Không thể tin nổi, ngay giây tiếp theo, cái ông kia bỗng dưng giơ tay, lấy cái đầu đang cầm lắp “cạch” lên cổ. Xong xuôi, ông ta sát lại gần tôi, cái vẻ đẹp trai lạnh lùng tan biến sạch, giọng nói còn xen chút ấm ức như bị ai bắt nạt:
“Tôi lùn á? Tôi cao hẳn mét tám sáu đấy, em nhìn lại cho kỹ vào!”
Dạo này, ma quỷ hay đàn ông gì cũng đều quan tâm đến chiều cao ghê gớm!
“Ninh Niệm, tôi nói thật, em nhìn cho tử tế vào!”
Ông ta bất ngờ gọi tên tôi, giọng vang vang như hát cải lương khiến tim tôi đập “thình thịch” như trống làng.
Tôi thì không vừa, kéo nhẹ cái cà vạt cho ông ta đè hẳn lên người mình, rồi lẩm bẩm nũng nịu:
“Không rõ lắm… lại gần nữa đi…”
Nhìn cái mặt đẹp như tài tử đang dí sát vào, tôi thầm mừng rơn trong bụng:
May quá, cái trò chơi kinh dị chết tiệt này chỉ tính độ kinh dị, không tính độ “tim đập loạn xạ”. Chứ không tôi chắc toi sớm.
Thấy ông ta im lặng không nói gì, tôi bắt đầu thấy lo: không khéo lại giận. Thế là tôi lập tức chớp chớp mắt, gật đầu lia lịa, cười nịnh:
“Oa! Anh mét tám sáu, em mét sáu sáu, chênh nhau vừa đẹp, như vậy mới gọi là couple huyền thoại chứ!”
Mặt ông đẹp trai trong bộ vest đỏ như gấc chín, đang định nói gì đó thì…
Bịch! Cô bé váy đỏ vừa mới lắp xong bộ xương đã lao ra như tên bắn, đá một phát bay ông kia dính trần nhà. Muốn xuống cũng chịu chết.
Xong, cô bé loli tròn mắt nhìn tôi, dúi má vào mặt tôi mà nũng nịu:
“Mẹ ơi\~ Tư Tư đói, cơm cơm\~”
Ôi giời ơi, ai chịu nổi cơ chứ!
Tôi lập tức mở tủ lạnh tìm đồ, lẩm bẩm: “Thôi được rồi, nấu cơm cho con… tiện thể nấu luôn cho chồng.”
Tay nghề bếp núc của tôi thì khỏi nói. Hai bố con ăn sạch sành sanh, đến cái bát cũng muốn liếm.
Lúc tôi đi tắm, tai còn nghe loáng thoáng tiếng trò chuyện rôm rả giữa hai cha con:
“Tư Tư, giữ cô này lại cũng được, cô ấy nấu ăn ngon lắm.”
“Nhưng mà, cha ơi, mai hai người kia quay lại, biết mình không ăn cơm của họ nữa là bùng nổ luôn đấy.”
“Cơm gì mà cơm, dám lắm lời, tao chém chết!”
“Vâng, con canh chừng cho cha.”
Tắm xong, tôi không khách sáo, chui ngay vào phòng ngủ chính. Vừa thò đầu ra khỏi chăn đã thấy bóng đen lù lù ngồi bất động trên ghế sô pha.
Tôi liền nhỏ nhẹ lên tiếng, phát huy tinh thần vợ đảm:
“Ông xã này, anh vào nhà tắm gội đầu đi, em gội cho trong bếp nhé? Nhanh hơn.”
Bình luận khắp nơi dậy sóng: 【Cái đề nghị gì nghe phát hoảng vậy trời?】
Ấy vậy mà đại Boss đầu rơi của tôi không hiểu nghĩ gì lại gật đầu cái rụp.
…
Thế là tôi đứng giữa bếp vừa gội đầu cho ông ta, vừa hát nho nhỏ. Ai mà nhìn cảnh này chắc nổi hết da gà:
【Tôi nói rồi, không phải người một nhà, chẳng vào chung một nhà. Ninh Niệm này đúng là “cùng hội cùng thuyền” biến thái thật.】
Nhưng họ đâu biết, với người cận nặng như tôi thì thứ tôi đang gội… chỉ là một quả dưa hấu vỏ đen có tóc mà thôi.
