Ôm Anh Trong Đêm Tối

Đọc full



Tôi có thói quen khi đi ngủ là thích kẹp con búp bê ngủ giữa hai chân cho ấm.
Rồi có một đêm, đang nằm thì chợt nghe như tiếng lòng của “nam thần” tôi thầm thương:
“Ôi, đừng kẹp chặt thế!”
“Anh sắp ngạt thở nổi rồi!”
Tôi giật mình đá phát cho nó một cái.
Ngay lập tức, bên tai vang lên tiếng rên nghẹn ngào của nam thần.

1

Tôi nhìn con búp bê ngủ trong tay mà bụng đầy nghi ngờ:

Chẳng lẽ tai mình nghe nhầm?

Sao lại có thể nghe thấy giọng của Thẩm Thanh Dã được chứ?

Chả nhẽ vì thầm thương trộm nhớ anh ấy lâu quá, giờ hóa ra ảo giác luôn rồi?

Hơi lạnh sống lưng thật sự.

Không ổn rồi, phải kiểm chứng cái đã.

Con búp bê này là dạng mèo ngủ, dài tầm mét rưỡi, mềm như bông, đáng yêu phết. Tôi mới đặt mua cách đây hai hôm, còn chưa kịp khoe ai.

Cảm giác ôm nó ngủ phê lắm, thích nhất là vuốt vuốt lông nó.

Nhưng lúc này, tôi chẳng nể nang gì, giơ tay đấm thẳng vào bụng con mèo một phát rõ mạnh.

Ngay giây sau, điện thoại rung lên: Thẩm Thanh Dã gọi video!

Tôi trợn tròn mắt.

Hai giờ sáng rồi đấy trời, anh gọi làm cái gì không biết?

Trước đây chỉ là tình cờ thêm được WeChat của anh, từ đấy đến giờ chưa nhắn nhau câu nào.

Tôi nửa ngạc nhiên, nửa nghi hoặc, nhưng vẫn bấm nghe.

Màn hình sáng lên, khuôn mặt đẹp trai không góc chết của Thẩm Thanh Dã đập thẳng vào mắt.

Hồi năm nhất đại học, tôi “cảm nắng” anh từ cái nhìn đầu tiên.

Cũng chỉ vì cái mặt đẹp trai trời đánh này.

Lúc đấy đúng là muốn manh động.

Nhưng người ta là “hoa cao lãnh” của Đại học T – kiểu người mà chỉ đứng xa mà ngắm, chứ dám mon men lại gần là thành truyền thuyết.

Thế nên tôi chỉ dám ôm mộng đơn phương lặng thầm như cái bóng.

Tôi nuốt nước bọt cái ực, mở miệng hỏi câu ngớ ngẩn:

— Là… Thẩm Thanh Dã thật á?

Thẩm Thanh Dã nhìn tôi, hốc mắt ửng đỏ, ánh mắt chẳng còn cái vẻ lạnh lùng thường thấy.

Trông như vừa bị ai bắt nạt, tội nghiệp phát thương.

Giọng anh ấy khàn khàn, như nghẹn lại:

— Ừ? Em đang làm gì đấy?

Tôi nghĩ bụng: Giờ này thì làm gì ngoài ngủ?

Ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:

— Ngủ chứ còn làm gì nữa ạ.

Anh cắn môi, quai hàm căng lên, có vẻ định nói gì đó nhưng lại thôi.

Xung quanh bỗng dưng yên ắng lạ thường.

Nhưng đúng lúc ấy, tôi chưa kịp hoảng vì cái sự im lặng, thì bên tai đã vang lên giọng anh – rõ mồn một – mà khổ cái là tôi không thấy anh ấy hé môi nói gì cả!

[Không thể để Nhã Bảo biết tôi và con búp bê ngủ của cô ấy cùng cảm nhận mọi thứ.]

[Nếu không, chắc chắn cô ấy sẽ không bao giờ ôm tôi ngủ nữa.]

Tôi: Ơ… cái gì cơ???

2

Chỉ mất đúng ba giây để tôi chấp nhận cái sự thật… nghe thì vô lý mà lại quá thuyết phục:

Thẩm Thanh Dã – nam thần lạnh như kem đá – có chung cảm giác với con búp bê ngủ của tôi.

Mà khủng khiếp hơn, tôi còn nghe được tiếng lòng của anh ấy nữa chứ!

Thẩm Thanh Dã bên kia màn hình hít vào một hơi rõ sâu, hơi thở phập phù như vừa chạy bộ xong:

— Em… ờm… con búp bê ngủ của em ấy… dễ thương thật đấy…

Anh ngập ngừng một hồi rồi tiếp:

— Nhưng mà… em có thể đừng dùng sức như thế để… đấm nó không? Nó… chắc cũng đau đấy.

Tôi giật mình nhìn xuống bàn tay vẫn còn đang… giữ nguyên nắm đấm trên bụng con mèo. Cái bụng bông bị tôi đấm đến lõm hẳn vào.

Chắc… đau lắm nhỉ?
Ừ thì nếu nó thật sự có cảm giác thì… cũng xót thật.

Tôi ngượng chín mặt, vội vàng rụt tay về, rồi nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu nó như xin lỗi.

Bên kia video, mặt Thẩm Thanh Dã bỗng dưng đỏ ửng. Hai gò má như vừa được ai đánh son, lấm tấm hồng lên thấy rõ.

Trời đất ơi.

Anh ấy đang ngượng thật à?!

Tôi hơi tò mò, ngón tay từ từ vuốt dọc từ đầu xuống đuôi con mèo. Chưa kịp thấy mèo phản ứng gì thì Thẩm Thanh Dã đã thay đổi sắc mặt.

Trán anh nổi cả gân xanh, mặt căng như dây đàn, y như đang nhịn thứ gì đó.

Tôi giả vờ ngây thơ hỏi:

— Ơ kìa, anh làm sao thế? Trông… không được khỏe à?

Thẩm Thanh Dã nghiến răng siết tay lại, nói rành rọt:

— Không sao. Vừa nãy… có muỗi đốt.

Nói nghe nghiêm túc lắm.

Cơ mà tiếng lòng của anh thì lại không nghiêm túc tí nào:

[Nhã Bảo vừa chạm vào tôi rồi.]
[Sướng thế không biết.]
[Vuốt nữa đi, vuốt mãi cũng được…]

Tôi suýt thì nghẹn họng.

Ai mà ngờ cái người nhìn lúc nào cũng lạnh như băng, mặt lúc nào cũng như đang làm đề thi toán cao cấp… hóa ra lại là kiểu người “ngoài lạnh trong… mlem” như này?

Nhưng mà… chết dở.

Đáng yêu chết mất thôi.

Tôi ngẩn người ra mấy giây, rồi tự dưng mỉm cười như đứa vừa trúng số. Miệng khẽ cong lên, lòng thì mềm như cháo.

Tôi nhẹ nhàng vuốt dọc con mèo thêm một cái nữa, rồi nghiêm túc nhìn vào màn hình:

— Anh yên tâm đi, em rất quý con búp bê này.

— Nhất định sẽ… đối xử thật tốt với nó!

3

Biết cái chuyện động trời rằng Thẩm Thanh Dã với con búp bê ngủ của tôi có chung cảm giác, thế mà tối hôm đó tôi vẫn… ôm nó ngủ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Mà thật ra cũng chẳng còn cách nào khác. Từ bé đến giờ, tôi toàn kẹp búp bê giữa hai chân mới ngủ được. Không có nó là lăn qua lăn lại cả đêm mất ngủ như chơi.

Sáng hôm sau, tôi dậy với tinh thần phơi phới, mặt mày rạng rỡ như vừa trúng học bổng. Cô bạn thân cùng phòng, Lâm Uyển Uyển, kéo tay tôi lôi đi ăn sáng ở nhà ăn số hai:

— Nhanh lên Nhã Bảo! Chậm tí nữa là hết bánh bao mới ra lò đấy!

Tôi chưa kịp phản ứng, chân vừa nhấc bước chuẩn bị rẽ vào con đường nhỏ dẫn vô nhà ăn thì…

“Ting” — tiếng lòng quen thuộc của ai đó lại vang lên sát bên tai như bật mic thầm thì:

[Bao giờ mới được chính thức gọi cô ấy là Nhã Bảo đây.]
[Tôi cũng muốn ăn sáng với cô ấy nữa…]

Tôi khựng chân lại giữa đường, đầu ngoái nhìn quanh như đang quay cảnh phim hành động.
Ánh mắt quét một vòng, rồi dừng lại ở một góc khuất — nơi có người đứng tựa gốc cây, gương mặt đẹp trai như tạc, khí chất lạnh như gió mùa đông bắc.

