Theo thông báo trực tiếp từ hệ thống, giờ chỉ còn đúng 12 người chơi còn sống sót.
Tối ngày thứ ba, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn riêng từ chị Hồng:
“Ninh Niệm này, mai bắt đầu đi gõ cửa từng nhà nhé. Nghe bảo muốn mở khóa hết các tầng trong tòa nhà này thì phải ‘chào hỏi’ hết lũ ma quỷ ở cả 30 tầng đã. Làm xong rồi thì có khi mới có gợi ý vượt cửa ải cuối cùng đấy.”
“Cô ở tầng 30, nhất định phải giúp mọi người làm nốt vụ chào hỏi với mấy ‘người thân’ tầng này. Dĩ nhiên là trừ mấy ông bà đã ‘đi đứ đừ’ rồi, còn lại thì ai cũng sẽ phụ cô một tay. Ai có ‘người nhà’ ở tầng nào thì nhờ cô đến thăm hộ.”
“Tiếc cái là trước đó, thằng Minh Thần ‘rụng’ mất ngày thứ sáu, lúc đi thăm đại Boss thì bị nó ‘chém cụt’ nên không ai biết ngày thứ bảy sẽ ra sao nữa.”
Đọc xong tin nhắn, tôi vươn vai một cái rồi trả lời tỉnh bơ:
“Ừ, cảm ơn chị. Em giúp được là em giúp liền, người với người sống phải đỡ nhau lúc hoạn nạn.”
Chuyện ngày thứ bảy thế nào thì chưa biết, thôi thì lo xong ba ngày tới cái đã.
Trước lúc tôi ra cửa, con bé Tư Tư lon ton chạy đến đứng trước mặt đại Boss chặt đầu, ngửa cổ lên nói:
“Bố ơi, nhanh ‘dìm hàng’ con đi! Con định hoá váy đỏ cho ra chất, chứ váy trắng trông hiền lành quá, tí dọa người không ra gì đâu!”
Đại Boss chặt đầu búng yêu lên trán nó một cái:
“Con cứ vui vẻ là được. Có bố đây, đứa nào dám động vào mẹ con?”
Ông nội Ruột sờ sờ cái bụng bị khâu vá kỹ càng, thêm vào:
“Chuẩn luôn. Cùng lắm thì ông tung tuyệt chiêu, lôi ruột ra, đến tận cửa nhà bọn nó dọa cho sợ tè ra quần!”
Bà nội Đen thì đang đắp mặt nạ rau củ, vừa vặn đầu lâu ra khỏi cửa, vừa hất nước lạnh như gáo tạt:
“Này nhé, mấy ông bà không đọc ‘Điều lệ quản lý cư dân Ngôi Nhà Hạnh Phúc’ à? Là cư dân cũ thì ba ngày này không được theo con bé xuống tầng, phải để nó tự xoay.”
Ba con ma lập tức câm nín.
Lúc này, đôi mắt đen láy của đại Boss chặt đầu chợt lóe lên, như nghĩ ra chuyện gì hay ho.
Chẳng nói chẳng rằng, anh ta tháo luôn cái đầu mình xuống, đưa tay móc móc trong cái sẹo ở cổ, moi ra một cái chuôi dao.
Anh nắm lấy chuôi, kéo kéo kéo… rồi lôi ra nguyên một con dao phay gỉ sét, đen sì sì, tỏa ra khí đen ngùn ngụt.
Tất nhiên, mấy động tác cool ngầu đó tôi không kịp nhìn rõ. Chỉ thấy loáng thoáng ba bóng người – hai già một trẻ – vừa thấy con dao thì đồng loạt thét lên, lùi ba bước.
Anh ta bước lại gần, dịu dàng đưa con dao cho tôi:
“Niệm Niệm, cầm lấy. Có nó, không ai dám đụng vào em. Nói gì thì nói, anh là đứa khỏe nhất cái nhà này. Dao này từng chặt đầu anh được, thì đám ma dưới tầng cũng khỏi mơ sống sót.”
Tiếng máy hệ thống vang lên bên tai tôi, lần này là thông báo riêng, không công khai:
[Chúc mừng người chơi nhận được đạo cụ cấp SSSSS – Dao Phay Của Tình Yêu.]
Anh ta… lại có thể vì tôi mà làm đến mức này.
Ma thì kiêng nhất là thứ đã giết mình. Vậy mà anh lại moi con dao từng chặt đầu mình ra, thành kính trao cho tôi làm vũ khí.
Bình luận dưới livestream thì đang náo loạn:
“M nó, con dao chém chết đại Boss lại là đồ cấp S cao nhất!”*
“Kỳ lạ! Phó bản cấp S mà lại có đạo cụ tận 5S, lại rơi vào tay tân binh?!”
“Tuyệt cú mèo! Các hội trưởng các công hội lớn đang túa vào phòng livestream rồi! Tân binh này mà ra ngoài chắc được mời vào thẳng công hội xịn mất, ghen tị vãi!”
