Tưởng Tự Dã ôm chặt tôi rồi lao thẳng vào phòng ngủ.
Bên trong tối om như hũ nút, tôi chẳng nhìn rõ được mặt mũi anh ra sao, chỉ loáng thoáng thấy cái bóng lờ mờ.
Không gian im phăng phắc, chỉ còn nghe tiếng thở hổn hển của anh.
“Tiểu Chi… Tiểu Chi…”
Giọng anh khản đặc, cổ họng lên xuống cứ như đang cố nuốt gì đó xuống.
Cái mùi chanh đắng sực lên, quẩn quanh trong không khí, bám riết chẳng chịu bay đi.
Anh ghé sát, hơi thở nóng rực phả vào tai tôi, nhẹ như chuồn chuồn quẹt nước mà khiến người ta sởn gai ốc.
Tôi bấu chặt lấy áo sơ mi của anh, sống lưng nổi hết da gà.
Một tay anh siết eo tôi không buông, tay kia mò mẫm bật đèn.
“Click” một cái, ánh đèn sáng choang, cảnh tượng trong phòng lập tức chẳng còn chỗ nào để trốn.
Tôi đỏ mặt tía tai, chui đại vào lòng anh giấu mặt, tim thì đập như trống làng vào hội, cứ tưởng như sắp nhảy vọt ra ngoài.
Không nhịn được, tôi lén ngẩng đầu nhìn anh.
Chiếc sơ mi anh mặc bị tôi kéo tuột đến tận eo, để lộ cái bụng săn chắc nom phát thèm, đưa tay là sờ được ngay.
Tóc anh rối nhẹ, rủ xuống che mất hàng mi dài.
Anh ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt thường ngày thì lạnh như tiền, giờ lại có chút gì đó… bực bội pha lẫn thèm thuồng.
Nhìn qua… thật sự ngon lành cành đào.
Cơ mà ngon mấy thì cũng đành ngậm ngùi nhịn.
Vì trong đầu tôi lúc ấy, mấy cảnh phim cẩu huyết cứ nhấp nháy hiện về, cộng thêm vài sợi tóc nâu nhạt trong phòng tắm nhà anh như đang giơ biển báo đỏ.
Tôi tự nhủ thầm: “Thôi thôi, đến đây là dừng!”
Dạo này, Tưởng Tự Dã mới tuyển thêm một cô thư ký.
Ngay buổi đầu tiên nhìn thấy cô ta, tôi như bị sét đánh ngang tai: Thôi rồi, mình chính là con nữ phụ ác độc trong mấy bộ truyện ngôn tình rồi còn gì nữa!
Hóa ra cái thế giới tôi đang sống, không phải gì khác, mà là một quyển tiểu thuyết tổng tài sến súa đến mức muốn sặc đường.
Nữ chính – không ai khác – chính là cô thư ký mới toe: Nhan Chi, được hội fan nguyên tác tung hô là tổ nghề của mấy kiểu nhân vật “trắng trẻo, ngọt ngào, hơi ngốc nhưng được cái dễ thương”.
Còn nam chính? Chả cần nói cũng biết – chính là vị hôn phu trên danh nghĩa của tôi, đại ca máu lạnh trong giới nhà giàu Bắc Kinh – Tưởng Tự Dã.
Trong truyện gốc, anh ta lái xe tông trúng Nhan Chi. Đưa vào viện kiểm tra thì phát hiện hai người có cùng nhóm máu hiếm với tôi.
Mà tôi thì đúng là “hàng hiếm”, hay bị thiếu máu, trong kho máu bệnh viện thì nhóm máu của tôi quý như vàng mười.
Vậy là Tưởng Tự Dã liền tiện tay tuyển luôn Nhan Chi về làm thư ký trong tập đoàn Tưởng Thị.
Ngày ngày làm việc gần nhau, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, anh ta dần nảy sinh tình cảm với cô thư ký “đầu óc lơ ngơ nhưng mặt mũi xinh xẻo”.
Còn Nhan Chi thì lại tưởng anh ta đối tốt với mình chỉ vì… cô là bịch máu sống cho tôi!
Lại thêm tôi – người vợ sắp cưới danh chính ngôn thuận – cứ suốt ngày gây chuyện, bày trò phá bĩnh, khiến hai người cứ hiểu lầm tới lui không ngớt.
Tới hồi kết, vì ganh tị quá đà, tôi dại dột thuê người đi bắt cóc nữ chính.
Vụ này khiến Tưởng Tự Dã như bừng tỉnh cơn mê, xác định rõ ràng trái tim anh thuộc về ai.
Vì cứu Nhan Chi, anh suýt nữa thì ngã xuống vực sâu (chuẩn mô-típ ngôn tình luôn đấy!).
Kết quả: Nhan Chi được cứu, hai người tay trong tay, tình chàng ý thiếp, hường phấn ngập trời.
Còn tôi… tự gây nghiệp thì phải tự chịu. Bị chính Tưởng Tự Dã đích thân tống vào tù.
Công ty nhà tôi cũng bị anh ta đánh cho tan nát, ba tôi thì tán gia bại sản.
