Phản Diện Muốn Làm Loạn

Chương 3



 

Hai năm sống ở nước ngoài, tôi thấy mình chưa bao giờ nhẹ nhõm đến thế.
Bốn biển, sáu châu—chân tôi gần như đã in dấu khắp nơi.
Tuần trước, An Nhiên gọi điện, lúc ấy tôi đang đứng trong bảo tàng Louvre, chụp ảnh với một minh tinh nổi tiếng.
Tuần này, tôi đã có mặt ở Sydney, đúng vào mùa phượng tím bung nở, trời xuân thoảng mùi nắng ấm, nhẹ như tơ.

Hai năm qua, ngoài những đêm vắng lặng, thỉnh thoảng có nhớ tới Tưởng Tự Dã, còn lại tôi sống hết mình cho hiện tại.
Tin tức về anh và Tưởng thị, có thấy lướt qua cũng chỉ lặng lẽ bỏ qua.
An Nhiên biết tôi không muốn nghe gì về anh, nên từ đầu đã không hề nhắc tới.

Chỉ có một lần, cô ấy say rượu, gọi video cho tôi, buột miệng nhắc lại chuyện cũ.

“Ban đầu bọn tớ cũng tưởng anh ta phản bội cậu, sau mới vỡ lẽ ra là hiểu nhầm.
Hôm đó anh ấy đi vắng, là Nhan Chi tự ý vào dùng phòng tắm.
Nhưng mà thấy cậu quyết liệt quá, ai cũng ngại, không dám nói gì thêm.”

“Cậu không biết đâu, năm đầu cậu đi, anh ấy như phát rồ, chẳng ai dám đến gần.”

“Có lần ông Vương ở Hải Thành tới bàn chuyện làm ăn, uống vào mấy chén là nói năng hàm hồ, dám buông lời tục tĩu về cậu ngay trước mặt bao người.”

“Lúc ấy Tưởng tổng chỉ ngồi yên, chẳng nói năng gì.
Chủ tiệc thấy vậy thì lo sốt vó, giật áo ông Vương ra hiệu im đi.
Thế mà lão không biết điều, tưởng anh ấy nhịn là sợ, nên càng nói càng quá.”

“Lúc đó tớ chỉ nghĩ bụng: Thế là toang rồi!”

“Quả nhiên, để lão kia nói gần xong, Tưởng tổng mới từ tốn dụi điếu thuốc vào gạt tàn, rồi đứng dậy, cầm nguyên chai rượu đập thẳng vào cổ họng lão.
Máu phun ra như trong phim, lão Vương run như cầy sấy, còn tè cả ra quần, hahaha, cái răng dính máu đỏ lòm trông phát khiếp.”

An Nhiên vừa kể vừa đập đùi cười nghiêng ngả.

“Nhưng dạo này thấy anh ấy có vẻ cũng bình thường lại rồi, chắc cũng quên cậu rồi đấy.”

Tôi cúi mắt, không nói gì, cũng chẳng thấy lạ.
Anh quên tôi, yêu Nhan Chi… chẳng qua là chuyện sớm muộn.
Theo cốt truyện thì giờ chắc hai người cũng đang thuận buồm xuôi gió.

Tên Tưởng Tự Dã, mỗi khi nhắc tới tim tôi vẫn khẽ nhói.
Nhưng chẳng đáng bận lòng nữa.
Tôi gần như ép bản thân phải dửng dưng, dù trong lòng có gợn sóng.

Thấy tôi im lặng, An Nhiên biết mình lỡ lời, vội vàng đổi chủ đề:

“À mà chị em này, cậu có muốn về thăm tớ không? Tớ sắp đính hôn rồi, nhất định phải có mặt đấy nhé!”

Tôi khẽ gật đầu: “Ừ, về chứ.”


Tôi canh đúng thời gian để về nước, vừa kịp đêm trước lễ đính hôn của An Nhiên.
Vừa đặt chân xuống sân bay, tôi lao thẳng đến tiệc độc thân của cô ấy.
Vẫn như mọi khi, An Nhiên tổ chức tiệc độc thân chẳng khác gì một lễ hội âm nhạc hoành tráng.
Ban nhạc nổi tiếng, các rapper cháy hết mình trên sân khấu, tiếng gào thét vang dội cả không gian.
Như thể mọi người tham dự hôm nay đều phải đốt cháy hết mình mới có thể ra về.
Tôi phải mất một lúc lâu mới tìm thấy An Nhiên giữa đám đông người.

“AAAA! Chị em, cuối cùng cậu cũng đến rồi!”
An Nhiên nhào tới ôm tôi thật chặt.

Tôi cũng vòng tay ôm lại cô ấy, vừa cười vừa chào đám bạn thân.
“Chu Trắc bảo bận việc công ty không tới được, tưởng cậu cũng cho mình leo cây cơ.”
Cô ấy đưa cho tôi một ly rượu.
“Hôm nay là ngày cuối cùng của đời độc thân, không say không về nhé!”
“Tớ biết rồi, tiểu thư.
Nhưng mà, hôm nay là đêm cuối cùng của đời độc thân mà sao không thấy mấy anh chàng mà cậu gọi trước đây nhỉ? Vị hôn phu quản chặt quá à?”
Tôi vừa cười vừa trêu chọc.

An Nhiên nghe vậy liền nhìn tôi với vẻ ai oán.
“Từ khi cậu đi nước ngoài, có người bắt đầu dò xét hành tung của cậu, biết tớ từng dẫn cậu tới club, còn gọi cả mấy nam người mẫu, hôm sau club đó đóng cửa luôn.”
Người đó đương nhiên là Tưởng Tự Dã.
Hóa ra là tôi liên lụy đến cô ấy.

Tôi liền im lặng, hơi lúng túng quay đi, vô tình liếc qua tháp bánh kem, thì thấy một người quen cũ.
Mái tóc ngang trán quen thuộc, búi tóc củ tỏi quen thuộc, góc nghiêng quen thuộc, cả dáng vẻ vụng về cũng quen thuộc.
Nếu không phải Nhan Chi thì còn ai vào đây?
Cô ấy mặc đồng phục nhân viên, đúng lúc tôi nhìn sang thì cũng là lúc cô ấy làm đổ cả bàn bánh kem.

“Cô ấy sao lại ở đây?”
An Nhiên nhìn theo ánh mắt tôi, cũng ngớ ra.
“Người phục vụ đó là Nhan Chi sao?”

Lúc này, Nhan Chi đã gây ra một trận hỗn loạn, luống cuống dọn dẹp đống bánh kem trên sàn và bàn.
Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn.
Một người bạn trong nhóm lên tiếng:
“Ơ? Hai cậu không biết sao? Chỗ này là địa bàn của nhà Bùi mà.
Nghe nói cô gái đó là người mà Bùi thiếu vẫn luôn theo đuổi.”

“Trước đây Bùi thiếu từng sắp xếp cô ấy vào mấy công ty, nhưng cô ấy chẳng có năng lực gì, làm việc gì cũng không xong, cuối cùng Bùi thiếu chỉ có thể giữ cô ấy ở bên cạnh.
Vì chuyện này mà Bùi lão gia tức giận không ít đâu.”

Tôi quay sang nhìn người vừa nói.
“Bùi Du Châu?”
“Ừ, không phải anh ta thì còn là ai?”
Tôi cười nhạt.
Là nam phụ si tình trong nguyên tác, đúng là trước sau như một.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.