Không ai khác, chính là Thẩm Thanh Dã.

3

Vừa thấy tôi nhìn sang, ánh mắt Thẩm Thanh Dã khựng lại một chút.

Rồi như chưa từng quen biết, anh ta gật đầu nhẹ, lạnh lùng, xa cách như thể tôi chỉ là cọng hành trong bát phở.

Thế mà tim tôi lại đập thình thịch như trống làng ngày hội.

Ối giời ơi!

Diễn giả vờ mà đỉnh thế?

Trước mặt người ta thì ra vẻ học bá lạnh lùng cao ngạo.

Sau lưng lại là… chú cún con thích được xoa đầu dỗ dành.

Cái sự đối lập này!

Phải nói là đánh trúng tim đen tôi một phát không trượt phát nào.

Tôi cố nén trái tim đang muốn nhảy disco, chỉ liếc anh một cái rồi quay đi như chưa từng rung động.

Vừa bước đi, tiếng lòng tủi thân của Thẩm Thanh Dã lại bật lên bên tai:

[Cô ấy đi rồi.]
[Đúng là chẳng buồn liếc tôi thêm cái nào.]
[Không được, tôi muốn ăn cơm cùng Nhã Bảo.]

Tôi cắn môi nhịn cười, trong bụng thì lăn ra cười như bò lăn ra rạ.

4

— Ơ nay lại mò sang nhà ăn số hai làm gì đấy? – giọng con Uyển vang lên ngay cạnh tai.

Ngay sau đó là một giọng nam trầm, nghe mà mát lòng mát dạ, vang lên phía sau:

— Ở đây… không khí dễ chịu.

— Thế thì ngồi chỗ gần cửa sổ cho mát! – Uyển nhanh nhảu đề xuất.

— Chào bạn, chỗ này có ai ngồi chưa?

Tôi ngẩng đầu lên, chậm như phim quay chậm.

Đập vào mắt là khuôn mặt nam thần của Thẩm Thanh Dã, còn cô bạn Uyển ngồi đối diện thì đang nháy mắt như mắc giật, phấn khích khỏi nói.

Con bé biết tôi “cảm nắng” Thẩm Thanh Dã lâu rồi, giờ thấy crush tới là nó còn sốt ruột hộ.

Không thèm hỏi tôi tiếng nào, Uyển bật đèn xanh luôn:

— Có có có! Anh ngồi đi, ngồi cạnh Nhã Bảo!

Thẩm Thanh Dã quay sang, mắt như dò hỏi:

— Được không, bạn học Ôn?

Bạn học Ôn?

Ui giời! Sao tự nhiên lại xa cách thế không biết.

Tối qua ai là người bị ôm riết gọi “Nhã Bảo” tới trăm lần?

Vừa gọi vừa thở dốc.

Vừa gọi vừa kẹp chặt giữa hai chân.

Vừa gọi vừa… hừ nhẹ vì xấu hổ.

Cứ gọi là thấy… kích thích.

Tôi cũng “xa cách” gật đầu lại một cái, lạnh lùng buông tiếng:

— Ừ.

Quả nhiên, giây sau đã nghe thấy tiếng lòng tủi thân của anh ấy:

[Nhã Bảo lạnh nhạt với tôi quá.]
[Có phải tôi làm gì sai rồi không?]

Thẩm Thanh Dã với bạn cùng phòng – thằng cha Trương Thụy – bưng khay cơm ngồi xuống.

Mặt Thẩm Thanh Dã đượm buồn, khí chất lạnh lẽo như vừa bị bỏ đói ba ngày.

Trương Thụy liếc qua cái là phát hiện ngay:

— Ơ, sao đấy ông bạn? Không khỏe à?

Chưa kịp để Thẩm Thanh Dã đáp, thằng này đã tự suy diễn như đúng rồi:

— Tôi đã bảo rồi, trẻ khoẻ thế mà cứ tắm nước lạnh liên tục thì hỏng người thôi! Tối qua tắm mấy lần liền, tôi nhìn mà rùng mình.

Con Uyển bên cạnh há hốc mồm, quay sang nhìn tôi kiểu: “Gì thế trời?”

Thấy vậy, Trương Thụy vội xua tay:

— Không không, ý tôi là… bạn tôi bị bệnh sạch sẽ ấy mà!

Bệnh sạch sẽ cơ á?

Tôi ngơ ngác chớp mắt, vẫn chưa tiêu hoá nổi cái màn đối thoại này.

Đúng lúc đó, Thẩm Thanh Dã khẽ liếc tôi một cái.

[Nhã Bảo cười nhìn tôi, đáng yêu thật đấy.]
[Tôi có bệnh sạch sẽ gì đâu, là thằng Thụy nó tự bịa ra ấy.]
[Nếu không phải Nhã Bảo ôm tôi miết, tôi cũng đâu đến mức tắm nước lạnh tận sáu lần… đúng là bị hành mà vẫn thấy sướng.]

Sáu lần?! Nước lạnh?!

Tôi choáng váng trong bụng, lén ngó anh ấy lần nữa.

[Ố ồ! Nhã Bảo lại nhìn tôi kìa! Hôm nay gặp nhau đúng là không uổng công.]
[Hy vọng mai còn được cô ấy nhìn thêm phát nữa.]

5

Mấy hôm sau, không hiểu duyên trời xui đất khiến kiểu gì, ngày nào tôi cũng gặp Thẩm Thanh Dã ở nhà ăn.

Ban ngày thì chúng tôi đóng vai bạn học lạnh như kem, ngồi ăn cùng nhau mà cứ như người lạ.

Tối đến lại thành bạn ngủ online, hai đứa lặng lẽ chia sẻ tiếng lòng qua sóng não, không ai nói gì, nhưng ai cũng hiểu.

Tôi không rõ tại sao lại có cái kiểu đồng cảm lạ lùng như vậy.

Chỉ biết là Thẩm Thanh Dã dần dần xuất hiện trong từng ngóc ngách cuộc sống của tôi.

Thế là trong đầu tôi bắt đầu nảy sinh những ý nghĩ… không nên cho lắm.

Biết đâu, tôi có thể lại gần anh ấy thêm chút nữa?

Vài đêm gần đây, tôi cứ thiếp đi trong tiếng lòng rì rầm của anh ấy.

Thỉnh thoảng, đang lim dim thì bị tiếng anh hừ nhẹ một cái, giật mình đỏ mặt đến tận mang tai.

Ngoài mặt thì lạnh như tiền, bên trong lại… úi giời, nóng hơn cả nồi lẩu Thái!

Tôi cắn một miếng bánh bao thịt, mắt liếc trộm Thẩm Thanh Dã đối diện.

Mặt mũi anh ấy hôm nay hồng hào, tươi tắn khác hẳn.

Khóe miệng còn nhếch nhẹ lên một cái – hiếm lắm mới thấy.

Không còn cái vẻ lạnh lùng như thường ngày nữa, trông y như thể vừa bị gió xuân thổi qua, mềm hẳn.

Hai đứa ngồi cạnh nhau, tôi cảm nhận rõ ràng cái bầu không khí lãng đãng, mập mờ.

Mà mập mờ kiểu này là hai bên đều hiểu, nhưng khéo chẳng ai muốn bóc mẽ ra.

Đúng lúc đó, một giọng nữ vang lên:

“Chỗ này có ai ngồi không?”

Một cô gái dáng người mảnh khảnh, mặt mũi dịu dàng, duyên ngầm bước tới bưng khay cơm.

Thẩm Thanh Dã lạnh tanh: “Có người rồi.”

Cô kia nhìn quanh, cười cười: “Ơ, có ai đâu?”

“Sắp tới rồi.”

Anh ấy nhíu mày, rõ ràng hơi bực.

Cô gái vuốt tóc bên tai, cười duyên như mấy chị bán hàng ngoài chợ: “Dù sao giờ chưa ai ngồi, tôi cứ ngồi trước nhé?”

Rồi cô ta thêm một câu nhẹ nhàng mà đầy ẩn ý: “Thanh Dã, lâu lắm không gặp anh.”