Bỗng dưng, “quả dưa hấu” ấy lên tiếng:
“Em vui thế?”
Tôi thành thật: “Vui chứ! Em thấy em với hai bố con rất hợp, chắc chắn qua được cái ải này thôi!”
“Quả dưa hấu” nhìn tôi cười, nụ cười vừa kỳ cục vừa đẹp trai:
“Em sẽ toại nguyện, Ninh Niệm.”
Tôi dịu dàng nhìn anh ta… thật ra chẳng nhìn rõ gì đâu, kệ đi, đừng soi kỹ quá.
“À mà… tôi còn chưa biết tên anh là gì?”
Ngay lúc ấy, đầu “quả dưa hấu” bay vèo một phát, gắn liền với thân hình bước ra từ phòng tắm. Và thế là, lại trở thành ông đẹp trai cao mét tám sáu, sáng lóa như nam chính ngôn tình bước ra từ gương soi.
Ông ấy khàn giọng, kiểu nhớ ra chuyện gì đó buồn:
“Tôi không có tên. Nếu em đồng ý, đặt cho tôi một cái cũng được.”
Nói rồi, ông xã tôi quay ngoắt, mặt mày bí xị, buông câu:
“Anh ngủ phòng khách đây.”
Chậc, đúng là đàn ông nhỏ mọn, không cho vợ ôm bụng sáu múi đi ngủ thì thôi chứ!
—
Tôi gãi đầu gãi tai, nhất thời chẳng nghĩ ra được cái tên nào cho ra hồn, đành lủi thủi quay về phòng tiếp tục vắt óc.
Vừa nằm xuống giường chưa được bao lâu, còn đang nghĩ ngợi linh tinh, thì đùng một cái—trong chăn tôi bỗng lòi ra một đôi mắt đen láy. Khuôn mặt nhỏ như cái bát con, mà toát ra ánh sáng âm u đến sởn tóc gáy.
Cái cảnh y như phim ma Nhật Bổn – có khác gì đâu.
May mà tôi chưa kịp nhìn rõ, chỉ thấy một bóng trắng lờ mờ.
“Mẹ ơi… Đừng quan tâm đến cái ông già quái vật chặt đầu kia nữa… Tối nay Tư Tư muốn ngủ với mẹ…”
Hóa ra là Tư Tư! Không biết nó chui vào từ lúc nào nữa.
Tôi véo má nó một cái, kéo lại ôm vào lòng, giọng nhẹ như ru:
“Không được nói bố là ông già quái vật đâu nhé. Bố nghe thấy là buồn đấy con ạ.”
Tư Tư mở to mắt nhìn tôi như thể đang học toán lớp hai, miệng hé ra, để lộ một hàm trống trơn máu me tùm lum vì nhổ hết răng:
“Hi hi~ Nhưng mà con cũng là quái vật con mà. Người ta còn gọi con là hồ ly tinh nhỏ với trà xanh nữa cơ.”
Tôi thở dài thườn thượt. Lại phải chỉnh đốn tư tưởng cho cái đứa con nít kỳ cục này.
“Ai nói thế? Mấy đứa đấy nói linh tinh, mẹ mà gặp, mẹ chửi cho khỏi nói luôn. Đừng có mà nghe theo rồi tự nói bản thân như thế. Mẹ buồn đấy, con biết không?”
Rồi tôi cứ lải nhải dỗ dành mãi, không biết sao lại ngủ lúc nào không hay.
Mà tôi cũng đâu có biết…
Sau khi tôi ngủ say, Tư Tư bò sát lại gần, mặt dí sát mặt tôi mà nhìn chăm chăm. Cái váy trắng nó mặc, lúc thì đỏ ửng lên, lúc lại trắng bệch, cứ đỏ trắng đỏ trắng như cái đèn hiệu.
Nó lẩm bẩm: “Mẹ mà buồn… thì không được… Không được để mẹ buồn…”
Bình luận dưới video cũng náo loạn hết cả lên:
【Lần đầu thấy quỷ nữ váy đỏ mà khí đen quỷ khí dao động mạnh thế này luôn! Vậy mà cái váy vẫn cứ trắng tinh, không chịu đổi màu.】
【Vãi thật, người chơi mới này mạnh phết, còn thay đổi được thuộc tính của quỷ nữ váy đỏ cơ đấy!】
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng máy móc vang lên làm giật cả mình:
【Người chơi ban đầu: 30; Còn sống: 15】
Mắt nhắm mắt mở, tôi với lấy cái điện thoại, thấy mọi người trong nhóm đang xôn xao bàn tán vụ đêm qua có 5 người nữa lăn quay ra chết.
