9
Từ hôm đó trở đi, không hiểu sao tôi cứ tình cờ chạm mặt Thẩm Thanh Dã trong trường.
Mỗi lần đi lướt qua, y như rằng lại nghe thấy tiếng lòng anh ta than như cụ tổ mới mất sổ hưu:
[Nhã Bảo ơi, nhìn tôi một cái thôi cũng được mà…]
Tối đến, đang định đi ngủ thì điện thoại rung lên — cuộc gọi video từ anh chàng.
Lần đầu tiên tôi lờ đi, không bắt máy.
Thế mà chưa đầy ba phút sau lại gọi tiếp. Kiên trì đến mức tôi cũng phải chịu thua, bấm nghe.
– Có chuyện gì? – Tôi lạnh tanh hỏi.
Thẩm Thanh Dã vẫn cái kiểu mặt lạnh như kem tủ đông:
– Nghe bảo em muốn phỏng vấn tôi? Cần gì thì cứ nói, tôi giúp.
– Ờ. – Tôi hững hờ đáp, kiểu nghe cho có lệ.
Không từ chối, cũng chẳng đồng ý.
Cứ thế thả trôi anh ta vào cõi hoài nghi…
[Thôi xong, cô ấy giận tôi thật rồi.]
[Không lẽ lại hiểu lầm chuyện tôi với Tôn Tịnh?]
Tôi liếc nhìn anh ta một cái, ánh mắt vẫn điềm tĩnh.
Thẩm Thanh Dã mím môi như người chuẩn bị bị tra khảo, khẽ nói:
– Ôn Nhã, tôi… có chuyện muốn giải thích.
Tôi với Tôn Tịnh không có gì cả. Nhà tôi với nhà cô ấy có quen biết từ lâu, nhưng cưới xin thì không có đâu.
Còn vụ hôn nhau… cũng là hiểu nhầm to đùng.
– Cô ấy đang đi thì vấp té, ngã vào người tôi. Nhưng mà! Tôi không để cô ấy động vào đâu! – Anh ta bỗng kích động.
[Thật đấy! Cái cô Tôn Tịnh ấy còn định hôn tôi! Tưởng tôi không biết ý đồ à? Ghê lắm! Tôi đẩy ra ngay lập tức!]
[Nhã Bảo à, em đừng hiểu lầm nhé, anh đây là người đàn ông có nguyên tắc!]
[Thân xác và tâm hồn của anh chỉ thuộc về một mình em thôi…]
Nói đến đây, ánh mắt Thẩm Thanh Dã từ từ dừng lại trên người tôi, trông mong chờ như học sinh đợi điểm cao.
[Ô kìa, Nhã Bảo cười rồi kìa!!!]
Tôi vội vàng nghiêm mặt, cố không để khoé môi cong lên.
– Chuyện phỏng vấn ấy, đúng là cần anh giúp thật. Thế bắt đầu luôn bây giờ đi?
Vừa nói tôi vừa lôi con mèo bông bị bỏ xó ở góc giường lên, ôm vào lòng như ôm báu vật.
Trong điện thoại vang lên tiếng hít một cái khe khẽ.
Sắc mặt Thẩm Thanh Dã lập tức tối sầm.
Tôi vờ như không biết, tay vuốt nhẹ con mèo, mặt thản nhiên hỏi:
– Sao thế? Ốm à?
Anh ta nghiến răng, tay siết chặt mà miệng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:
– Không… không sao cả.
Nhìn ngoài thì tưởng anh ấy vẫn nghiêm túc đĩnh đạc lắm… nhưng bên trong thì khác hẳn:
[Aaaaaa!]
[Nhã Bảo lại ôm tôi rồi! Là đang cưng chiều tôi đúng không?]
[Trời ơi, hạnh phúc quá! Mà… nếu mà được hôn cái thì tuyệt vời biết mấy…]
Tôi đang lật tài liệu thì tay khựng lại.
Ngẩng đầu nhìn gương mặt cố giữ bình tĩnh của Thẩm Thanh Dã, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi bật ra:
– Anh muốn… hôn à?
10
Thẩm Thanh Dã sững người mất mấy giây, rồi trố mắt ngạc nhiên như vừa thấy ma.
Anh thốt lên:
“Em biết tôi với con búp bê của em… có chung cảm xúc á?”
“Em… em nghe thấy cả tiếng lòng của tôi á?”
Không hổ danh là học bá trường Đại học T, mới tí mà đã chắp nối ra được hết mọi chuyện.
Tôi ho khẽ một tiếng, mặt hơi xấu hổ:
“Coi như em chưa nói gì nhá…”
Yết hầu Thẩm Thanh Dã trượt lên trượt xuống, giọng nói đầy căng thẳng:
“Không được! Em lỡ nói ra rồi, tôi nghe thấy rõ mồn một đấy.”
“Ôn Nhã, em nói rồi là không được nuốt lời đâu nhá.”
Mặt tôi đỏ lên như gấc, thế mà anh ta lại càng được đà lấn tới.
Tôi cố tình đánh trống lảng sang chuyện khác bao nhiêu lần, anh cũng đều lái về đúng “lời hứa”.
Bực quá tôi bật lại:
“Thì hôn thì hôn, sợ gì!”
Phía bên kia video, Thẩm Thanh Dã câm nín.
Cái mặt đẹp trai kia đỏ như cà chua chín, tai thì đỏ rực như bị bỏng.
Trông ngượng chín người, còn hơn cả tôi.
Tôi vội túm lấy con búp bê ngủ ở đầu giường, khẳng định chắc nịch:
“Em chỉ hôn con búp bê của em thôi nhá!”
