Chương 8:
Còn có thể vì sao, hai chúng ta là tỷ muội ruột.”
Lâm Uyển nằm ở trên giường ta, ôm chăn kể.
“Di nương trước khi ch.ế.t nhờ ta về sau chăm sóc muội, ta đã đồng ý với bà.”
“Nương ta đoạt phụ thân của tỷ, tỷ không hận sao?”
Lâm Uyển giật mình nhìn ta.
“Hận cái gì? Làm thiếp đều là người số khổ, lúc trước mẫu thân sau khi sinh ta thân thể liền hư tổn, đại phu nói về sau có thể không thể sinh con nữa, Lâm gia còn chưa có nhi tử, tổ mẫu liền làm chủ nạp nương muội.”
“Nương muội là nha hoàn thiếp thân của mẫu thân, làm chủ chính là tổ mẫu, nạp thiếp chính là phụ thân, không phải quyết định của bà, ta vì sao phải hận bà?”
Ta im lặng.
Vận mệnh chả nữ tử, từ trước đến nay đều không do bản thân quyết định, ta mười ba tuổi thì tiến cung, cũng chưa từng có ai hỏi qua ta có nguyện ý không.
Muốn sống thì không còn cách nào khác ngoài không ngừng tranh giành, không ngừng đấu tranh. Không có sự sủng ái của đế vương, thì cái gì cũng không có.
Lâm Uyển còn đang thao thao bất tuyệt bên tai ta.
“Thiên hạ cóc hai chân không có, nam nhân hai chân rất nhiều. Muội yên tâm đi, cha mẹ nhất định sẽ tìm cho muội một người tốt hơn.”
Nói đến tối muộn, nửa đêm còn cuốn chăn của ta đi, ta phiền muốn chết, trở mình nhìn chằm chằm khuôn mặt điềm tĩnh của nàng ấy, giơ tay nhéo một cái.
Tỷ tỷ?
Nghĩ đến bộ dáng nàng lúc ấy phẫn nộ xông lên đánh Bùi Thiệu, ta nhịn không được cười ra tiếng.
“Tỷ muội có quan trọng hơn đàn ông và tương lai không?”
Lâm Uyển giống như đang thật sự dùng phương thức của mình để làm một người tỷ tỷ tốt.
Một giấc ngủ này, ngủ vô cùng ngọt ngào.
Sáng sớm hôm sau, ta còn đang nhắm mắt, Lâm Uyển đã lay ta dậy, ném cho ta một bộ quân phục.
“Thanh nhi, mau thay đi!”
Ta mơ màng mở mắt, nhìn nam trang trước mắt khó hiểu.
Đây là muốn làm gì?
“Cha nói hôm nay dẫn chúng ta đi quân doanh xem một chút, cho muội chọn một nam nhân.”
Ta: “…”
“Từ xưa tiểu bạch kiểm đều là Trần Thế Mỹ, vẫn là võ tướng tốt, tam quan ngay thẳng, tuyệt sẽ không vì lợi mà quên nghĩa. Tỷ tỷ trước kia nói với muội, muội còn không nghe, nhất định phải đi giúp đỡ Bùi Thiệu, đau lòng cho nam nhân là bắt đầu chuỗi xui xẻo của nữ nhân, biết không?”
Lâm Uyển một bên thao thao bất tuyệt, một bên thúc giục ta thay quần áo.
Ta bị nàng nói đến phiền não, tức giận quăng xiêm y sang một bên.
“Còn chê thanh danh ta chưa đủ kém sao, ngày hôm qua vừa bị người nói có gian phu, hôm nay lại đi quân doanh tìm nam tử, người bên ngoài sẽ nghĩ ta thế nào?”
Lâm Uyển lúng túng đứng lên.
“Thấy thế nào, thấy muội tích cực tiến bộ?”
Nàng nhìn sắc mặt xanh mét của ta, thử thăm dò đổi cách nói.
“Thấy muội hiên ngang bất khuất?”
“Một nam nhân không ổn, còn có trăm ngàn nam nhân tốt ở phía trước chờ muội!”
“Đương nhiên, ta không phải nói muội phải thử trăm ngàn lần, ta cũng không muốn xui xẻo như vậy. Ý của ta là, cũ không đi mới không đến, chỉ cần muội tích cực tìm nam nhân, chắc chắn sẽ tìm được một nam nhân tốt.”
Ta kinh ngạc nhìn Lâm Uyển, nhất thời không biết phải nói tiếp như thế nào.
Này nói đều là lí lẽ rối loạn gì vậy ? Lại còn trăm ngàn nam nhân, nữ tử trong kinh bị huỷ hôn một lần, trong tộc đã ghét bỏ nàng mất thanh danh, để cho nàng ra miếu tu hành đều có.
Huyện này cách kinh thành không quá trăm dặm, tam quan lại có khác biệt lớn như vậy?
Ta một đầu mơ hồ, bị Lâm Uyển không ngừng thúc giục mà đổi xong quân trang, hai người chúng ta giả làm thân binh của phụ thân cưỡi ngựa đi theo phía sau ông.
Bản thân Lâm Thanh cũng biết cưỡi ngựa, ta ngồi trên lưng ngựa, cũng không dám đi quá nhanh, cha cũng nhân nhượng ta, cố ý thả chậm tốc độ ngựa.