Ba người thì bị quỷ xử đẹp.
Hai người còn lại không biết gặp phải thứ gì, giá trị kinh dị lên tới 100, thế là cũng “bye bye cuộc đời”.
Bất ngờ, tôi nhận được tin nhắn riêng từ Hồng tỷ:
【Ninh Niệm, cô còn ổn không? Hôm qua tôi phải chiến quỷ ở tầng hai cả đêm, giờ mới nhắn được cho cô. Ba ngày đầu tiên rất quan trọng, cô phải nhanh chóng “công lược” người nhà của mình. Tôi xem livestream của Minh Thần rồi, chỉ có chút thông tin đó thôi, xem như bù đắp. Cũng do tôi không kịp nói rõ luật chọn phòng, nên cô mới bị đẩy lên tận tầng 30.】
Ngoài tin nhắn riêng, Hồng tỷ còn nhiệt tình hướng dẫn cả nhóm người chơi mới. Còn Tuấn ca thì thỉnh thoảng chen vào cà khịa:
【Làm gì phải giúp cái bọn người chơi mới làm gì. Cô tốt thừa đấy.】
Hồng tỷ gõ lại nhẹ nhàng:
【Gặp nhau một lần cũng là có duyên, đừng tính toán quá làm gì.】
Thế nên, đám người chơi còn sống ai cũng biết ơn Hồng tỷ lắm.
Hai người chơi cũ này, đúng là có chút thú vị.
Tôi khẽ cười, áp mặt vào màn hình, trả lời:
【Tôi ổn, cảm ơn chị đã quan tâm.】
Lúc này, đại Boss chặt đầu một tay xách đầu, tay kia dắt Tư Tư mặc váy trắng, cả hai đang… tập tạ.
Vừa thấy tôi cầm điện thoại, hắn cau mày như thể ngửi thấy mùi gì lạ:
“Đừng có thân thiết quá…”
Chưa kịp nói hết câu, hắn đột nhiên ôm ngực ngã uỵch ra sàn.
Tư Tư giật mình, vội nhào tới đỡ.
Tôi cũng chẳng chần chừ, vội vàng chạy lại đỡ theo.
Mà trong game này có luật cấm NPC tiết lộ thông tin vượt ải cho người chơi đấy nhé. Nhưng hình như có ai đó… vừa lách luật xong thì phải?
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân “rầm rầm rầm”, mỗi nhịp nện như dẫm thẳng lên dây thần kinh của tôi, khiến màng nhĩ cứ gọi là o o rung bần bật.
Con Tư Tư chẳng nói chẳng rằng, nhảy bổ vào lòng tôi, ra sức dùng cái mông béo núng nính hích hích đẩy lão đại Boss đang nằm lù lù trên người tôi xuống đất.
“Mẹ ơi, là ông bà nội từ quê lên đấy, đừng sợ!”
Gã đàn ông không cam tâm chịu lép, mặt đỏ như gấc, bối rối níu lấy tay tôi, ngập ngừng lặp lại: “Đừng sợ.”
Trời ơi, đúng là một ông Boss ngây thơ, chất phác đến mức muốn đè cũng ngại!
Không sợ không sợ, tôi bị cận, nhìn không rõ, nên mấy thứ ma quỷ gì đó cũng cứ như người bình thường, chẳng đáng ngại.
Cơ mà trong lòng lại thấy háo hức, chả biết NPC mới ra sân là ai, có giúp mình qua cửa được không.
Nhìn tiếng động với giọng nói, chắc là hai cụ nhà Boss, khỏe mạnh lắm đây.
Đúng lúc ấy, tiếng chìa khóa xoay “cạch” trong ổ, phòng livestream cũng nhao nhao:
【Tự nhiên tôi lại hóng ông cụ Ruột và bà cụ Đen phết. Biết đâu hai người trị được cái chị Ninh Niệm này thì sao.】
【Ông anh bên trên nói đúng, nếu người mới qua được cửa này, thì kinh nghiệm quý báu đấy chứ còn gì nữa!】
Cửa bật mở.
Hai “cụ” bước vào, lưng hơi còng, nom như đang vác theo hai bao tải da rắn to tướng.