Thẩm Thanh Dã không buồn trả lời, tay cầm đũa gắp luôn cho tôi một cái há cảo tôm.

“Em ăn thử cái này đi.”

Tôi cười khẽ. Cảm giác bị làm phiền vừa nãy nhờ cái cử chỉ nhỏ xíu của anh mà bay biến sạch.

Cô gái kia – sau này tôi mới biết tên là Tôn Tịnh – thấy mình bị ngó lơ cũng không tức, chỉ điềm đạm tiếp tục tung đòn:

“Thanh Dã không nói chuyện với tôi cũng không sao. Dù gì tối nay ông nội tôi mời anh về ăn cơm, chắc anh đến chứ?”

Cô ta vừa nói vừa liếc tôi một cái đầy ẩn ý, kiểu như: thấy chưa, tao là người trong nhà đấy.

Nhưng Thẩm Thanh Dã vẫn im như hến, chỉ chăm chăm gắp đồ ăn cho tôi như đang cố tình phớt lờ sự tồn tại của cô nàng kia.

Tôn Tịnh tức đến mức cắn miếng thịt như cắn… kẻ thù.

Ăn xong, tôi vừa bước ra đến cửa thì bị chặn đầu.

Cô ta đứng chắn trước mặt, cong môi cười khẩy:

“Nhà tôi và nhà Thanh Dã quen biết từ lâu rồi. Sau này chúng tôi sẽ kết hôn.”

Tôi nghe xong, cảm xúc tụt từ đỉnh núi xuống hố sâu, liền bật cười nhạt, giọng lạnh như nước đá:

“Thế thì sao?”

Cô ta nhướng mày: “Bây giờ anh ấy chỉ chơi đùa với cô thôi. Còn người anh ấy lấy làm vợ, là tôi.”

Tôi “ồ” một tiếng rõ to, cười khẩy đáp lời:

“Trùng hợp thật, tôi cũng chỉ chơi đùa với Thanh Dã nhà cô thôi. Còn sau này anh ta lấy ai, tôi chẳng quan tâm. Tôi chỉ cần vui vẻ lúc này là đủ rồi.”

Chắc cô ta không ngờ tôi lại nói ra mấy lời kiểu này.

Thế là đứng đơ luôn tại chỗ.

Nửa ngày chẳng nói thêm được câu nào.

6

Tuy lúc ấy tôi vả Tôn Tịnh một trận bằng mồm nghe sướng tai thật, nhưng về sau nghĩ lại, trong lòng vẫn cứ âm ỉ khó chịu.
Biết là mình với Thẩm Thanh Dã khác nhau một trời một vực – từ gia đình, học hành cho đến điều kiện sống – nhưng bị người ta vỗ thẳng vào mặt như thế, ai mà chẳng thấy tổn thương.

Tối hôm đó, tôi chẳng còn hứng ôm búp bê ngủ nữa, lăn ra giường nằm im re.
Bên tai lại văng vẳng cái giọng than thở trong đầu Thẩm Thanh Dã:

[Hôm nay Nhã Bảo không sờ đầu tôi nhiều như mọi khi.]
[Thấy thiếu thiếu, khó chịu quá.]
[Phải làm sao đây… sắp khóc đến nơi rồi.]

Khóc á? Thật hay đùa đấy?
Nước mắt đàn ông là “vũ khí sinh học” của phụ nữ mà, tôi cũng đâu phải ngoại lệ.
Nghe xong là bật dậy như bị dội gáo nước đá giữa trưa hè.
Nhưng đợi mãi chẳng thấy tiếng sụt sịt nào vang lên cả.

Một lúc sau, anh lại lạnh lùng nghĩ thầm:

[Chắc Nhã Bảo hôm nay mệt rồi.]
[Thôi thì… có buồn cũng phải chịu.]
[Nhã Bảo, ngủ ngon.]

Haizz… cụt hứng thật sự.
Tôi lại nằm vật xuống giường, ôm gối thở dài.
Búp bê cũng mặc kệ, không buồn ôm nữa.

7

Không ôm búp bê ngủ, y như rằng tối qua tôi trằn trọc lăn qua lộn lại, cả đêm chập chờn.
Sáng dậy mắt dính nhau, lên lớp chuyên ngành thì ngáp vỡ cả hàm.

Vừa tan học thì nhận được thông báo đi họp câu lạc bộ Báo chí mới thành lập.
Họp xong, với danh nghĩa sinh viên khoa Văn, tôi được “vinh dự” giao cho một bài phỏng vấn… về tài chính.

Đối tượng phỏng vấn?
Lại là cái tên quen thuộc – Thẩm Thanh Dã.

Tôi lọ mọ đến tòa nhà của khoa Tài chính, hỏi thăm một hồi thì có người bảo ảnh đang ở văn phòng giáo viên hướng dẫn.

Tôi tới nơi thì văn phòng trống không.
Lúc quay ra thì nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện vọng từ hành lang bên lối thoát hiểm.

Tôi lần theo tiếng động.
Vừa rẽ qua thì đập vào mắt là một cảnh… không thể ngứa mắt hơn:

Tôn Tịnh đang nhón chân, hai tay khoác lấy vai Thẩm Thanh Dã, đầu ngẩng lên như chuẩn bị trao nụ hôn định mệnh.
Từ góc tôi đứng nhìn sang, hai người y hệt như đang khóa môi.

Chưa kịp tức, thì Tôn Tịnh đã mở mắt ra, bắt gặp tôi đứng đờ người.
Cô ta còn không quên nhướng mày khiêu khích, kiểu “thấy chưa, hàng này là của tao đấy”.

Tôi siết tay, thở ra một hơi thật dài:

– Được rồi… được rồi… đôi cẩu nam nữ các người, giỏi lắm…

Nói rồi quay lưng bỏ đi, bực đến mức suýt nghiến răng.

Tôi không hề hay biết – đúng cái khoảnh khắc tôi quay đi, Thẩm Thanh Dã đã lạnh mặt, đẩy một phát khiến Tôn Tịnh ngã chổng vó dưới sàn, trông đến là thảm.

8

Lấy nhau sau này đúng không?
Có vị hôn thê đàng hoàng rồi đúng không?
Tình cảm đậm sâu, hôn hít các thứ cũng bắt đầu rồi đúng không?

Rồi rồi, giỏi lắm.
Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long, đẻ sớm cho vui cửa vui nhà.

Tôi về phòng, tiện tay quẳng con búp bê ngủ yêu quý xuống cuối giường.
Mở điện thoại đặt luôn một con mới, xịn hơn, to hơn, mềm hơn.

Ship nhanh thần tốc, tối hôm đó đã có búp bê mới để ôm.
Còn con mèo cũ – à không, Thẩm Thanh Dã ấy – thì bị hắt hủi nằm chỏng chơ trong góc giường, tủi thân như mèo bị bỏ đói.

Đêm đến, tôi đang lơ mơ thì bên tai văng vẳng giọng anh ta than thở:

[Nhã Bảo không ôm tôi…]

Hừ, kêu thì mặc kêu, tôi cứ nhắm mắt ngủ.

Nhưng đêm ấy, cứ năm phút lại nghe một câu:

[Nhã Bảo không ôm tôi…]
[Nhã Bảo không ôm tôi…]
[Nhã Bảo không ôm tôi…]

Nghe đến phát điên!

Không chịu nổi nữa, tôi bật dậy, bóp đầu con mèo một cái “rắc” rõ đau.

Bên kia im bặt, chỉ rên khe khẽ rồi… tịt luôn.
Cuối cùng cũng được yên thân ngủ tiếp.

Sáng hôm sau, lên diễn đàn trường đã thấy dân tình xôn xao:

“Ôi zồi ôi! Thẩm Thanh Dã có vị hôn thê rồi cơ à! Là Tôn Tịnh – hoa khôi khoa Nghệ thuật đấy!”
“Tôi thấy hai người họ hôn nhau trong trường với mắt mình luôn nhé!”

Lâm Uyển Uyển mặt mày ngơ ngác chạy tới kể với tôi như vừa nghe chuyện bom tấn.
Tôi thì chỉ bĩu môi, lạnh tanh phán một câu:

– Ừ. Từ giờ cái gì dính đến Thẩm Thanh Dã là không dính đến tôi nữa.