Cái kịch bản đang chạy trong đầu tôi dọa đến mức mồ hôi vã như tắm, nhưng tôi vẫn còn bán tín bán nghi, chưa dám chắc đó là thật.
Bởi vì… hồi còn bé, tôi chia kẹo cho đám bạn, thằng Tưởng Tự Dã mặt dày cướp hết đống kẹo từ tay tôi, thế mà lại không dám ăn lấy một viên. Cứ ngồi cầm kẹo mà ngắm như ngắm của quý.
Hồi chơi trò đóng vai gia đình, hắn đấm đá tơi bời mấy thằng bạn dám tranh làm chồng tôi. Đánh xong thì hả hê lắm.
Lớn thêm tí nữa, tôi chuyển nhà, hắn chạy theo xe suốt cả đoạn đường dài, về tới nhà thì sốt li bì ba hôm ba đêm, mồm thì ú ớ gọi tên tôi mãi. Đến lúc tôi mò về thăm thì như có phép màu, tỉnh luôn.
Sau này tôi không chịu nổi cái tính sở hữu điên rồ của hắn nữa nên quyết dứt khoát cắt đứt. Mà hắn thì đổ đứ đừ, phát rồ phát dại lên. Cả cái giới chơi cùng ai cũng biết cái độ si mê bệnh hoạn của hắn dành cho tôi. Có người còn đùa: “Thằng điên đấy yêu bà đến mức sẵn sàng đội mồ sống dậy vì bà đấy!”
Một thằng Tưởng Tự Dã như thế, giờ lại có thể thay lòng, quay ra ném tôi vào tù được á?
Tôi còn đang ngờ ngợ thì hôm sau, số phận nó không nói nhiều, nó tát thẳng vào mặt tôi luôn.
Từng giờ từng phút, mọi chuyện cứ như in cái kịch bản tiểu thuyết ngôn tình ấy. Tôi bắt đầu toát mồ hôi lạnh, tim đập chân run.
Tôi yêu cầu Tưởng Tự Dã đuổi việc Nhan Chi, rắp tâm kiếm cớ gây sự, chỉ mong kéo dài thời gian bên anh, không để hai người có cơ hội gặp riêng.
Nhưng đúng là tránh trời không khỏi nắng. Dù tôi cố thế nào, Nhan Chi vẫn cứ “vô tình” đụng mặt Tưởng Tự Dã ở khắp nơi: trung tâm thương mại, bệnh viện, thậm chí là quán bar.
Dần dần, tôi nhận ra ánh mắt Tưởng Tự Dã không còn đặt lên tôi nữa. Trái tim anh cũng lặng lẽ rẽ hướng.
Cốt truyện như đang cười khẩy vào mặt tôi, bảo: “Mày vùng vẫy đi, cũng vô ích thôi.”
Tôi vừa đau vừa bực, còn thấy ức chế, cay lắm.
Có lần Tưởng Tự Dã uống say bí tỉ, tôi đến đón về.
Anh ta nằm dài trên sofa, mắt lờ đờ như người vừa rơi từ cung trăng xuống. Mồm thì lẩm bẩm:
“Tiểu Chi, mai nhớ kiểm tra lại kế hoạch dự án… pha cho anh ly cà phê mang vào nhé…”
Tôi đang lúi húi cởi cúc áo cho hắn, tay bỗng khựng lại.
“Chi” này… rõ ràng không phải “Chi” trong “Thẩm Chi” là tôi đây.
Tôi đoán chắc là “Chi” trong “Nhan Chi”.
Tưởng Tự Dã chớp mắt, lờ đờ nhìn tôi. Nhận ra gương mặt tôi xong, anh tỉnh hẳn.
Tay anh vội vã nắm lấy tay tôi, lắp bắp muốn giải thích điều gì đó.
Nhưng tôi đã cong môi, ngăn lại bằng một câu nhẹ bẫng:
“Không sao đâu.”
Thật sự, không sao đâu.
Tôi quen rồi.
Nỗi đau này, tôi đã luyện tập hàng trăm lần trong lòng.
Giờ thì… tôi chấp nhận số phận rồi.
Đàn ông thì có cũng được, không có cũng chẳng sao, nhưng cái mạng là phải giữ cho chắc.
Nhà tôi giàu nứt đố đổ vách, muốn kiểu đàn ông nào chả có, việc gì phải bám riết lấy một Tưởng Tự Dã để rồi tan cửa nát nhà?
Có điều, đã đính hôn rồi, bảo chia tay cũng chẳng phải cứ muốn là xong.
Lợi ích hai bên ràng buộc như đống tơ vò, bố mẹ hai nhà mà biết chắc chắn sẽ dựng đứng cả họ lên mà phản đối.
Nghĩ đến cái cốt truyện kia, tự dưng tôi nảy ra một kế hay đến lạ.
Vừa được chia tay trong hòa bình, lại còn ung dung đứng trên đỉnh cao đạo đức – kiểu người ta nhìn vào sẽ thốt lên: “Ôi giời ơi, người con gái ấy, cao thượng biết bao!”