Vừa thấy ông Boss chặt đầu lăn quay ra đất, bà cụ Đen gào lên, văng tục xông tới, đẩy phắt tôi ra một bên, miệng tru tréo:
“Mày là đồ đàn bà ác độc! Mày dám hại con tao? Tao bắt mày đền mạng!”
Một làn hắc khí ùa tới, tôi suýt ngạt thở.
Ghé gần hơn chút, mới thấy rõ bà cụ gầy như que củi, mặc bộ quần áo rộng thùng thình như đang trùm lên bộ xương khô.
Trên đầu trọc lốc, mặt mũi dúm dó, chỉ nhìn rõ mỗi cái mồm cứ mấp máy.
Da thì đen thui như cục than tổ ong cháy dở.
Nếu không phải nghe tiếng, tôi còn tưởng đây là ông cụ chứ không phải bà cụ.
Tôi vội vàng chìa tay còn lại ra, nắm lấy tay bà cụ, nũng nịu:
“Mẹ ơi, tay mẹ sao thô ráp thế này? Con mới làm mặt nạ bằng dưa chuột hôm qua đấy, mẹ có muốn đắp thử không ạ?”
Bà cụ đang mắng như tát nước, bỗng khựng lại, rồi lí nhí:
“Ờ… thì… cũng được…”
Đấy, phụ nữ là ai mà chẳng mê làm đẹp!
Tôi bê ngay chậu dưa chuột ra đắp cho bà cụ. Ông cụ thấy thế liền cau có, càu nhàu:
“Bà già chết tiệt, chẳng phải bà bảo là phải doạ cho con dâu mới về sợ chết khiếp đi cơ mà?”
Tôi bĩu môi nhìn ông Boss chặt đầu, lầm bầm:
“Hóa ra anh còn có vợ cũ cơ đấy…”
Boss mặt sầm xuống, khí đen tỏa ra bốn phía, tiện tay… rắc, vặn phăng đầu bà cụ luôn.
Hiếu thảo tới độ này thì ai chơi lại!
Anh ta quay sang nhìn tôi, cười gượng:
“Không… Bọn họ còn chưa kịp bước vô nhà… đã bị Tư Tư… xử lý xong rồi.”
Bà cụ Đen lắp đầu lại, vỗ vỗ dưa chuột trên mặt, trừng mắt lườm ông cụ:
“Ông già chết dẫm, suốt ngày lắm chuyện. Vào bếp nấu cơm đi!”
Ông cụ cụp đuôi, kéo theo bao tải rắn với cả đống ruột lủng lẳng, lặng lẽ đi vào bếp.
Chỗ ông đi qua, sàn nhà đỏ lòm như máu mới cạo tiết ra.
Tư Tư từ dưới đất bò dậy, lễ phép từ chối:
“Bà nội, con xin lỗi, cơm ông nội nấu con thấy… nuốt không trôi… thôi thì…”
Còn chưa kịp nói hết câu, ông cụ đã lôi từ trong bụng ra một đoạn ruột, ném cái vèo cuốn Tư Tư lôi tuột vào bếp.
Ông cụ cười khành khạch: “Cháu gái yêu quý, vào bếp phụ ông nội nấu cơm nhé!”
Tôi nhìn đống ruột lòng thòng kia, thở dài, lẩm bẩm:
“Ối giời, áo len của bố bị tuột chỉ mà chả ai thèm khâu lại là sao?”
Vừa lúc ông cụ nấu xong bữa cơm, tôi cũng lục được bộ kim chỉ.
Tôi vừa bày bát đũa, vừa kéo ông cụ lại:
“Cha ơi, để con khâu lại quần áo cho cha nhé? Nhìn cha kéo theo sợi chỉ chạy khắp nhà nhìn vướng mắt lắm, chưa kể dây còn bị phai màu, con mới lau nhà xong đấy!”
Bốn con ma trong nhà nhìn nhau đực mặt.
Phòng bình luận lập tức bừng tỉnh:
【Thì ra Ninh Niệm không phải gan lì, mà là mù à?】
【Không hẳn, nhìn cô ấy đi lại bình thường, chắc cận nặng thôi.】
【Từ nay xin gọi chị là Ninh Thần, người khai sáng con đường vượt ải thần sầu.】
【Tôi thấy chị ấy khôn lắm đấy, xem tiếp đi rồi biết.】
Ngay sau đó, tôi cầm lấy đoạn ruột ông cụ vừa vứt ra, hí hoáy vá lại quần áo.
