Phản Diện Muốn Làm Loạn

Chương 4



 

An Nhiên dặn quản lý không cho Nhan Chi bén mảng tới khu vực tiệc nữa, tôi cũng chẳng để tâm làm gì.
Thế nhưng, không rõ là do quản lý quên không nói, hay là tôi với Nhan Chi sinh ra đã khắc mệnh nhau.

Nhan Chi bưng ly rượu vang, chẳng biết thế nào mà va thẳng vào người tôi.
Rượu đỏ loang lổ cả nửa vạt áo.

Tôi cố giữ bình tĩnh, nhắm mắt lại, trán nổi gân, mà trong bụng thì như có tiếng mõ gõ từng hồi rấm rứt.
Cả sảnh tiệc im bặt, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía chúng tôi.

Tôi gằn giọng, cố nén giận mà nói:
– Cô Nhan, cô không có mắt à? Nếu mắt có vấn đề thì đi khám sớm, chứ đừng cố chen chân ra ngoài làm gì cho khổ mình, khổ người.

Nhan Chi cúi đầu, hai tay vẫn giữ khay, môi mím lại, ánh mắt vừa xấu hổ vừa ấm ức.
– Em… em xin lỗi, cô Thẩm. Em không cố ý. Em đem áo đi giặt khô, mai em gửi trả cô được không?

An Nhiên đứng bên cạnh khoanh tay, môi cong lên đầy giễu cợt:
– Đi theo Bùi Du Châu từng ấy năm mà không biết áo sơ mi hàng hiệu mà dính nước là coi như hỏng luôn à?

Nhan Chi mắt ngân ngấn nước, cố ngẩng đầu lên, giọng run run:
– Vậy… bao nhiêu tiền, em đền.

Tôi khoanh tay, lạnh lùng đáp:
– Một trăm nghìn.

Nhan Chi tròn xoe mắt, lắp bắp hỏi lại như không tin vào tai mình:
– Cô nói… cái áo này, một trăm nghìn?

Tôi khẽ gật đầu.
Nhan Chi chết lặng. Cái vẻ cứng cỏi vừa rồi lập tức tan biến.
Cô ấy đứng lặng người, nhìn vừa tội nghiệp vừa đơn độc.

Quản lý thấy căng quá, vội vã gọi điện cầu viện, rồi ba chân bốn cẳng chạy đến xin tôi nới tay.
Tôi cũng không muốn làm khó người ta, liền kéo An Nhiên lên tầng thay quần áo.

Vừa thay đồ xong, tôi bước xuống tầng thì thấy một bóng người cao lớn đang tiến vào từ cửa chính.
Chưa kịp thấy rõ mặt, chỉ nhìn dáng người vững chãi, khí chất lạnh lùng ấy là biết không phải hạng tầm thường.

Tôi thầm đoán, chắc là Bùi Du Châu – người quản lý vừa gọi tới để dàn xếp mọi chuyện.
Ai ngờ…

Lại là Tưởng Tự Dã.

Đối diện với ánh mắt nhìn xoáy thẳng vào mình của Tưởng Tự Dã, tôi bỗng thấy tim mình hụt một nhịp.
Đôi mắt đen ấy, nhìn mà chẳng lộ ra chút gì – không giận, không vui, cũng chẳng buồn. Lặng như mặt hồ lúc sắp mưa.

Tôi đã từng nghĩ, lần này trở về kiểu gì cũng có ngày chạm mặt anh.
Nhưng chẳng ngờ, lại gặp nhau trong cảnh trớ trêu thế này.

Tôi lùi lại một bước theo bản năng. Thế nhưng ánh mắt anh như chặn lối, khiến tôi bước cũng chẳng xong.

An Nhiên hốt hoảng ghé tai tôi thì thầm:
– Chị em ơi, tớ sợ cậu khó xử nên mới không gọi anh Dã tới dự tiệc, tớ thề đấy!

