Chúng ta dọc theo đường lớn ra khỏi thành, đi về phía bắc ước chừng một nén nhang, chờ quẹo qua một khúc cua, cảnh sắc trước mắt đột nhiên biến đổi.
Hai bên cỏ xanh như đệm, sóng xanh kéo dài vô tận, mãi cho đến cuối tầm mắt, từ đường chân trời, mặt trời đỏ thẫm đang mọc lên.
Ánh sáng lan toả, trên trời dày đặc mây trắng tuôn ra, trong lòng ta kích động, trong đầu chỉ hiện ra một câu nói.
“Thì ra bầu trời lại có thể lớn như vậy!”
Lâm Uyển ở bên cạnh cười ha ha.
“Ha ha ha, Thanh nhi, muội nói gì ngốc vậy, bầu trời là vô biên, vốn luôn lớn!”
“Vậy sao?”
Nhưng ta ở trong tường cung, nhìn thấy bầu trời, đều là những miếng đậu hủ bị tường vây tứ phía cắt thành.
Trong lòng ta trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết nói cái gì, Lâm Uyển bỗng nhiên kéo dây cương, chạy đến bên cạnh ta.
“Thanh nhi, chúng ta đua ngựa đi!”
Ta đang lắc đầu, một giây sau, Lâm Uyển cười xấu xa, đặt tay vỗ vào mông ngựa của ta, ngựa hí vang một tiếng, như mũi tên rời khỏi cung mà lao đi.
Ta kêu thảm một tiếng, cúi người ôm chặt lấy cổ ngựa.
Cảnh vật hai bên nhanh chóng lướt qua, ta vốn rất sợ hãi, nhưng gió xuân ở ngoại ô hôm nay thật nhẹ nhàng, thổi qua mặt mang theo hương hoa cùng cỏ xanh, sợ hãi qua đi, một cảm xúc lạ lẫm mà ta chưa từng có xuất hiện.
Tùy ý, vui sướng, tự do, làm cho người ta muốn hét lớn, muốn rơi lệ, muốn cất tiếng hát vang.
Trong cổ họng đè nén tiếng la hét muốn thoát ra, ta liều mạng nhẫn nại, giây tiếp theo, phía sau đã vang lên tiếng Lâm Uyển cười to.
“Aaaa, thật thoải mái! Phụ thân, lại hát bài hát vùng Tây Bắc đi, ta thích nghe người hát.”
Phụ thân cũng cười rộ lên, mắng:”Cái con khỉ con này, không có nửa điểm dáng vẻ khuê nữ.”
“Làm Thanh nhi ngã xem ta có đánh con không!”
Một bên mắng, một bên lại hắng giọng, quả thật ngâm nga hát.
“Trước lấy Sơn Tây mười hai châu, đừng phân răng tướng đánh nha đầu.
Nhìn lại Tần Tắc thấp như ngựa, dần dần thấy Hoàng Hà thẳng bắc lưu.
Thiên uy cuốn địa quá Hoàng Hà, vạn lý Khương nhân tẫn Hán ca~”
Tiếng ca hùng hậu to rõ, ở trong thảo nguyên rộng lớn truyền đi rất xa.
______
Đến quân doanh, phụ thân tự đi xử lý quân vụ, Lâm Uyển lôi kéo ta, lén lút, ở trong quân doanh khắp nơi tản bộ.
“Muội xem người này thế nào, người này chân dài!”
“Người kia thì sao, muội xem eo kia thật nhỏ, ta nghe nương nói, sau này có hạnh phúc hay không, phải xem eo nam nhân.”
Mặt ta xấu hổ đến đỏ bừng, đưa tay che miệng Lâm Uyển.
“Tỷ điên rồi, cái gì cũng dám nói!”
Lâm Uyển thoải mái kéo tay ta ra.
“Thanh nhi, không phải ta nói muội nghe, thời điểm nương nói với muội những chuyện quan trọng này, muội phải chăm chú nghe, không có gì xấu hổ cả. Nhưng mà muội yên tâm, muội không hiểu về sau cứ việc hỏi ta!”
Nhìn bộ dáng chuyện đương nhiên của Lâm Uyển, ta thật sự không hiểu nổi.
Cha mẹ Lâm gia vì sao đem nàng dạy thành như vậy?
Cho nàng cưỡi ngựa, ở trên công đường cùng nam tử đánh nhau, mặc nam trang, tiến quân doanh, thanh danh như vậy, về sau ai dám cưới?
“Tỷ không quan tâm đến danh tiếng…”
Ta vừa hỏi một câu, Lâm Uyển liền không kiên nhẫn trợn trắng mắt.
“Dừng dừng dừng, đừng nói với ta chuyện đó. Người quan tâm thanh danh, tự nhiên sẽ đi cưới cô nương cũng quan tâm thanh danh, chúng ta cũng vậy, tự nhiên cũng có những người không thèm để ý đến ánh mắt người đời. Giống như chúng ta vậy, không gò bó nữ tử, cũng không coi trọng những thứ này, người như vậy gả đi, không phải vừa hợp sao?”
Ta trầm ngâm một lúc, phản bác: “Cao môn đại hộ nào không để ý thanh danh của nữ tử?”
“Vậy thì đừng gả cho nhà giàu! Này, mau nhìn, nơi đó có người đang tắm rửa!”
Góc đông bắc quân doanh có một con sông, bên cạnh con sông còn có mấy cây đại thụ cành cây sum xuê, Lâm Uyển đè ta xuống đất, hai người chúng ta trốn sau cây, thò đầu nhìn về phía lòng sông.
Nhìn thoáng qua, ta mới kịp phản ứng, mặt lập tức đỏ bừng.
“Tại sao chúng ta lại nhìn trộm đàn ông tắm ở đây?”