Lâm Uyển Uyển nhìn tôi, mặt vừa tiếc hùi hụi vừa muốn khuyên nhủ gì đó, mà rồi lại thôi.

Trưa hôm đó, đi ăn ở nhà ăn, số tôi sao mà nhọ – vừa ngồi xuống chưa kịp xúc thì Thẩm Thanh Dã đã vác mặt tới.

Anh ta thản nhiên ngồi ngay đối diện tôi.

Tôi cũng chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ bưng khay cơm sang bàn khác như chưa từng quen biết.

Lúc đó, tôi thấy rõ khuôn mặt lạnh như kem que của Thẩm Thanh Dã thoáng run lên, ánh mắt ẩn hiện chút gì đó gọi là… tổn thương.

Nhưng thôi, ai bảo anh đẹp trai mà chơi dại?

[Nhã Bảo không thèm ngó ngàng gì đến tôi nữa…]
[Cô ấy làm sao thế nhỉ?]
[Chẳng lẽ tôi làm gì sai à?]
[Cô ấy đang giận tôi thật à?]

9

Từ hôm đó trở đi, không hiểu sao tôi cứ tình cờ chạm mặt Thẩm Thanh Dã trong trường.
Mỗi lần đi lướt qua, y như rằng lại nghe thấy tiếng lòng anh ta than như cụ tổ mới mất sổ hưu:

[Nhã Bảo ơi, nhìn tôi một cái thôi cũng được mà…]

Tối đến, đang định đi ngủ thì điện thoại rung lên — cuộc gọi video từ anh chàng.

Lần đầu tiên tôi lờ đi, không bắt máy.
Thế mà chưa đầy ba phút sau lại gọi tiếp. Kiên trì đến mức tôi cũng phải chịu thua, bấm nghe.

– Có chuyện gì? – Tôi lạnh tanh hỏi.

Thẩm Thanh Dã vẫn cái kiểu mặt lạnh như kem tủ đông:

– Nghe bảo em muốn phỏng vấn tôi? Cần gì thì cứ nói, tôi giúp.

– Ờ. – Tôi hững hờ đáp, kiểu nghe cho có lệ.

Không từ chối, cũng chẳng đồng ý.
Cứ thế thả trôi anh ta vào cõi hoài nghi…

[Thôi xong, cô ấy giận tôi thật rồi.]
[Không lẽ lại hiểu lầm chuyện tôi với Tôn Tịnh?]

Tôi liếc nhìn anh ta một cái, ánh mắt vẫn điềm tĩnh.

Thẩm Thanh Dã mím môi như người chuẩn bị bị tra khảo, khẽ nói:

– Ôn Nhã, tôi… có chuyện muốn giải thích.
Tôi với Tôn Tịnh không có gì cả. Nhà tôi với nhà cô ấy có quen biết từ lâu, nhưng cưới xin thì không có đâu.
Còn vụ hôn nhau… cũng là hiểu nhầm to đùng.

– Cô ấy đang đi thì vấp té, ngã vào người tôi. Nhưng mà! Tôi không để cô ấy động vào đâu! – Anh ta bỗng kích động.

[Thật đấy! Cái cô Tôn Tịnh ấy còn định hôn tôi! Tưởng tôi không biết ý đồ à? Ghê lắm! Tôi đẩy ra ngay lập tức!]
[Nhã Bảo à, em đừng hiểu lầm nhé, anh đây là người đàn ông có nguyên tắc!]
[Thân xác và tâm hồn của anh chỉ thuộc về một mình em thôi…]

Nói đến đây, ánh mắt Thẩm Thanh Dã từ từ dừng lại trên người tôi, trông mong chờ như học sinh đợi điểm cao.

[Ô kìa, Nhã Bảo cười rồi kìa!!!]

Tôi vội vàng nghiêm mặt, cố không để khoé môi cong lên.

– Chuyện phỏng vấn ấy, đúng là cần anh giúp thật. Thế bắt đầu luôn bây giờ đi?

Vừa nói tôi vừa lôi con mèo bông bị bỏ xó ở góc giường lên, ôm vào lòng như ôm báu vật.

Trong điện thoại vang lên tiếng hít một cái khe khẽ.

Sắc mặt Thẩm Thanh Dã lập tức tối sầm.

Tôi vờ như không biết, tay vuốt nhẹ con mèo, mặt thản nhiên hỏi:

– Sao thế? Ốm à?

Anh ta nghiến răng, tay siết chặt mà miệng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:

– Không… không sao cả.

Nhìn ngoài thì tưởng anh ấy vẫn nghiêm túc đĩnh đạc lắm… nhưng bên trong thì khác hẳn:

[Aaaaaa!]
[Nhã Bảo lại ôm tôi rồi! Là đang cưng chiều tôi đúng không?]
[Trời ơi, hạnh phúc quá! Mà… nếu mà được hôn cái thì tuyệt vời biết mấy…]

Tôi đang lật tài liệu thì tay khựng lại.

Ngẩng đầu nhìn gương mặt cố giữ bình tĩnh của Thẩm Thanh Dã, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi bật ra:

– Anh muốn… hôn à?

10

Thẩm Thanh Dã sững người mất mấy giây, rồi trố mắt ngạc nhiên như vừa thấy ma.

Anh thốt lên:
“Em biết tôi với con búp bê của em… có chung cảm xúc á?”

“Em… em nghe thấy cả tiếng lòng của tôi á?”

Không hổ danh là học bá trường Đại học T, mới tí mà đã chắp nối ra được hết mọi chuyện.

Tôi ho khẽ một tiếng, mặt hơi xấu hổ:
“Coi như em chưa nói gì nhá…”

Yết hầu Thẩm Thanh Dã trượt lên trượt xuống, giọng nói đầy căng thẳng:
“Không được! Em lỡ nói ra rồi, tôi nghe thấy rõ mồn một đấy.”

“Ôn Nhã, em nói rồi là không được nuốt lời đâu nhá.”

Mặt tôi đỏ lên như gấc, thế mà anh ta lại càng được đà lấn tới.

Tôi cố tình đánh trống lảng sang chuyện khác bao nhiêu lần, anh cũng đều lái về đúng “lời hứa”.

Bực quá tôi bật lại:
“Thì hôn thì hôn, sợ gì!”

Phía bên kia video, Thẩm Thanh Dã câm nín.

Cái mặt đẹp trai kia đỏ như cà chua chín, tai thì đỏ rực như bị bỏng.
Trông ngượng chín người, còn hơn cả tôi.

Tôi vội túm lấy con búp bê ngủ ở đầu giường, khẳng định chắc nịch:
“Em chỉ hôn con búp bê của em thôi nhá!”

Ánh mắt Thẩm Thanh Dã lập tức sâu như giếng làng.

Ngay lúc tôi đang cúi xuống, định hôn nhẹ cái đầu con mèo bông cho xong chuyện…

Thì Lâm Uyển Uyển thò đầu vào sát giường:
“Nhã Bảo, cậu đang làm cái gì đấy?”

Tôi giật bắn cả mình, tay bóp mạnh một phát lên bụng con búp bê.

Bên kia màn hình, mặt Thẩm Thanh Dã cứng đờ như tượng.

Lâm Uyển Uyển thấy Thẩm Thanh Dã trong video thì há hốc mồm:
“Úi giời! Cậu đang gọi video với Thẩm Thanh Dã á? Hai người đang nói cái gì thế?”

Tôi đưa tập phỏng vấn đang cầm trong tay cho cô ấy:
“Đang viết bài.”

Lâm Uyển Uyển vẫy tay vui vẻ:
“Hello hello~”

Thẩm Thanh Dã hít vào một hơi rõ nhẹ, cố giấu vẻ mặt khó ở, gật đầu nhè nhẹ.

Lâm Uyển Uyển đảo mắt, nhìn tôi rồi nhìn sang màn hình, cười gian:
“Quan hệ hai người thân thiết từ bao giờ thế hả? Nửa đêm nửa hôm gọi video chỉ để nói chuyện công việc thôi á? Hì hì, tớ không tin đâu, Nhã Bảo khai thật đi~”

Tôi khổ tâm hết biết.

Một bên thì phải ứng phó với con bạn thích hóng hớt.
Một bên thì phải nghe cái tiếng lòng lắm chuyện của Thẩm Thanh Dã.