Tôi không trả lời. Trong đầu chợt loé lên một ý nghĩ:
Không phải An Nhiên mời anh đến, thì chẳng lẽ… anh tới vì cái cô nữ chính ngốc nghếch kia?

Tôi cố moi lại ký ức, xem trong nguyên tác có đoạn nào giống thế này không. Chưa kịp lần ra thì Tưởng Tự Dã đã bước tới, đứng chắn ngay trước mặt tôi.

Anh im lặng một lúc rồi mới lên tiếng:
– Lâu rồi không gặp.

Tôi cụp mắt, tránh nhìn anh, cố giữ giọng bình thản:
– Ừ, lâu rồi không gặp.

Anh khẽ nghiêng đầu, hỏi tiếp, giọng nhẹ như gió:
– Lần này về… có định đi nữa không?

Nghe giọng anh, chẳng thấy vướng bận, cũng chẳng thấy gì giống như còn thương nhớ. Cứ như thể anh thực sự đã buông, đúng như An Nhiên từng nói.

Tôi không muốn dây dưa, chỉ buông một câu lửng lơ:
– Chưa biết.

Nói rồi im bặt, không nói thêm nửa lời.
Tưởng Tự Dã thấy tôi không có ý trò chuyện thì cũng thôi, không gặng hỏi nữa.

– Tự Dã…

Giọng Nhan Chi vang lên sau lưng, nghèn nghẹn như sắp khóc. Đôi mắt hoe đỏ, vừa bối rối vừa uất ức.

Tình cảnh lúc này trông cứ như tôi – một kẻ phụ ác độc – đang chèn ép nữ chính ngây thơ của câu chuyện.

Tưởng Tự Dã liếc qua cô ta, ánh mắt vẫn lạnh như ban đầu, không có lấy một tia thương xót.

Đúng lúc ấy, Bùi Du Châu mới xuất hiện.

Rõ ràng là anh ta chạy đến gấp, thở hổn hển, tay đặt lên vai Nhan Chi, giọng đầy lo lắng:
– Em có sao không?

Nhan Chi lắc đầu, cố tỏ ra cứng cỏi, đưa tay quệt ngang nước mắt:
– Cô Thẩm bảo em phải đền một trăm nghìn… nhưng em không có từng ấy tiền…

Bùi Du Châu quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy giận dữ:
– Một cái áo thôi mà. Với vị thế của cô Thẩm, cần gì phải làm căng như thế, ép người quá thì cũng chẳng hay.

Tôi khẽ nhếch môi, nụ cười nhàn nhạt mà lạnh lẽo, không chạm tới mắt:
– Tiền nhà họ Bùi các anh chắc là do gió thổi đến. Còn nhà tôi thì không.
Nếu Bùi thiếu gia rộng lượng thế, muốn ra tay nghĩa hiệp vì cô gái nghèo, thì tiện thể bồi thường thêm năm trăm vạn tiền tổn thương tinh thần nữa đi. Với danh phận nhà họ Bùi, chắc con số ấy chẳng là gì… đúng không?

– Cô…!

Tôi giơ tay lên, khẽ “suỵt” một tiếng, cắt ngang lời quát của anh ta:
– Bùi thiếu gia đừng mất phong độ trước mặt người đẹp. Cô Nhan vẫn còn đứng đây nhìn đấy.

Mặt Bùi Du Châu tái đi rồi đỏ bừng lên, thay đổi sắc mặt liên tục. Cuối cùng chỉ biết tức tối kéo Nhan Chi bỏ đi.

Mọi người xem xong vở kịch thì tản ra, ai về chỗ nấy. Những người quen biết Tưởng Tự Dã bắt đầu vây quanh anh, rôm rả nịnh nọt, trò chuyện.

Tôi bước ra góc vắng, ngồi xuống định chờ yên một lát rồi rút lui trong lặng lẽ.
Trên sân khấu, rapper vừa biểu diễn xong bước tới cụng ly chúc rượu tôi.
Ly vừa chạm nhau, tôi bỗng thấy rùng mình.

