Lúc tôi mở mắt ra lần nữa, trời đã tối.
Tưởng Tự Dã đang ngồi cạnh giường, ánh mắt anh nhìn tôi đầy nặng nề.
– Tỉnh rồi à?
Tôi cố gượng ngồi dậy, người mềm oặt như không còn chút sức lực nào.
Anh vừa đưa tay định đỡ, tôi lập tức gạt ra, không nể nang gì.
Tưởng Tự Dã khựng lại, tay còn lơ lửng giữa khoảng không, rồi rụt về, đứng yên như bị chôn chân tại chỗ.
Tôi nhìn quanh một lượt, khung cảnh quen đến nao lòng.
Căn phòng này…
– Đây là đâu? – tôi hỏi, giọng khàn khàn.
– Là ngôi nhà em từng sống hồi bé, trước khi chuyển đi. Anh mua lại rồi.
Anh đặt ly nước ấm lên bàn, rót thêm, rồi chìa ra trước mặt tôi.
Tôi nghiêng đầu, lạnh lùng quay đi, nghiến răng mắng khẽ:
– Cút đi.
Tôi hất tay anh ra, nước trong ly văng ra, ướt đẫm ga giường.
Tưởng Tự Dã sững người, mắt đỏ hoe, bàn tay vẫn nắm cái ly trống rỗng.
Anh nhìn tôi, giọng run run như sắp vỡ:
– Tiểu Chi… Em ghét anh đến mức ấy cơ à?
Tôi bật cười, giọng đanh lại:
– Tiểu Chi nào? Tôi tưởng Nhan Chi mới là người trong lòng anh?
Tôi biết mình đang cố tình châm chọc, nhưng vẫn nói ra.
Tưởng Tự Dã lập tức luống cuống, mặt trắng bệch, cổ đỏ ửng lên, mắt long lanh như sắp khóc:
– Từ đầu đến cuối, trong lòng anh chỉ có em. Hôm đó anh không có nhà… anh không biết cô ấy vào phòng tắm. Anh muốn giải thích, nhưng em chẳng buồn nghe anh nói…
Anh nuốt nghẹn, giọng trầm xuống, đầy ân hận.
Tôi nhìn anh, nụ cười lạnh nhạt tràn ra nơi khóe môi:
– Ừ, coi như lần đó là hiểu lầm… Thế còn lần trước?
Tôi ngước mắt, giọng rít qua kẽ răng:
– Lần anh say, miệng gọi “Tiểu Chi”… Cũng là vô tình à? Cũng là hiểu lầm? Cũng khó xử lắm sao?
Tưởng Tự Dã nhíu mày đau đớn, từng giọt nước mắt chảy dài trên má, như thể đang ngập chìm trong một nỗi giày vò không lối thoát.
Giọng anh khàn đặc:
– Anh không giấu em… từ lúc Nhan Chi xuất hiện, anh thấy trong người như có một luồng sức mạnh lạ, nó cứ thôi thúc anh để tâm đến cô ấy. Nhưng trái tim anh… chưa từng nghiêng lệch nửa phần, anh thề.
Anh nhìn tôi, ánh mắt đau đáu, như cầu xin một lần được tin tưởng.
– Hôm anh say rượu, anh thật sự không biết mình đã nói gì. Lúc tỉnh dậy… mọi chuyện đã muộn rồi, không còn cách nào cứu vãn.
– Tiểu Chi… Em ghét anh cũng được. Vì đến bản thân mình, anh còn ghét hơn.
Giọng anh chùng xuống, như một người đã quen với cô đơn:
– Hai năm em đi, anh không có một ngày nào sống yên. Ngày nào anh cũng dằn vặt, cũng căm ghét chính mình. Nhưng anh không bỏ cuộc. Anh đã tìm cách, cuối cùng cũng khống chế được nó… Giờ nó nghe lời rồi, không còn làm loạn nữa.
Tưởng Tự Dã ngước lên nhìn tôi, mắt ươn ướt, giọng nói nghèn nghẹn trong cổ họng:
– Tiểu Chi… Anh biết nói về “sức mạnh” này nghe cứ như đang ngụy biện, như đang bịa chuyện. Nhưng… từ đầu đến cuối, anh chưa từng có ai khác.
– Kể cả có một ngày anh không còn là chính mình nữa, kể cả có một kẻ nào đó điều khiển thể xác này, bắt nó đóng trọn vai diễn hắn viết ra… anh cũng sẽ từ dưới địa ngục bò lên, dù thân xác mục nát, giòi bọ đầy người… anh cũng sẽ tự tay kết thúc tất cả.
Anh lặng lẽ thì thầm như thề nguyền:
– Tưởng Tự Dã, cả đời này… chỉ có một người, là Thẩm Chi.
Rồi anh quỳ xuống, đầu cúi gục, cả người run lên như một kẻ hành hương lạc bước, chỉ biết cúi đầu cầu xin trước tượng thần:
– Xin em… Yêu anh thêm một lần nữa được không? Anh xin em…
Tôi lặng người.
Tôi biết đây là một phần trong kịch bản đang tiếp diễn, biết rõ chuyện Tưởng Tự Dã phản bội tôi, thật ra chưa từng xảy ra.