[Nhã Bảo, em vừa bóp đau tôi rồi đấy…]
[Tôi muốn được xoa xoa cơ…]

Tôi trợn tròn mắt:
“Cái gì? Anh vừa nói gì cơ?”

Thẩm Thanh Dã nhìn tôi, ánh mắt uất ức như con chó nhỏ bị bỏ rơi:

[Bụng tôi bị em bóp đau rồi, xoa cho tôi đi…]
[Xoa là khỏi thôi, không xoa là tôi méc bạn cùng phòng của em đấy.]
[Em trêu tôi xong tính chạy hả? Không chịu trách nhiệm gì à?]

Lâm Uyển Uyển lúc này đã nhìn chằm chằm tôi như thể đang đọc tiểu thuyết drama, mắt láo liên giữa tôi với màn hình, rõ ràng không tin nổi cái cảnh “chỉ viết bài” của hai đứa tôi.

Trong ánh mắt tròn xoe của Lâm Uyển Uyển, tôi lúng túng nâng con búp bê lên, hai tay nhẹ nhàng xoa xoa vào bụng nó.

“Ơ… cậu đang làm gì thế hả?” – Lâm Uyển Uyển nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh – “Ơ kìa, Thẩm Thanh Dã đâu rồi? Sao lại cúp máy cái rụp thế kia?”

11

Tôi cứ ngỡ Thẩm Thanh Dã biết tôi đọc được tiếng lòng anh ấy thì sẽ biết ý mà giữ kẽ hơn một tí.

Ai dè… càng ngày càng táo tợn.

Tối nào cũng giở giọng “anh muốn được em sủng hạnh”, nghe mà muốn ngã ngửa.

Ôm mà không chặt một tí là mặt mũi nhăn nhó như mất sổ gạo, nhất quyết phải quấn lấy tôi như sam.

Ban ngày đi học cũng không tha.

Sáng sớm đã đứng lù lù dưới ký túc xá, tay cầm đồ ăn sáng tôi thích, mặt mũi tỉnh bơ như không có gì.

Trưa đến thì đúng giờ ngồi cạnh tôi ở nhà ăn số hai, như thể ký hợp đồng ăn cơm chung cả đời.

Tôi không gắt gỏng gì thì anh càng được đà lấn tới.

Cách xưng hô cũng đổi xoành xoạch, từ “bạn học Ôn” thành “Nhã Bảo” ngon ơ, nói cứ như thân thiết lắm.

Hôm đó là lần đầu tôi nghe thấy giọng lạnh tanh của anh ấy mà cất lên hai chữ “Nhã Bảo” đầy tình cảm.

Cả người tôi như có dòng điện chạy dọc sống lưng, tê tê ngứa ngáy như bị điện giật nhẹ.

Lâm Uyển Uyển hóng chuyện đẩy nhẹ tôi một cái, ghé tai nói nhỏ như thì thầm vào lòng:

“Thẩm Thanh Dã lại ngồi học với cậu à? Cậu này, cậu nói thật đi, anh ấy đang cưa cậu đúng không?”

Người ngồi cạnh tôi khẽ nghiêng đầu, nhìn sang với ánh mắt ranh mãnh.

Rồi anh ấy cười, cười như vừa câu được cá:

“Ừ, tôi đang theo đuổi cô ấy.”

Lâm Uyển Uyển hét toáng lên, tôi thì đỏ mặt tía tai, tai nóng ran như bị bôi dầu gió, má cũng hồng lên như quả cà chua chín.

Thẩm Thanh Dã theo đuổi tôi rõ rành rành, ai nhìn cũng biết.

Anh ấy gần như bám tôi suốt ngày, cách một mét là thấy thiếu hơi.

Tin đồn hai đứa đang yêu nhau lan khắp trường nhanh như bão.

Đúng lúc tôi chuẩn bị đồng ý cho anh ấy cơ hội, định chính thức “làm người yêu nhau”.

Thì… một người tôi không ngờ tới, xuất hiện.

12

Mắt Thẩm Thanh Dã giống mẹ anh ấy y đúc.

Mắt hoa đào, khẽ cụp xuống là thấy sâu như giếng làng, đa tình như phim truyền hình.

Có điều bình thường anh ấy cứ mặt lạnh như tiền, làm người ta tưởng anh là tượng sáp, tình cảm gì đâu.

Nhưng tôi từng thấy anh ấy khi rung động.

Chỉ có tôi biết, ánh mắt đó khi nhìn người mình thương, có thể mềm đến mức nào.

Nhưng mà… đàn ông có tình cảm thì được tích sự gì?

Anh ấy có dám vì tôi mà bỏ hết mấy cái gọi là gia thế, danh tiếng không?

Dám chống lại gia đình, hủy hôn ước do ông bà sắp đặt không?

Dám vì tôi mà liều cả tương lai không?

Tôi không tin lời đàn ông.

Như bố tôi năm xưa, nói thì hay lắm: “Cùng nhau vượt qua sóng gió”, “Anh nguyện cả đời bên em”.

Đến khi công ty ông ngoại tôi phá sản, mất lợi ích rồi thì sao?

Chuồn một cái nhanh như chớp, không quay đầu lấy một lần.

Cưới xin gì? Không có!

Bỏ mẹ tôi một mình nuôi tôi lớn lên, chịu bao nhiêu điều tiếng người đời.

Tôi thấy hết. Tôi nhớ hết.

Tôi không muốn giẫm lên vết xe đổ của mẹ.

Thế rồi một ngày, Thẩm phu nhân tìm đến tôi.

Câu đầu tiên là: “Cô hãy tránh xa con trai tôi ra. Cô không xứng với nó.”

Tôi chưa kịp tức, bà ta đã thao thao bất tuyệt: “Tôi điều tra hết rồi, gia thế nhà cô…”

Tôi chán chả buồn nghe, cắt ngang luôn:

“Bà khỏi nói nữa, tôi thông báo luôn cho bà biết này.”

“Con trai bà, cứ để tôi chơi thêm vài hôm. Bao giờ chán, tôi tự khắc đá nó. Bà khỏi lo.”

“Nếu hết chuyện rồi thì bà cứ yên tâm về nhà… ngồi chờ tin.”

Thẩm phu nhân sững sờ, nghẹn họng mãi mới mắng được một câu: “Cô đúng là đồ vô giáo dục!”

Tôi bật cười.

Ai vô giáo dục trước, chắc bà thừa biết.

Nói xong, tôi đóng cửa rầm một cái.

13

Thật ra tôi chỉ tính chơi cho vui với Thẩm Thanh Dã thôi.

Yêu một thời gian, vui một đoạn, rồi chia tay.

Tôi biết rõ khoảng cách giữa cuộc đời mình với đời anh ta.

Chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tương lai.

Ấy vậy mà giờ có mẹ anh ấy nhảy vào, làm chuyện rối tinh lên.

Tự nhiên tôi thấy mọi thứ nhạt nhẽo hẳn.

Về phòng, tôi vứt con búp bê ngủ vào túi nilon, gói gọn gàng.

Rồi hẹn Thẩm Thanh Dã ra gặp.

Lần đầu tiên tôi chủ động hẹn anh ta đấy.

Anh ấy đến, mặt mũi vui như được mùa.

Dạo này, tôi gần như chẳng còn nghe tiếng lòng anh ấy nữa.

Bởi lúc ở bên tôi, anh ta cứ nói thẳng hết, không giấu giếm.

Tâm ý như một, chẳng phải suy đoán gì cả.

Đáng tiếc, anh ta chân thành thật.

Nhưng tôi vẫn chẳng tin.

Tôi luôn nghĩ, tụi tôi làm sao mà có tương lai với nhau được.

“Tụi mình hết đi, Thẩm Thanh Dã.”

Anh ta chưa kịp phản ứng, đứng ngây người, mặt đầy ngỡ ngàng: “Em nói gì cơ?”

Tôi quẳng con búp bê ngủ vào lòng anh ta, giọng lạnh tanh: “Tôi chơi chán rồi.”

“Cái gì?” Mặt anh ta thoáng buồn thiu.

Anh nắm lấy tay tôi, vẻ lo lắng: “Nhã Bảo, em thua trò chơi mạo hiểm rồi đúng không? Em đang đùa với anh thôi chứ?”

Tôi không kiên nhẫn, giật tay khỏi cái nắm chặt của anh ta: “Tôi không đùa.”