Để rồi sau này mỗi lần nhớ đến tôi, Tưởng Tự Dã sẽ gục đầu xuống gối, hối hận đến mức ăn không ngon, ngủ không yên.
Trong truyện có đoạn như thế này:
Công ty tổ chức liên hoan, đối tác làm ăn của Tưởng Tự Dã – cái ông Bùi Du Châu ấy – hứng chí rủ cả đám về biệt thự nhà hắn làm vài chén.
Mà đúng lúc ấy, Tưởng Tự Dã lại đang lăng xăng ngoài phố chọn quà sinh nhật cho tôi, không có ở nhà.
Bùi Du Châu thì quen thân, gọi điện báo anh một câu rồi tự dắt đám bạn về biệt thự, chẳng ai để ý gì.
Đen cái là ông này lại phải lòng Nhan Chi – tiện miệng mời cô ta đi cùng.
Trùng hợp làm sao, Nhan Chi bị đổ nước ngọt ướt sũng người.
Trùng hợp làm sao, đêm đó lại mưa như trút, đường xá thì ngập, ship đồ thì nghỉ chạy.
Thế là Nhan Chi “tiện tay” dùng phòng tắm nhà Tưởng Tự Dã, rồi còn vớ ngay cái áo sơ mi tôi để lại mà mặc như đúng rồi.
Sáng hôm sau, tôi vào nhà tắm thì thấy sợi tóc dài thườn thượt của cô ta dính trên gương.
Cái áo sơ mi của tôi thì chẳng thấy đâu.
Thế là… bùm! Cãi nhau to đến mức hàng xóm tưởng có ai gọi công an.
Từ hôm đó, tình cảm tôi với Tưởng Tự Dã bắt đầu rạn như tường vôi mùa nồm.
Giờ thì, tôi quyết tâm lợi dụng cái đoạn ấy trong truyện để “chốt sổ” cuộc tình này một cách thật gọn ghẽ.
“Tiểu Chi, có được không em?”
Tưởng Tự Dã nhìn tôi như con cún ướt mưa, ánh mắt vừa khẩn khoản vừa đáng thương.
Tôi hít một hơi dài, bình tĩnh lại.
Nhìn người đàn ông đứng trước mặt, tim tôi bỗng nghẹn như bị ai bóp.
Tôi đưa tay khẽ chạm vào cơ bụng rắn chắc của anh, không nỡ nhưng vẫn phải đẩy ra:
“Em đi tắm cái.”
“Tưởng Tự Dã, thế này mà anh gọi là yêu tôi à?”
Hắn đứng chết trân trước cửa phòng tắm, ánh mắt thất thần, mặt mũi trắng bệch như tàu lá chuối. Bao nhiêu hừng hực ban nãy giờ tan như bong bóng xà phòng.
“Tiểu Chi… cho anh nói một câu thôi…” – hắn lắp bắp.
Tôi lau nước mắt, cố tình nở nụ cười nhạt như nước ốc, cười mà như mỉa mai, lại vừa như cười chính mình:
“Tưởng Tự Dã, tôi chẳng còn hơi đâu mà nghe anh thanh minh nữa đâu.
Chúng ta thôi nhau đi.”
Nói dứt câu, tôi chẳng thèm ngoái đầu, cúi xuống nhặt cái túi vứt chỏng chơ trên sàn.
Tưởng Tự Dã thấy tôi sắp đi thì cuống cuồng nhào tới, ôm chặt tôi từ phía sau.
Siết chặt đến mức tôi cảm tưởng mình là con mèo con bị nhốt trong bao tải, vùng vẫy mấy cũng không thoát nổi.
Giọng anh ta nghẹn lại, mắt đỏ hoe như mới ăn phải ớt.
“Đừng… Đừng nói chia tay mà Tiểu Chi… Anh xin em đấy.
Em có đánh, có chửi anh cũng được… chỉ cần đừng bỏ anh.”
Tôi nghiến răng, quay phắt lại, dốc hết sức mà gỡ tay hắn ra, rồi không nói không rằng, tát cho hắn một phát như trời giáng.
Cái tát nghe rõ mồn một, đủ khiến đầu Tưởng Tự Dã lệch hẳn sang một bên.
Một bên má hằn rõ năm ngón tay đỏ như gấc, trông xót ruột vô cùng – nhưng lạ lùng thay, mặt hắn lúc ấy lại mang theo một vẻ gì đó… mong manh, như kiểu “đẹp trai bất hạnh”.
Tôi nhìn hắn, từng lời từng chữ rơi ra khỏi miệng như đá tảng nện xuống lòng:
“Tưởng Tự Dã, anh thật khiến tôi kinh tởm.
Nhìn anh thôi tôi cũng thấy bẩn, không muốn thở chung một bầu không khí.”
Tưởng Tự Dã như bị rút mất dây cót, đứng đờ ra như tượng gỗ.
Mắt vẫn nhìn tôi, nhưng trong đó không còn chút cảm xúc nào – chỉ thấy một màu trống rỗng lạnh ngắt.
Cho đến khi tôi đi khỏi, hắn vẫn giữ nguyên tư thế ấy.