Nhưng…
Tôi không thể quên được ánh mắt anh hôm đó—lạnh như băng giá, nhìn tôi như một đống rác không đáng tồn tại.
Tôi không thể quên việc chính tay anh đưa tôi vào tù.
Không thể quên hình ảnh bố tôi—tóc bạc trắng, quỳ gối trước mặt anh, van xin cho con gái mình một con đường sống.
Tôi… sợ.
Sợ đến mức không dám đánh cược nữa.
Hai năm qua tôi cố dặn lòng mình phải quên đi, nhưng hóa ra… tôi vẫn nhớ tất cả, nhớ đến từng chi tiết một.
Tầm mắt mờ dần đi, sống mũi cay xè.
Tôi nắm lấy chiếc gối và con thú nhồi bông, ném mạnh vào người anh:
– Tôi không tin! Tôi không tin một lời nào cả!
– Cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh! Cút ngay!
Tưởng Tự Dã ngồi bệt dưới đất, người run run, không nói gì, cũng không nhúc nhích.
Tôi lảo đảo bước xuống giường, yếu ớt đẩy anh ra:
– Tôi bảo anh cút cơ mà!
Trong lúc xô đẩy, tay tôi vô tình chạm phải cánh tay anh…
Dưới lớp áo xắn hờ, lộ ra những vết rạch ngang dọc—nông có, sâu có, chi chít như bản đồ của nỗi đau.
Tôi khựng lại một giây, rồi nghiến răng đẩy mạnh anh ra khỏi phòng, “Rầm!”—tiếng cửa đóng lại vang vọng cả căn nhà.
Tôi ngồi bệt xuống đất, người như bị rút hết sức, mắt nhắm nghiền, cố nuốt những giọt nước đang trực trào nơi khóe mi.
Tưởng Tự Dã đã nhốt tôi lại. Không phải kiểu giam cầm thô bạo, không cùm kẹp xiềng xích, cũng chẳng cấm đoán từng bữa ăn giấc ngủ…
Nhưng ngoài căn biệt thự này, tôi không còn được phép bước chân đi đâu.
Chiếc điện thoại của tôi biến mất không một lời báo trước.
Tôi từng thử đủ cách vụng về để tìm cách liên lạc ra bên ngoài.
Thế nhưng còn chưa kịp hành động, mọi ngả đường đã bị Tưởng Tự Dã bịt kín.
Anh như một tay thợ săn lành nghề—kiên nhẫn, điềm tĩnh, và không bao giờ để con mồi thoát khỏi tầm mắt.
Anh không cần gào thét hay dọa nạt.
Chỉ lặng lẽ siết dần sợi dây đang thắt quanh cổ tôi, từng chút một, khiến tôi không thể thở, không thể vùng lên.
Chỉ cần tôi vừa rục rịch, anh đã kịp bóp chặt thêm một vòng.
Con mồi có thể vùng vẫy lúc đầu.
Nhưng càng về sau, sẽ càng kiệt sức.
Đến một lúc nào đó, nó sẽ thôi phản kháng.
Nó sẽ tuyệt vọng.
Và cái tuyệt vọng ấy… còn khắc nghiệt hơn cả việc chưa từng có một tia hy vọng.
Tôi nhốt mình trong phòng.
Tránh mặt anh, tránh cả chính mình.
Cứ thế ngủ mê mệt suốt đêm, như muốn trốn khỏi thực tại.
Trong cơn mơ chập chờn, tôi thấy có thứ gì đó lạnh buốt lướt nhẹ qua cổ.
Lạnh đến gai người.
Tôi run lên, nhưng dù có cố thế nào, đôi mắt vẫn nặng trĩu, không thể mở ra.
Rồi dường như nó—thứ lạnh lẽo ấy—cảm nhận được nỗi sợ của tôi.
Nó dịu lại, khẽ khàng lướt lên động mạch cổ, như đang vỗ về.
Tôi không biết đó là thật hay chỉ là mộng mị.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi có cảm giác như được… trấn an.
Sau đó, cái lạnh kia rời khỏi tôi.
Tôi vừa kịp thở ra một hơi, thì bất ngờ… một thứ gì đó ấm nóng lại áp lên da thịt.
Nóng rẫy, ẩm ướt, như thiêu đốt.
Một cơn đau nhói xẹt qua, khiến tôi bật lên một tiếng rên khe khẽ.
Tôi gắng gượng mở mắt.
Trời đã sập tối.
Căn phòng yên ắng đến mức nghe rõ cả tiếng tim mình đập.
Tôi rời khỏi giường, chân tay vẫn còn lảo đảo.
Bước tới trước gương.
Dưới ánh đèn vàng vọt, cổ tôi lộ ra những vết đỏ hằn.
Xương quai xanh, rồi phía dưới… lốm đốm vài dấu hôn nhàn nhạt, có chỗ còn xước da, đã được bôi thuốc mờ mờ.
Màu đỏ thẫm pha tím, loang lổ như dấu răng của dã thú cắm lên con mồi.
Lúc này tôi mới hiểu, thứ cảm giác nóng rẫy trong mơ… không phải là mơ.
Vậy… thứ lạnh buốt lướt trên cổ tôi… là gì?
Dao à?
Toàn thân tôi bất giác run lên, sống lưng lạnh buốt như có gió luồn.