Phản Diện Nhà Tôi Chỉ Muốn Lấy Vợ

Chương 3



Chương 3:

### 6

“…”

Người ta bảo, não bộ con người chỉ được khai thác 10% .

Tôi thấy câu này chuẩn không cần chỉnh .

Bằng chứng là trong 0.1 giây ngắn ngủi, tôi đã dốc hết trí khôn cả đời để viết di chúc cho chính mình!

Tôi run như cầy sấy trong vòng tay Tần Bùi.

Xong phim rồi, bị phản diện bắt được!

Và quan trọng nhất… hắn vẫn còn nhớ chuyện đêm đó .

Cái hệ thống chết tiệt, năm năm rồi mà hắn vẫn chưa quên!

Nhưng biết làm sao được?

Hồi đó, hệ thống bảo tôi có đúng một ngày để dứt tình với hắn .

Tôi vắt óc suy nghĩ, bẻ nát từng tế bào não, tìm cách chia tay sao cho tàn nhẫn nhất có thể .

Nghĩ mãi, chẳng nghĩ ra kế nào hoàn hảo, đành phải hạ nhục hắn ngay trên giường, để hắn ghim thù suốt đời .

Và tôi thành công!

Nhưng vấn đề là…

Tần Bùi là ai chứ?

Hắn là đại phản diện khét tiếng, thủ đoạn độc ác, tính cách thù dai như đỉa đói .

Ai dám phụ hắn, xác định không có đường sống!

Năm năm qua, hắn tìm tôi điên cuồng .

Nhưng hắn không thể tìm ra .

Bởi vì nhờ hệ thống tàng hình, tôi ung dung du lịch nước ngoài, sống đời tự do tự tại .

Còn hắn? Không có bất kỳ tin tức gì về tôi!

Đáng lẽ tôi cứ trốn nốt phần đời còn lại, nhưng trời xui đất khiến thế nào, tôi lại đâm đầu vào chỗ chết .

Giờ rơi vào tay hắn rồi, không gãy xương mới là lạ!

Tôi chỉ ước có thể ngất xỉu ngay tại chỗ, nhưng thời điểm sinh tử, lại phải tỉnh táo mà đối diện với ánh mắt hắn .

Thôi thì… cứ chào hỏi xã giao, chắc không sao đâu nhỉ?

“Chào, chào Tần tiên sinh, đã lâu không gặp.”

Nhưng ngay sau đó…

Hắn siết eo tôi chặt hơn!

Má ơi!!! Lại lỡ lời rồi?!!

Tần Bùi tiến sát lại gần, ánh mắt âm u nguy hiểm .

Hắn nghiến răng, vành mắt đỏ hoe, giọng nói từng chữ từng chữ như bóp nghẹt không khí:

“Trước kia… em không nói chuyện với anh như vậy.”

Phải.

Trước kia tôi gọi hắn là “anh Bùi”, hoặc “anh trai” .

Sau này thì gọi là “bạn trai” .

Chứ chưa bao giờ xa lạ như thế này .

Nhưng bây giờ, tình thế khác xa ngày xưa .

Quan trọng nhất… tôi đã từng đâm một dao vào tim hắn .

Không thể quay đầu được nữa rồi.

Tôi giả ngu, chuyển chủ đề ngay lập tức:

“Thật á? Em vẫn luôn vậy mà! Ha ha! Bao năm không gặp, trông anh… vẫn sống tốt nhỉ?!”

Nói xong mới biết, chết thật, lỡ miệng nữa rồi .

Hắn mà sống tốt, thì giờ đâu có bức xúc thế này!

Ánh mắt Tần Bùi bỗng trở nên hung ác, hắn đột ngột siết chặt tôi, rồi…

Điên cuồng hôn xuống!

Ưm!!

Tôi vùng vẫy, đẩy hắn ra, nhưng chẳng khác nào kiến cắn voi .

Bàn tay hắn nóng như lửa, ghì chặt hai cổ tay tôi, không cho tôi trốn .

Nụ hôn này không hề có chút kiềm chế, mạnh bạo, đầy tàn nhẫn, khiến tôi gần như nghẹt thở .

Nếu không phải bị hắn ôm cứng, tôi đã quỵ xuống từ lâu .

Hắn ép tôi sát vào tường, bàn tay siết chặt lấy vai tôi, như muốn bóp nát xương .

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, giọng nói đầy đau đớn:

“Niên Niên? Em dựa vào đâu mà bảo anh sống tốt?”

“Em biết rõ, đây là năm năm tồi tệ nhất đời anh!”

Tôi càng giãy giụa, hắn càng ôm chặt hơn .

Ý thức của tôi mờ dần đi, ngay khi tưởng rằng mình sắp ngất, hắn khẽ cắn vành tai tôi .

Giọng hắn thì thầm, nhỏ đến mức khó nghe .

Nhưng tôi vẫn nghe thấy rõ ràng .

“Em thật tàn nhẫn với anh…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.