Sau lưng, như có ánh mắt sắc lạnh đang âm thầm dõi theo từng cử chỉ của tôi.
Gáy tôi lạnh toát, nổi da gà, liền quay đầu nhìn lại.

Cả căn phòng vẫn đang tưng bừng. Người thì cụng ly, người mải chơi trò chơi, người đắm chìm trong nhạc xập xình.

Tôi liếc về phía Tưởng Tự Dã.
Anh ngồi vắt chân trên ghế sofa, đầu ngón tay gõ nhè nhẹ lên tay vịn. Đôi mắt lãnh đạm, ánh nhìn xa xăm, như chẳng buồn để ý đến chuyện gì.
Người bên cạnh anh nói liên tục, nhưng anh không đáp, cũng chẳng quay về phía tôi.

Nhìn qua thì mọi thứ rất bình thường…
Nhưng cái cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm – cái cảm giác khó chịu, rét buốt như gió mùa đông cắt da – vẫn không biến mất.

Tôi quay lại, vừa nói chuyện với rapper, vừa thử đặt nhẹ tay lên vai anh ta.
Chỉ là một thử nghiệm… mà ánh mắt sau lưng tôi lập tức trở nên sắc như dao.

Một luồng khí lạnh bỗng tràn qua sống lưng, như có ai cầm châm kim nhỏ từng mũi vào da thịt.
Cảm giác ấy – lạnh, nặng, và nguy hiểm – như mặt hồ mùa đông, đang từng chút kéo tôi chìm xuống đáy.

Là anh – Tưởng Tự Dã. Tôi chắc chắn.

Phải rút thôi.

Lúc mọi người không để ý, tôi lặng lẽ đứng dậy, nhịn cơn hoảng trong lòng, đi nhanh ra bãi xe.
Chưa kịp bình tĩnh lại, vừa mở điện thoại định gọi người tới đón, ánh sáng trước mắt bỗng tối sầm.

Tôi ngẩng đầu chậm rãi.
Tưởng Tự Dã đứng ngay trước mặt, ánh mắt không rõ là vui hay buồn, khoé môi cong nhẹ.
Giọng anh dịu như gió thoảng:
– Để tôi đưa em về nhé.

– Không cần đâu.
Tôi lạnh lùng buông một câu, định lách qua người anh.

Anh không vội, chỉ khẽ bước lên, đứng chắn ngay trước mặt. Thân hình cao lớn của anh như cái bóng che kín cả người tôi.
Lông mày khẽ nhíu lại, anh cúi người, áp sát hơn.

– Tiểu Chi… Đến làm bạn em cũng không muốn? Một cơ hội để đưa em về nhà, em cũng không cho anh sao?

Giọng anh trầm xuống, nghe như có chút uất ức cố giấu, mà trong đáy mắt lại ánh lên một thứ gì rất rõ – sự quyết tâm.
Như một con mèo ranh mãnh, chậm rãi vờn lấy con mồi trong tay. Càng giãy, nó càng thích thú. Càng sợ, nó càng không buông.

Tôi lùi nửa bước, giọng khản đi, gắng gượng dọa anh:
– Tưởng Tự Dã, anh tránh ra đi… Đừng để mọi chuyện đi xa quá. Kéo dài thế này chỉ khiến mối quan hệ giữa chúng ta thêm rối ren thôi.

Anh nhìn tôi chăm chăm, rồi khẽ thở dài, buông lỏng đôi vai, như thể đã hiểu ra điều gì:
– Tiểu Chi… Anh thề, đời này chỉ khiến em đau lòng một lần này thôi.

Chưa kịp phản ứng, trước mắt tôi bỗng tối sầm.
Chân như nhũn ra, cả người đổ về phía trước.

Trong cơn lơ mơ, tôi thấy mình ngã gọn vào vòng tay anh.
Ngay trước khi ý thức buông trôi, tôi cảm nhận một nụ hôn rất nhẹ khẽ lướt qua má.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.