Phản Diện Muốn Làm Loạn

Chương 2



 

Lái xe đi được một đoạn rồi, tôi mới bắt đầu thấy hơi áy náy.
Dù gì thì sau này anh ta cũng sẽ yêu Nhan Chi cơ mà…
Mà nói đi cũng phải nói lại, lần này, lỗi đâu phải hoàn toàn do anh ta.
Chỉ là… mấy lời tôi nói lúc nãy, đúng là hơi nặng.

Nhưng nếu không dứt ra khỏi anh ta sớm, thì tôi cũng chẳng thay đổi được cái kết gì. Cuối cùng cũng chỉ là chết thảm thôi.
Cái tát đó… coi như thay con bé tôi kiếp trước mà tát đi một phát cho tỉnh.

Nghĩ đến đấy, tự dưng lại thấy lòng nhẹ đi đôi chút.
Tôi thở hắt ra, rút điện thoại ra, chặn sạch mọi liên lạc từ anh ta.
Rồi còn cẩn thận kể hết sự tình cho hội bạn thân với bố mẹ, phòng lúc có ai bị anh ta lừa mà bênh chằm chặp.

Cắt là phải cắt cho gọn. Dây dưa làm gì, rách việc.

Về đến nhà, tôi tắm một trận cho sạch sành sanh, rồi leo lên giường nằm ườn ra, ngủ một giấc say như chết.


Hôm sau, hai đứa bạn thân – An Nhiên với Chu Trắc – sợ tôi buồn quá làm liều, nên rủ tôi ra quán rượu giải sầu.
Vừa mở cửa bước vào phòng riêng, tôi sững cả người.

Mười anh chàng cao ráo, đẹp trai đứng xếp hàng chỉnh tề như chuẩn bị đi thi sắc đẹp.
Từ hồi yêu Tưởng Tự Dã đến giờ, tôi có biết mùi trai đẹp đâu, huống hồ là nguyên dàn thế này.

An Nhiên bá vai tôi, nói một câu chốt hạ:

“Tưởng Tự Dã á? Đáng bị đá! Mà chị em ơi, tình cảm sâu mấy mà bị phản bội thì cũng đứt thôi, tiếc làm gì.”
Cô ấy chỉ tay về phía mấy chàng đang đứng.
“Cuộc đời là cái sân bay, người này bay thì người khác hạ cánh!
Hôm nay không vui thì quẩy lên! Ai về sớm là không có tình nghĩa!”
Nói rồi dúi vào tay tôi một ly whisky.

Ba ly trôi xuống bụng, đầu tôi bắt đầu lâng lâng.
Lúc ấy, Chu Trắc – từ nãy giờ ngồi im như phỗng – cuối cùng cũng nổi máu nghiêm túc, giật luôn ly rượu từ tay tôi.

“Thôi, đừng uống nữa.
An Nhiên thì chả có điểm dừng, nhưng cậu cũng đâu cần học theo kiểu ‘quên đời’ thế này.”

Tôi chỉ cười, mắt lim dim, đầu thì như vừa trôi lên mây.

Chu Trắc ngó tôi, mắt ánh lên vẻ khó nói, như thể đang có gì mắc kẹt trong lòng.

Tôi nhướng mày:
“Sao đấy? Nhìn cứ như có gì muốn nói mà lại thôi.”

Chu Trắc im một lát rồi chậm rãi hỏi:
“Cậu thật sự chia tay Tưởng Tự Dã rồi à?”

Tôi hừ mũi một cái, giật lại ly rượu:
“Còn giả được chắc?” – rồi làm thêm một hớp.

Chu Trắc quay mặt đi, khóe môi khẽ cong lên như đang cười.

Tôi trừng mắt:
“Này! Cậu có lương tâm không đấy? Tôi vừa chia tay mà cậu còn cười lén?”

Cậu ta chưa kịp đáp, thì chuông điện thoại tôi bỗng vang lên.

Tôi nhìn vào màn hình.
Dòng chữ hiện lên rõ mồn một: “Bùi Du Châu.”

Tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức tắt máy cái rụp.
Nhưng chưa kịp thở ra thì chuông lại réo lên lần nữa, vẫn là cái tên ấy.
Thế là tôi chẳng buồn nể nang, thẳng tay cho Bùi Du Châu vào danh sách chặn.

Chu Trắc thấy cái tên hiện trên màn hình, chỉ im lặng cầm ly lên, nhấp một ngụm rượu rồi chậm rãi nói:
“Người bên chỗ Tưởng Tự Dã à? Tôi biết ngay cái thằng dở hơi ấy sẽ không để cậu yên dễ thế đâu.”

Tôi gạt phắt đi:
“Mặc xác anh ta.
Tôi đã nói chia tay là dứt. Không có chuyện quay lại, càng không có chuyện mềm lòng.”

“Nếu muốn yên thân, thì đi nước ngoài. Cho khuất mặt, để nó có muốn tìm cũng chẳng ra.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt Chu Trắc, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về lời cậu ta nói.
Ừ thì… nghe cũng có lý.
Thôi thì đi luôn cho rảnh nợ!

Sáng hôm sau, rượu vẫn còn lờ đờ trong người, tôi đã lếch thếch ra sân bay gặp Chu Trắc — cậu ta bảo đang chuẩn bị bay sang nước ngoài khảo sát dự án.

Ngay lúc sắp sửa lên máy bay, tôi nhận được ba lời mời kết bạn.

[Mình là Nhan Chi, phiền cậu đồng ý kết bạn.]

[Cậu hiểu nhầm Tưởng tổng rồi, chuyện hôm đó mình muốn giải thích.]

Tin nhắn cuối cùng là:

[Tưởng tổng đang nằm viện, tình hình không ổn chút nào.
Dù cậu còn giận hay không, xin hãy đến thăm anh ấy.]

Tôi nhớ rõ tình tiết này trong nguyên tác.
Sau trận cãi vã long trời lở đất với tôi, Tưởng Tự Dã nhập viện vì xuất huyết dạ dày.

Nhưng lúc tôi tất tưởi chạy tới, thứ đập vào mắt lại là cảnh Nhan Chi dịu dàng cúi xuống lau ngực cho anh ta.
Hai người thân mật, gần gũi như thể quen biết mười kiếp, khiến tôi tức đến mức máu dồn hết lên não, suýt nữa đập cho mỗi người một cái.

Nghĩ đến đây, tôi chỉ khẽ nhếch môi, gửi lại một tin ngắn gọn:

[Đã có cô rồi, thì cần gì tôi nữa?]

Nói xong, tôi thẳng tay kéo Nhan Chi vào danh sách đen.
Tháo sim, vứt thẳng vào thùng rác bên cạnh.
Rồi cùng Chu Trắc lên máy bay.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.