Ánh mắt Thẩm Thanh Dã lập tức sâu như giếng làng.
Ngay lúc tôi đang cúi xuống, định hôn nhẹ cái đầu con mèo bông cho xong chuyện…
Thì Lâm Uyển Uyển thò đầu vào sát giường:
“Nhã Bảo, cậu đang làm cái gì đấy?”
Tôi giật bắn cả mình, tay bóp mạnh một phát lên bụng con búp bê.
Bên kia màn hình, mặt Thẩm Thanh Dã cứng đờ như tượng.
Lâm Uyển Uyển thấy Thẩm Thanh Dã trong video thì há hốc mồm:
“Úi giời! Cậu đang gọi video với Thẩm Thanh Dã á? Hai người đang nói cái gì thế?”
Tôi đưa tập phỏng vấn đang cầm trong tay cho cô ấy:
“Đang viết bài.”
Lâm Uyển Uyển vẫy tay vui vẻ:
“Hello hello~”
Thẩm Thanh Dã hít vào một hơi rõ nhẹ, cố giấu vẻ mặt khó ở, gật đầu nhè nhẹ.
Lâm Uyển Uyển đảo mắt, nhìn tôi rồi nhìn sang màn hình, cười gian:
“Quan hệ hai người thân thiết từ bao giờ thế hả? Nửa đêm nửa hôm gọi video chỉ để nói chuyện công việc thôi á? Hì hì, tớ không tin đâu, Nhã Bảo khai thật đi~”
Tôi khổ tâm hết biết.
Một bên thì phải ứng phó với con bạn thích hóng hớt.
Một bên thì phải nghe cái tiếng lòng lắm chuyện của Thẩm Thanh Dã.
[Nhã Bảo, em vừa bóp đau tôi rồi đấy…]
[Tôi muốn được xoa xoa cơ…]
Tôi trợn tròn mắt:
“Cái gì? Anh vừa nói gì cơ?”
Thẩm Thanh Dã nhìn tôi, ánh mắt uất ức như con chó nhỏ bị bỏ rơi:
[Bụng tôi bị em bóp đau rồi, xoa cho tôi đi…]
[Xoa là khỏi thôi, không xoa là tôi méc bạn cùng phòng của em đấy.]
[Em trêu tôi xong tính chạy hả? Không chịu trách nhiệm gì à?]
Lâm Uyển Uyển lúc này đã nhìn chằm chằm tôi như thể đang đọc tiểu thuyết drama, mắt láo liên giữa tôi với màn hình, rõ ràng không tin nổi cái cảnh “chỉ viết bài” của hai đứa tôi.
Trong ánh mắt tròn xoe của Lâm Uyển Uyển, tôi lúng túng nâng con búp bê lên, hai tay nhẹ nhàng xoa xoa vào bụng nó.
“Ơ… cậu đang làm gì thế hả?” – Lâm Uyển Uyển nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh – “Ơ kìa, Thẩm Thanh Dã đâu rồi? Sao lại cúp máy cái rụp thế kia?”
11
Tôi cứ ngỡ Thẩm Thanh Dã biết tôi đọc được tiếng lòng anh ấy thì sẽ biết ý mà giữ kẽ hơn một tí.
Ai dè… càng ngày càng táo tợn.
Tối nào cũng giở giọng “anh muốn được em sủng hạnh”, nghe mà muốn ngã ngửa.
Ôm mà không chặt một tí là mặt mũi nhăn nhó như mất sổ gạo, nhất quyết phải quấn lấy tôi như sam.
Ban ngày đi học cũng không tha.
Sáng sớm đã đứng lù lù dưới ký túc xá, tay cầm đồ ăn sáng tôi thích, mặt mũi tỉnh bơ như không có gì.
Trưa đến thì đúng giờ ngồi cạnh tôi ở nhà ăn số hai, như thể ký hợp đồng ăn cơm chung cả đời.
Tôi không gắt gỏng gì thì anh càng được đà lấn tới.
Cách xưng hô cũng đổi xoành xoạch, từ “bạn học Ôn” thành “Nhã Bảo” ngon ơ, nói cứ như thân thiết lắm.
Hôm đó là lần đầu tôi nghe thấy giọng lạnh tanh của anh ấy mà cất lên hai chữ “Nhã Bảo” đầy tình cảm.
Cả người tôi như có dòng điện chạy dọc sống lưng, tê tê ngứa ngáy như bị điện giật nhẹ.
Lâm Uyển Uyển hóng chuyện đẩy nhẹ tôi một cái, ghé tai nói nhỏ như thì thầm vào lòng:
“Thẩm Thanh Dã lại ngồi học với cậu à? Cậu này, cậu nói thật đi, anh ấy đang cưa cậu đúng không?”
Người ngồi cạnh tôi khẽ nghiêng đầu, nhìn sang với ánh mắt ranh mãnh.
Rồi anh ấy cười, cười như vừa câu được cá:
“Ừ, tôi đang theo đuổi cô ấy.”
Lâm Uyển Uyển hét toáng lên, tôi thì đỏ mặt tía tai, tai nóng ran như bị bôi dầu gió, má cũng hồng lên như quả cà chua chín.
Thẩm Thanh Dã theo đuổi tôi rõ rành rành, ai nhìn cũng biết.
Anh ấy gần như bám tôi suốt ngày, cách một mét là thấy thiếu hơi.
Tin đồn hai đứa đang yêu nhau lan khắp trường nhanh như bão.
Đúng lúc tôi chuẩn bị đồng ý cho anh ấy cơ hội, định chính thức “làm người yêu nhau”.
Thì… một người tôi không ngờ tới, xuất hiện.