Chương 2:
### 4
Tôi cứ có cảm giác buổi đấu giá này có gì đó sai sai .
Không hiểu sao, để hâm nóng bầu không khí, món đồ đấu giá đầu tiên lại là… xiềng chân nạm kim cương ?!
Từng viên kim cương lấp la lấp lánh dưới ánh đèn, tôn lên vẻ đẹp chanh sả nhưng không kém phần rợn người của cái xích sắt lạnh lẽo .
Người dẫn chương trình hào hứng giới thiệu:
“Đây là chiếc xiềng chân do đại sư đích thân chế tác! Vừa là đạo cụ giam cầm, vừa là một tác phẩm nghệ thuật có một không hai!”
Tôi đeo mặt nạ, bất giác căng thẳng .
Đúng lúc này, Tần Bùi bình thản giơ bảng, nhẹ nhàng bỏ ra một con số kinh hoàng để mua nó.
Tôi không chắc mình có phải hoa mắt không, nhưng hình như ánh mắt hắn vừa lướt qua tôi một cách hờ hững …
—
Nhớ hồi trước, căn hộ chúng tôi từng ở chung cũng do hắn cẩn thận lựa chọn.
Ban đầu tôi còn thắc mắc sao cửa sổ kính phải to vậy, từ trần xuống tận sàn, nhìn xuống là thấy nguyên cả dòng xe tấp nập bên dưới.
Sao cái bồn tắm lại to thế, đủ cho hai người ngồi lọt ?
Mọi bí mật được phơi bày vào cái đêm định mệnh đó.
Tôi bị hắn đè lên cửa sổ, ánh đèn ngoài phố sáng trưng, cứ như thể có người nhìn thấy vậy!
Chưa hết, hắn còn sợ tôi chán một tư thế, nên tậu hẳn cả bộ sưu tập đạo cụ, đa dạng đến mức khiến tôi sợ vãi cả linh hồn.
Hôm đó, tôi còn chưa kịp trèo ra khỏi bồn tắm, người đã ướt đẫm mồ hôi lại bị hắn lôi trở lại hết lần này đến lần khác.
…
Mà khoan, hắn sẽ phản ứng thế nào nếu biết tôi từng chê hắn yếu sinh lý nhỉ?
—
Món đấu giá thứ hai: ghế trói .
Món thứ ba: còng tay .
Món nào Tần Bùi cũng mua !
Hắn mua để làm gì?!
Những ký ức không tiện nhắc đến lập tức tràn về trong đầu tôi, cứ như tất cả những thứ này đã từng được sử dụng trên tôi vậy .
Sau ba món này, danh sách đấu giá bỗng trở nên bình thường hơn hẳn, không còn mùi nguy hiểm nữa.
Chỉ có món cuối cùng khiến tôi đứng hình .
Đó là bức tranh tôi vẽ hồi còn bé.
Không nói không rằng, Tần Bùi giơ bảng, dùng một cái giá trên trời để mua bức tranh đó.
Mọi người xung quanh xì xào:
“Hình như đây là tranh do Tần phu nhân vẽ.”
“Nghe nói Tần phu nhân bỏ đi vì Tần tổng phạm lỗi, bao năm nay anh ta vẫn không quên được.”
“Đúng đấy, không biết Tần phu nhân đi đâu mà mấy năm nay, Tần tổng tìm cô ấy phát điên.”
Tôi: “…”
Tần Bùi phạm lỗi gì cơ?
Mà quan trọng hơn…
Tôi thành Tần phu nhân từ bao giờ thế?!
Rõ ràng tôi đã sỉ nhục hắn không chừa một đường lui mà?!
Hệ thống lập tức hiểu ngay vấn đề:
【Tôi rõ rồi! Hắn chắc chắn muốn tạo tin đồn về quan hệ của hai người, để khi cô về sẽ có lý do danh chính ngôn thuận trói cô bên cạnh hành hạ! Không hổ là phản diện, thù dai như đỉa, tâm cơ sâu như biển!】
Tôi nghe mà rét run, quyết định tránh xa Tần Bùi ba mét .
### 5
Buổi đấu giá kết thúc, mọi người rồng rắn kéo nhau ra đại sảnh, vừa ăn uống vừa lả lướt khiêu vũ .
Theo cốt truyện gốc, một gã điên sắp sửa lao vào tấn công Tần Tử Diễn .
Hệ thống dõng dạc tuyên bố:
【Trong nguyên tác, vì cô đỡ dao cho nam chính nên tình cảm hai người mới tiến triển thần tốc!】
Ừ thì, cốt truyện từ đầu đến giờ đã nát như tương rồi… nhưng nếu từ đây về sau tôi sống tử tế hơn, có khi vẫn vớt vát lại được .
Thế nên, tôi khẽ khàng bám theo Tần Tử Diễn, cố gắng giấu mình, phòng khi cần lao ra che chắn .
—
Nhìn sang hai nhân vật nam chính – phản diện, tôi càng thấy có gì đó sai sai .
Tần Bùi tự tay khởi nghiệp từ lúc còn đi học, giờ đã là trùm tài phiệt lạnh lùng, đứng đầu Forbes, nổi tiếng độc ác, tàn nhẫn, ai nghe tên cũng rén .
Còn Tần Tử Diễn? Thành tựu lớn nhất cuộc đời chính là thừa kế gia tộc .
Rõ ràng trong truyện, nam chính và phản diện phải ngang tài ngang sức, sao giờ trông như trò chơi điện tử, một thằng max level, một thằng newbie vừa qua training vậy?
Thôi kệ! Nhiệm vụ quan trọng hơn!
—
Đúng lúc này, có kẻ nào đó đột nhiên xô mạnh tôi !
Tiếng hét chói tai vang lên.
Một gã cao to như con gấu đen, lăm lăm con dao, hùng hổ lao về phía Tần Tử Diễn !
Đám khách bắt đầu chạy tán loạn như ong vỡ tổ .
Mặt nạ của tôi bị giật rơi xuống đất .
Tôi chắn trước mặt Tần Tử Diễn, chuẩn bị tinh thần lãnh trọn nhát dao .
Nhưng…
Không có đau đớn.
Ngược lại, tên cầm dao kia bỗng rú lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết ?!
Trong giây lát, tôi bị kéo mạnh vào một vòng tay quen thuộc .
Một cánh tay nóng rực siết chặt eo tôi, rắn chắc, mạnh mẽ, mang đến cảm giác an toàn tuyệt đối .
Nhưng bàn tay ấy… đang run rẩy .
“Niên Niên… em giỏi lắm…
Em suýt thì chết đấy, biết không?”
“Năm năm không về, khó khăn lắm mới về, đã dám xả thân cứu người.”
“Anh đúng là chiều hư em rồi!”
Hơi thở nóng bỏng phả lên vành tai tôi.
Rồi… hắn cắn mạnh một cái!
Tôi giật bắn người !
Cảm giác này… vừa như luyến tiếc, vừa như trừng phạt .
Tôi ngước lên, đối diện đôi mắt đen như vực sâu của hắn .
Lạnh lẽo.
Nguy hiểm.
Như một tấm lưới đen, vây chặt lấy tôi .
Hắn cười lạnh, ghé sát tai tôi, trầm giọng hỏi:
“Em trốn lâu như vậy… Là vì đêm đó anh chưa làm em thỏa mãn sao?”