi nữa, tôi bật dậy, bóp đầu con mèo một cái “rắc” rõ đau.
Bên kia im bặt, chỉ rên khe khẽ rồi… tịt luôn.
Cuối cùng cũng được yên thân ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, lên diễn đàn trường đã thấy dân tình xôn xao:
“Ôi zồi ôi! Thẩm Thanh Dã có vị hôn thê rồi cơ à! Là Tôn Tịnh – hoa khôi khoa Nghệ thuật đấy!”
“Tôi thấy hai người họ hôn nhau trong trường với mắt mình luôn nhé!”
Lâm Uyển Uyển mặt mày ngơ ngác chạy tới kể với tôi như vừa nghe chuyện bom tấn.
Tôi thì chỉ bĩu môi, lạnh tanh phán một câu:
– Ừ. Từ giờ cái gì dính đến Thẩm Thanh Dã là không dính đến tôi nữa.
Lâm Uyển Uyển nhìn tôi, mặt vừa tiếc hùi hụi vừa muốn khuyên nhủ gì đó, mà rồi lại thôi.
Trưa hôm đó, đi ăn ở nhà ăn, số tôi sao mà nhọ – vừa ngồi xuống chưa kịp xúc thì Thẩm Thanh Dã đã vác mặt tới.
Anh ta thản nhiên ngồi ngay đối diện tôi.
Tôi cũng chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ bưng khay cơm sang bàn khác như chưa từng quen biết.
Lúc đó, tôi thấy rõ khuôn mặt lạnh như kem que của Thẩm Thanh Dã thoáng run lên, ánh mắt ẩn hiện chút gì đó gọi là… tổn thương.
Nhưng thôi, ai bảo anh đẹp trai mà chơi dại?
[Nhã Bảo không thèm ngó ngàng gì đến tôi nữa…]
[Cô ấy làm sao thế nhỉ?]
[Chẳng lẽ tôi làm gì sai à?]
[Cô ấy đang giận tôi thật à?]