Để giữ ý, tôi vẫn đứng cách ông một đoạn khá xa, không nhìn kỹ được, chỉ thấy nó hơi ẩm ẩm, thế là tôi than:
“Sao cái sợi chỉ này lại ướt thế nhỉ? Cha, cha lại rửa rau rồi làm rơi vô chậu nước à?”
Ông cụ lúng túng, ậm ừ:
“À… hẳn là thế…”
Đợi tôi khâu xong bụng ông cụ, mọi người mới rụt rè ngồi vào mâm cơm, trông chẳng khác gì họp phụ huynh mà ai cũng biết con mình vừa nghịch dại.
Thấy ai cũng chỉ ngồi mà không dám động đũa, tôi tự nhiên gắp luôn cái “chân gà” trông có vẻ lành nhất.
Vừa cho vào miệng nhai được hai cái, bốn con ma nhà kia đồng loạt quay sang nhìn tôi, ánh mắt như muốn nấu tôi luôn cho bữa sau.
“Con dâu ngoan, miếng ấy đấy, là món cha con mới lôi từ dưới nhà lên đấy, toàn người chết từ tối qua cơ mà.”
Dưới nhà á? Dưới đấy ngoài mấy người chơi đã ngủm thì còn có cái giống gì nữa?
Tôi vội vàng buông đũa, tay ôm bụng, miệng rên một tiếng “Ọe!” rồi ngả người vào ông đại Boss đầu rơi máu chảy:
“Không… không ổn rồi, chắc tối qua ‘vợ chồng son’ mặn nồng quá, em có bầu mất rồi!”
Con bé quỷ mặc váy đỏ trông thấy vậy thì sáng mắt, vênh mặt như đang xem phim hài.
Ông cụ Ruột với bà cụ Đen thì mừng húm, giục con trai nhanh tay bế tôi vào phòng nghỉ ngơi.
Đại Boss đầu rụng thì mặt đỏ như gấc chín, bối rối bế tôi dậy, ghé tai thì thào như gió thổi qua khe cửa:
“Em… em nói linh tinh cái gì thế? Mình còn chưa có… mà…”
Trời đất, đến hai chữ “ngủ với nhau” còn không dám nói, ngây thơ đến phát thương.
Tôi liền ngả người vào ngực anh ta, tiện tay sờ soạng luôn cái bụng sáu múi rồi thì thầm:
“Không sao đâu, nếu anh muốn, giờ mình ‘ngủ’ cũng chưa muộn.”
Bình luận bên ngoài rôm rả:
【Ninh Niệm, đúng là con gái trời đánh thánh đâm!】
【Cảnh này xem không mất tiền thật hả? Trời ơi tôi hóng!】
【Hai người này hợp nhau quá đáng luôn! Một người ngoài thì lạnh lùng, trong thì ngố tàu, người kia ngoài thì yếu đuối, trong thì lươn lẹo. Tôi chính thức là fan bự của cặp đôi này!】
…
Tóm cái váy lại, dù tôi có giả mang bầu để lừa ông bà cụ, thì rốt cuộc ba ngày đầu vẫn yên bình như Tết.
Cơm nước tôi tự nấu hết, lấy rau củ trong tủ lạnh – chỗ mà đại Boss đã mua, tuyệt đối không đụng vào đống “thịt tươi” trong bao tải rắn của hai cụ kia.
Mà để cho tự nhiên, từ đêm thứ hai tôi với đại Boss… ngủ chung giường luôn.
Tôi đang toan tính đêm nay phải dụ dỗ sao cho mượt thì đùng cái, trong chăn thò ra cái mặt nhỏ như bánh bao hấp, hằm hằm nói:
“Mẹ ơi! Mẹ hết thương Tư Tư rồi! Cha thì có gì thơm chứ, Tư Tư thơm hơn gấp bội!”
Con bé vừa nói, váy trắng đã bắt đầu ngả sang màu đỏ, còn vết sẹo trên cổ cha nó thì đang lan ra như mực thấm giấy.
Một trận chiến long trời lở đất sắp bắt đầu…
Tôi lập tức bật dậy khỏi giường, giơ tay hét lớn như cán bộ tổ dân phố:
“Thôi thôi! Hai người đừng đánh nhau nữa! Cùng lắm thì… tôi ngủ với cả hai người là xong chứ gì!”