“Thẩm Thanh Dã, anh thật nhàm chán, cứ đi đi lại lại y chang nhau, tôi chán lắm rồi.”

Anh ta trông như sắp khóc.

Thời gian bên nhau, tôi mới nhận ra anh ta không hề kiêu căng lạnh lùng như vẻ ngoài.

Anh ấy giống như con chó nhỏ thích nũng nịu.

Giống như tiếng lòng của anh ta vậy.

Một tâm hồn nhiệt huyết, dễ thương và rất thú vị.

Sự trái ngược ấy ngày xưa lại hợp khẩu vị tôi lắm.

Nhưng giờ thì không còn muốn nữa.

“Nhã Bảo, đừng như vậy, anh thật sự không chịu nổi đâu.”

Hốc mắt anh ta đỏ hoe, ánh mắt đen láy đẫm nước nhìn tôi chằm chằm, như muốn khoét thủng lòng tôi.

Tôi tàn nhẫn nói: “Thẩm Thanh Dã, tôi không thích anh nữa.”

14

Sau khi nói lời chia tay, tôi khóa hết mọi cửa liên lạc với Thẩm Thanh Dã.

Trong lòng vẫn cứ nhói nhói khó chịu.

Thật ra chuyện này cũng chưa đến mức thất tình đâu.

Cùng lắm, chỉ là mất đi món đồ chơi ưa thích thôi mà.

Từ bé đến lớn, tôi chưa bao giờ có được thứ gì gọi là “đẹp đẽ” hay “quý giá”.

Hồi nhỏ, tôi mê mẩn nhìn mấy đứa bạn có dây buộc tóc, kẹp tóc xinh xinh, mà đời tôi khó khăn, chỉ dám giấu trong lòng mà thèm.

Mẹ tôi một mình vừa đi làm, vừa lo cơm nước, chăm tôi, cực lắm rồi, tôi biết không thể vô tâm như thế mãi được.

Tôi hiểu rồi, người ta muốn đổi đời, thì phải học hành.

Cố gắng học thật chăm, thi đỗ đại học ngon lành, mới có tương lai.

Tôi ngẫm ngợi mãi mà lòng vẫn nặng trĩu, chẳng dễ chịu gì hơn.

Đêm đến, ôm con búp bê lạ hoắc ngủ, mà lại mất ngủ.

Mơ màng đến nửa đêm, tôi bỗng thấy một luồng điện tê tê chạy rần rần khắp người.

Cảm giác như bị ai sờ gáy.

Tôi mở to mắt, tay bấu chặt ga giường, hít một hơi sâu.

“Trời ơi! Sao lại có cảm giác như ai đang đụng vào mình thế này? Chẳng lẽ cảm giác đồng điệu nó chuyển sang tôi thật rồi?!”

Một lát sau, tôi nằm sấp, người căng cứng như dây cung, cảm thấy vừa khó chịu vừa sợ.

Chắc chắn rồi, cảm giác đồng điệu nó đang rình rập tôi đây mà.

“Trời cứu, thằng cha Thẩm Thanh Dã kia nó làm gì thế hả trời! Sao không dừng lại đi!”

Tôi vùng dậy ngồi phắt dậy, với lấy điện thoại.

Tôi muốn gọi cho Thẩm Thanh Dã, nhưng giây sau lại úp điện thoại xuống, cắn chặt môi dưới.

“Không được! Đã chia tay rồi, không thể gọi lại cho nó được!”

“Cấm để nó biết tôi bị đồng điệu ngược, không thì chết toi!”

Cơn ngứa ngáy lại chợt tắt.

Tôi thở phào, vừa định mừng thì một luồng điện mạnh hơn ùa tới.

“Chết rồi, chết rồi!”

“Hu hu… phải nghĩ cách lấy lại con mèo bông thôi, hu hu…”

Tôi cắn một góc gối, vừa cắn vừa oán trách bản thân.

“Hu hu, thế này thì ngủ kiểu gì cho được đây hả trời?”

Tôi đang khổ sở vì mất ngủ, thì cơ thể lại yên ắng bất ngờ, rồi lưng truyền đến những tiếng vỗ nhẹ nhàng.

Như có ai đó đang dỗ dành tôi vậy.

Thế là tôi chìm vào giấc ngủ sâu dưới sự “động viên” của anh ta.

15

Ngày hôm sau, tôi đến khoa Tài chính tìm thằng Thẩm Thanh Dã.

Vừa thấy tôi, mắt nó sáng lên như đèn pha.

Nó ngoan ngoãn gọi: “Nhã Bảo ơi.”

Tôi cụp mắt xuống, không thèm nhìn nó một cái, cứng họng bảo: “Trả lại con búp bê ngủ cho tôi.”

Ánh mắt thằng Thanh Dã khẽ dao động: “Sao thế?”

Tôi cố tình lạnh lùng: “Không có lý do gì hết, không có búp bê là tôi không ngủ được.”

“Nói thật à?”

Nó giả vờ ngơ ngác, kiểu “tôi làm sao mà tin được” ấy.

Ánh mắt tôi lướt qua mấy ngón tay dài thon thả của nó.

Cảm giác tê tê tối qua vẫn còn đọng trên người tôi, tim như hụt một nhịp.

“Chết cha! Chắc chắn tối qua là bàn tay này rồi!”

“Tay chết tiệt! Chặt ngay đi cho rồi!”

Thằng Thanh Dã cúi đầu, khóe miệng nhếch lên cười khẩy.

Nó vuốt vuốt màn hình điện thoại, rồi đưa cái mã QR WeChat ra trước mặt tôi.

“Thêm WeChat đã rồi tính tiếp.”

Tôi ngẩng lên, trừng mắt nhìn nó.

“Đồ đàn ông gian kế, giở trò dụ dỗ tôi thêm WeChat à!”

“Ghét thật! Nếu không phải để lấy lại con búp bê, tôi mà thêm cho thằng ấy à!”

“Hu hu, con búp bê do tôi tặng, giờ lại thành công cụ để nó khống chế tôi.”

Tôi đành miễn cưỡng thêm lại WeChat cho nó.

Khóe miệng thằng Thanh Dã cong đến nỗi sắp móc được cả bình dầu.

“Tùy cậu, nhưng tôi sẽ còn tính sổ với cậu đấy.”

“Được rồi, đã thêm WeChat rồi, khi nào thì trả búp bê cho tôi?” Tôi gắt gỏng hỏi.

Nó ậm ừ, giọng xin lỗi: “Đó là món quà duy nhất em tặng anh, anh sợ để ở ký túc xá bẩn mất, sáng nay đã đóng gói gửi về nhà rồi.”

“Gửi đi cái gì? Sao anh dám gửi chứ?” Tôi sốt ruột hỏi.

Nó nhìn tôi dịu dàng: “Đừng lo, anh bảo gia đình gửi lại cho em, rồi anh sẽ mang đến tận tay.”

Nghe thế, tôi tạm yên lòng.

Nhưng đến tối, luồng điện tê tê quen thuộc lại chạy lên tận đầu.

Tôi nghiến răng, cầm điện thoại gọi thẳng.

“Thẩm Thanh Dã!”

Giọng bên kia ngọt như mía lùi: “Ừ? Có chuyện gì thế?”

Tôi cắn răng cố giấu cơn nóng giận: “Anh căn bản chẳng gửi búp bê về đâu, rõ ràng vẫn giữ trong tay.”

Ngón tay nó vuốt vuốt đầu con mèo, khóe miệng từ từ nhếch lên: “Sao em biết anh không gửi?”

Tôi cứng họng.

“Thôi được rồi, biết rồi thì trả búp bê về đây đi!”

Nó giọng hơi ỉu xìu: “Chỉ là con búp bê thôi mà, có gì đáng để em quan tâm thế? Em muốn con nào, anh mua tặng con khác cũng được, nhưng đây là kỷ niệm duy nhất em tặng anh, anh không nỡ trả lại…”

Tôi chịu đựng cơn ngứa ngáy khắp người, cố gắng cãi lý:
“Huhu, tôi biết anh không nỡ, nhưng… tôi mua con khác cho anh cũng được mà, Thẩm Thanh Dã ơi, trả lại con mèo bông cho tôi đi được không?”

“Nguồn!” Nó lắc đầu lia lịa, “Em mua con khác thì cũng không phải con này, anh chỉ muốn con này thôi.”

Dù tôi có dỗ thế nào, nó vẫn cứng đầu không chịu nhả ra.

[Huhu, trả lại con búp bê cho tôi đi được không?]

[Đáng ghét thật!]

16

Không chịu trả thì mượn tạm cũng được chứ sao?

Tóm lại, tôi tuyệt đối không từ bỏ việc đòi lại con mèo bông.

Lần nữa tôi hẹn gặp thằng Thanh Dã.

“Mượn á?” Nó cúi đầu, lóng ngóng nghịch cái thìa cà phê.

Tôi nuốt nước bọt, rồi gật đầu cứng rắn:
“Mượn mấy ngày, tôi dùng xong sẽ trả lại anh.”

[Hừ, đợi mượn được rồi, tôi cho cậu xem màn đi không trở lại.]

Khóe miệng nó cong lên tí tẹo, thả thìa cà phê vào cốc, giọng nhẹ nhàng:
“Anh có thể cho em mượn.”

Mắt tôi sáng lên: “Thật à?”

“Ừ.” Thằng Thanh Dã đột nhiên đổi giọng, kiểu nũng nịu:
“Nhưng mà gần đây anh quen ngủ cùng con mèo bông rồi, nếu đột nhiên không có nó, anh mất ngủ mất.”

Tôi thoáng có cảm giác chẳng lành: “Thế anh định làm sao?”

Nó xắn tay áo sơ mi lên, để lộ cánh tay thon gầy, nổi rõ mạch xanh.

Có vẻ nóng, nó lại cởi hẳn hai cúc áo trên cùng.

Ánh đèn trên trần chiếu xuống mặt nó, tự nhiên làm nó trông… gợi cảm hẳn ra.

Tôi vô thức nuốt nước bọt, nghe nó nói:

“Ôn Nhã, anh có cái căn hộ bên ngoài trường, em có thể đến ở đó. Anh cho em mượn con mèo bông mấy ngày, để nó ngủ với em nửa đêm đầu, đợi em ngủ rồi nửa đêm sau anh sẽ lấy lại, em thấy thế nào?”

Miệng tôi nhanh hơn não:

“Được.”

Chưa kịp suy nghĩ gì thêm, tôi đã đồng ý rồi.

[Cái mồm chết tiệt này, không thể nói chậm một chút cho tôi suy nghĩ à?]

17

Nhưng đã nhận lời rồi, hối hận cũng muộn rồi.

Tôi về ký túc xá thu dọn hành lý gọn nhẹ.

Bịa ra cái lý do “đi làm thêm mấy hôm ở ngoài”, giải thích sơ sơ với Lâm Uyển Uyển cho xong chuyện.

Tối đó, tôi kéo vali sang căn hộ của Thẩm Thanh Dã ngoài trường.

Mở cửa bước vào, căn hộ ba phòng ngủ, một phòng khách, trang trí theo kiểu hiện đại tối giản, màu chủ đạo là màu be nhạt, nhìn ấm áp dễ chịu.

Thẩm Thanh Dã dẫn tôi vào một phòng: “Ở đây nhé, được không?”

Tôi gật đầu, không càm ràm gì.

Nó dẫn tôi vào phòng rồi quay lưng đi về bếp.

Chẳng mấy chốc, mùi sườn xào chua ngọt thơm nức bay ra.

Bụng tôi réo lên inh ỏi, đêm chưa kịp ăn tối mà.

“Nấu nhiều cơm, nếu không chê, cùng ăn nhé?” Thẩm Thanh Dã gõ cửa mời.

Tôi không khách sáo, ngồi vào bàn ngay.

Gắp một miếng sườn bỏ vào miệng.

“Sao rồi, vị thế nào?” Nó hỏi.

Tôi nhai nhai, nuốt xuống, mặt không cảm xúc: “Tàm tạm.”

[Cứu tôi với! Sao ngon thế này chứ!]

[Thẩm Thanh Dã đúng là ông chồng quốc dân, nấu ăn đỉnh thật.]

[Huhu, ngon quá đi mất.]

Nó ngồi đối diện, khẽ nhếch khóe miệng.

[Đáng tiếc rồi, sau này nó là chồng người khác rồi.]

Khóe miệng nó vừa mới nhếch lên thì lại sụp xuống ngay.

Ăn xong, Thẩm Thanh Dã đi rửa bát, tôi về phòng viết lách một chút.

Cuối cùng cũng đến giờ đi ngủ.

Thẩm Thanh Dã đúng hẹn mang con mèo bông đến.

Tôi giật lấy, ôm chặt trong tay.

Nó khẽ nhíu mày.

Tôi bóp nhẹ một cái, bất ngờ nó khàn giọng:

“Đừng bóp.”

Quả nhiên, con mèo bông về tay tôi, mà cái cảm giác đồng điệu chuyển sang nó.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Ôm con mèo bông đi ngủ, tôi ngoan ngoãn, không làm trò gì nữa.

Đêm đó, ngủ cực kỳ sướng.

Nhưng sáng hôm sau mở mắt ra, lại gặp ngay mặt đẹp trai phóng to của Thẩm Thanh Dã.

“Anh, sao anh lại nằm trên giường tôi?”

Tôi giật mình né ra.

Nhưng đôi tay to lại siết eo, kéo tôi về vòng tay nó.

Giọng khàn đặc trưng của thằng đàn ông tỉnh giấc:
“Sao em dậy sớm thế? Muốn ngủ thêm không?”

Tôi nghiến răng: “Tôi hỏi anh đấy?”

Nó hơi tủi thân:
“Tối qua em cứ ôm không buông, anh muốn lấy lại con mèo bông cũng không được, cuối cùng phải ngủ cùng em luôn.”

Tôi nhìn quanh, thấy con mèo bông đáng thương nằm lẫn dưới gầm giường.

[Đúng là mánh khóe đàn ông mà!]

Dù đoán được nó nghĩ gì, nhưng chết thật, nấu ăn ngon quá!

Tôi cứ thế mà lún sâu thêm.

Càng quen dần với sự có mặt của nó.

Lồng ngực rộng lớn của thằng đàn ông còn khiến tôi thấy an toàn hơn cả con mèo bông.

Thẩm Thanh Dã đúng là bước nào cũng đụng đúng chỗ tôi cần.

Sau này, tôi cũng chẳng cần búp bê ngủ nữa, vì ôm nó thoải mái hơn hẳn, ngủ cũng ngon hơn nhiều.

Khi tôi đã quen có nó trong đời,

Tôi bỗng nhiên tỉnh ra.

Không được đâu!

Chơi thì chơi, nhưng tuyệt đối không để nó chen chân vào đời mình được!

18

— Nhã Bảo, hôm nay em thích ăn gì? Anh làm cho! — Thẩm Thanh Dã vừa bước vào đã hỏi chuyện như ông chủ nhà hàng.

Mấy ngày nay, được đà, anh chàng lại bắt đầu gọi tôi bằng tên đầy đủ, nghe sến súa không chịu được.

Tôi mím môi, đổi câu hỏi: — Con mèo bông đâu rồi? Anh giấu ở chỗ nào thế?

Thẩm Thanh Dã mặt không đổi sắc đáp: — Anh để trong tủ phòng chứa đồ rồi.

Tôi gật gù: — Ồ, thì ra là thế. Tối qua tìm mãi trong phòng ngủ không thấy, không phải mình nhầm.

Nụ cười trên mặt anh bỗng tắt ngấm như đèn cạn dầu.

Tôi chẳng để ý, cười tươi như hoa, liệt kê một loạt món ăn: — Tối nay em muốn cá diêu hồng nấu dưa chua, cánh gà trứng muối, khoai tây xào xúc xích, rồi tôm rim dầu… Anh mau đi chợ mua nguyên liệu đi nhé!

Anh gật đầu, tôi thì nhanh chân chạy vào phòng chứa đồ.

Quả nhiên, trong cái tủ sâu thẳm nhất, con mèo bông đang nằm yên vị.

Không chần chừ, tôi vội vã thu dọn hành lý rồi về phòng.

Đến khi quay lại ký túc xá, thở phào nhẹ nhõm.

Khoảng một tiếng sau, Thẩm Thanh Dã kéo đồ ăn về, mở cửa phòng nhìn vào.

Phòng trống trơn, mặt anh tái mét, nhìn như sắp… phát khóc.

Anh không nói gì, lặng lẽ đóng cửa lại.


19

Tôi gửi con mèo bông về nhà, gọi điện thoại cho mẹ nhờ bỏ vào tủ quần áo phòng ngủ.

Cả đời này, tôi thề không động đến nó nữa.

Tưởng chừng mọi chuyện đã xong xuôi, tôi có thể yên tâm sống cuộc đời sinh viên bình yên.

Ai ngờ…

Nửa đêm, cảm giác điện giật quen thuộc lại ùa về.

Tôi trợn tròn mắt, không thể tin nổi.

— Sao lại thế? Sao lại thế này?

Không hiểu nổi.

Lúc đó, cuộc gọi video của Thẩm Thanh Dã vang lên.

Tôi ấn nút nghe, thấy mặt anh lạnh như băng, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve con mèo bông trong lòng bàn tay.

Tôi lập tức hiểu ra: — Con mèo bông kia là hàng giả?

Khóe miệng anh nở nụ cười mỉa mai, giọng đầy ẩn ý: — Nhã Bảo, em tưởng anh dễ dàng để em đi thế sao?

— Sao anh biết? — Tôi ngạc nhiên tột độ.

Chờ đã!

Thẩm Thanh Dã biết con mèo bông có ý nghĩa với tôi!

Anh biết chuyện tôi đồng cảm với nó!

Không phải chứ!

Anh ấy còn nghe được cả tiếng lòng tôi!

Tôi vỡ lẽ hết thảy.

— Nhã Bảo, đừng bỏ anh được không? Em không tin anh, anh sẽ chứng minh cho em xem, chúng ta có tương lai hay không!

Anh dừng tay, giọng nói đột nhiên nghiêm trang như đọc diễn văn.

Tôi nghẹn họng, chẳng nói nên lời.

Thật sự, anh khiến tôi không thể chối từ.

Mỗi lần bên anh, tôi lại rơi vào lưới tình không lối thoát.

Bây giờ tôi kiệt sức rồi.

Chỉ cần anh nhõng nhẽo một chút, tôi đã mê mẩn quên hết đường về.

Sang hôm sau, anh tiếp tục “công cuộc” theo đuổi, từng bước ép tôi phải chịu thua.

Anh nói sẽ không buông tay cho đến khi tôi đồng ý.

Bảo tôi không phải mang gánh nặng gì trong lòng.

Tối đến, Thẩm Thanh Dã bắt đầu vỗ lưng dỗ tôi ngủ.

Tôi cũng dần quen với cảnh anh ấy vỗ vào con mèo bông.

Nhưng anh chàng xảo quyệt, thấy tôi quen thì thôi không vỗ nữa.

Anh dụ tôi chủ động tìm đến.

Sau này tôi quyết định không làm bộ nữa, tự chạy sang căn hộ anh ôm ngủ luôn.

Xem anh như con búp bê ngủ thật sự.

Ở bên Thẩm Thanh Dã, anh gì cũng nói thẳng.

Điều đó nhanh chóng truyền sang tôi.

Dù sao anh cũng nghe được tiếng lòng tôi.

Những gì tôi nói hay nghĩ, anh đều biết.

Vậy thì tôi chẳng việc gì phải giấu diếm nữa.

20

Rồi có một ngày, Thẩm Thanh Dã hỏi tôi:
— Không làm bạn gái anh cũng được, để anh cứ ở cạnh em cho yên tâm nhé, Nhã Bảo. Em muốn đối xử với anh thế nào cũng được, có muốn thử không?

Tôi lắc đầu gọn lỏn:
— Không muốn!

Anh ấy liếc tôi một cái, cười khẽ:
— Nhã Bảo, em trong lòng không nghĩ thế đâu.

Mặt tôi nóng bừng lên, đỏ như quả gấc.
Đáng chết! Tất cả là vì cái sĩ diện con gái, kiêu căng cố hữu của tôi thôi.

Sau đó, tôi với Thẩm Thanh Dã đến nhà anh ấy.
Anh ấy nhấc tay tôi lên, áp vào tường, thở khẽ sát tai:
— Thích kiểu áp sát thế này không?

Giây sau, môi tôi bị hôn một cái phập.
Thì ra, nụ hôn đầu kỳ diệu thật! Cảm giác lâng lâng, chân như đi trên mây bông, toàn thân nóng ran như có lửa cháy.
Tôi gần như ngất đi vì… nóng quá!

Anh ấy ôm ngang eo tôi, đúng kiểu bế công chúa mà tôi mơ ước.
Tiếp theo là một mớ lộn xộn hỗn độn… nhưng cảm giác thì tuyệt vời.
Cái gọi là đồng cảm kia chỉ là món khai vị thôi.

Thẩm Thanh Dã theo đuổi tôi suốt mấy năm đại học đến tận lúc tốt nghiệp.
Tôi thì vẫn cương quyết không chịu đồng ý.
Anh ấy như cái bóng theo sau, không danh không phận, không một lời than vãn.
Thỉnh thoảng lại hóa thân thành “anh chàng ghen tuông”, lao vào tấn công mấy thằng con trai có ý định ve vãn tôi.
Mỗi lần thế, tôi chỉ biết… ngán ngẩm thôi.

Nhưng tôi biết, anh ấy cũng không thấy an toàn trong mối quan hệ này.

Sau khi tốt nghiệp, Thẩm Thanh Dã dồn hết sức vào sự nghiệp ở thành phố T.
Anh ấy phát triển mà không dựa vào bất kỳ mối quan hệ nào của nhà họ Thẩm.

Thẩm phu nhân ép anh cưới vợ giàu có, có địa vị, nhưng anh ấy một mực chống lại.
Gia đình cãi vã to, bà phu nhân chắc mẩm anh ấy sẽ không trụ nổi ngoài đời, rồi quay về thừa kế gia sản.

Thế nhưng, bà tính sai to!
Thẩm Thanh Dã gan dạ, có khí phách.
Anh bỏ ra thêm năm năm nữa, xây dựng đế chế kinh doanh riêng.
Công ty anh mạnh đến mức hơn cả Thẩm thị nhà mình.
Bà phu nhân lúc này cũng không dám giận anh nữa, ngược lại còn phải… hạ mình van xin anh quay về.

Nhưng Thẩm Thanh Dã không quay.
Anh dẫn theo đoàn xe 99 chiếc Rolls-Royce, chở đầy 99 bó hoa hồng.
Giữa bao ánh mắt truyền thông, phóng viên, anh quỳ một gối xuống hỏi tôi:
— Nhã Bảo, em đồng ý làm bạn gái anh không?
— Em có đồng ý cùng anh vun đắp tương lai của chúng ta không?

Tôi không phải người đa cảm, thậm chí vì gia đình mà hơi lạnh lùng, lý trí.
Nhưng khoảnh khắc ấy, tôi không kìm nổi nước mắt.

Tám năm ròng rã.
Cuối cùng tôi cũng đồng ý, trở thành bạn gái của anh.
Anh đã làm được.
Anh tạo ra được một tương lai không một chút lo âu chỉ của riêng hai đứa.

Lúc đó, tôi tin anh trọn vẹn.

21

Một hôm sau khi cưới nhau, tôi lục tủ quần áo trong phòng chứa đồ.
Bỗng thấy con búp bê ngủ phủ bụi thời gian mà vẫn còn nguyên vẹn, trông cũ mà chắc.

Tôi ngạc nhiên hỏi:
— Sao anh vẫn giữ cái đồ chơi này thế?

Thẩm Thanh Dã từ phía sau ôm chặt, cằm lấp ló cọ vào vai tôi:
— Nó là bà mối của chúng mình đấy, dĩ nhiên phải giữ cẩn thận chứ sao!

Tôi đưa tay vuốt đầu con mèo búp bê, cười tinh quái:
— Còn cảm giác không anh?

Anh ấy giả vờ buồn rầu:
— Hết rồi. Nhưng mà vợ muốn anh có cảm giác, có phải dễ không?

Tôi không nể nang, phang cho anh ấy một cái nhẹ, rồi hỏi tiếp:
— Vậy anh biết cảm giác đồng điệu biến mất từ khi nào không?

Anh ấy thì thầm nhẹ nhàng:
— Biết chứ, ngay lúc trái tim mình cùng chung nhịp đập, thì cái cảm giác đồng điệu nó biến mất rồi.

hoàn


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.