Vừa thấy cái ông kia chiếm hết cả hào quang, Tư Tư chẳng nói chẳng rằng lao ngay vào tủ quần áo lục tung như tìm vàng, chọn đúng một cái váy trắng sạch tinh không gấp nếp, cầm lên rồi vọt thẳng đến chỗ con dao phay tôi đang cầm.
Có lẽ vì hoảng quá nên Tư Tư lẫn cái váy trắng trên tay vừa chạy vừa… hóa đỏ như tiết canh.
Tư Tư ném cái váy đỏ ấy về phía tôi, thế quái nào cái váy lại tự động chui tọt vào người tôi, còn biến hóa to ra vừa khít, ôm sát dáng chuẩn chỉnh như đặt may riêng.
Tư Tư ôm lấy eo tôi, dụi dụi như mèo con, ánh mắt rưng rưng:
– Mẹ ơi, cái váy này con mặc lúc bị làm thịt đấy. Mẹ mặc vào đi, biết đâu nó lại hộ thân cho mẹ…
Giọng hệ thống lại vang lên ồm ồm:
【Chúc mừng người chơi, nhận được đạo cụ cấp SSSS “Váy của thiên thần”.】
Tôi còn chưa kịp nghẹn ngào thì cụ Ruột đã xé phăng cái áo len tôi khâu cho cụ mất bao công, thò tay móc móc trong bụng, lôi ra một cuộn len đưa tôi, dặn:
– Cầm lấy, phòng thân đi con ạ!
Hệ thống lại thông báo:
【Chúc mừng người chơi, nhận được đạo cụ cấp SSS “Lòng dạ của tể tướng”.】
Bà cụ Đen không chịu kém, gằn giọng:
– Đến nước này thì phải chơi lớn!
Dứt lời, bà tự vặn đứt luôn cánh tay than củi của mình, dúi cho tôi, bảo khi nào nguy cấp thì dùng.
Hệ thống lại:
【Chúc mừng người chơi, nhận được đạo cụ cấp SS “Cây khô gặp mùa xuân”.】
Bình luận hệ thống vang lên:
【Tôi cạn lời với nhà này.】
Thế là bốn đại Boss đồng loạt tiễn tôi xuống tận cửa tầng 30, trông mà thấy nghẹn mũi.
Tôi ôm cả đống đạo cụ, nhìn cái váy đỏ óng ánh trên người, nước mắt rơm rớm.
Ai bảo mấy người này là ma quỷ trò chơi? Rõ ràng là người thân yêu của tôi còn gì!
Bình luận độc mồm:
【Cho tôi mớ đạo cụ này, tôi cũng thấy họ đáng yêu phết.】
Người khác tiếp lời:
【Không thể phủ nhận, Ninh Thần cứng thật. Tầng 30 còn sống được, lại được mấy đại Boss cưng như trứng mỏng.】
【Chuẩn rồi. Mấy người chơi trước chưa kịp bước qua cửa tầng 30 đã bị chị ma váy đỏ cắt tiết.】
【Theo tôi thấy, có bốn đại Boss chống lưng, lại đủ đạo cụ thế kia, Ninh Thần lần này kiểu gì cũng qua cửa được.】
【Tự dưng thấy giống cảnh nhà có con gái lớn đi lấy chồng, hu hu hu…】
Đặt chân tới tầng 29, tôi lễ phép gõ cửa. Mới cộc một cái, cửa đã mở ra.
Dựa vào tin trong nhóm, tôi biết người chơi tầng này toi từ lâu rồi.
Sau cánh cửa hiện ra hai đứa song sinh tầm mười mấy tuổi, đầu thì vỡ nát, mặt mũi lem nhem chẳng nhận ra đâu là mắt đâu là mũi. Quần áo thì bốc mùi nồng nặc như mắm tôm bị ủ hai năm. Vậy mà vẫn cố nặn ra nụ cười nịnh nọt:
– A, hàng xóm tầng 30 phải không ạ? Vào chơi tí cho vui! Ngài không cần mang dao đến đâu, khách sáo quá. Đây là thẻ thăm tầng 29, xin nhận cho ạ.
Tôi nhìn tấm thẻ đơn sơ, chỉ có vài nét hoa văn đen nhòe nhoẹt, chẳng rõ hình thù gì, mà thôi, cũng cầm cho có lệ.
Tôi gật đầu cảm ơn rồi lễ phép hỏi lại:
– Không biết tôi có thể vào uống tách trà, trò chuyện vài câu về mẹ hai cô và… kẻ thù của bà ấy?
Thật ra ngay từ lúc mới bước vào trò chơi này, lúc còn đứng dưới sân, tôi đã không ngồi không. Trong khi cả đám thi nhau chạy lên giành tầng, tôi thong thả đi bộ quanh tòa nhà đủ năm vòng.
Kết quả là, trong đống rác bốc khói đen sì, ở giữa một vũng nhầy nhụa không rõ là gì, tôi moi ra được một tờ báo cũ nát.
May sao, cái nghề cũ thời còn là dân vỉa hè của tôi lại có ích. Tôi là trẻ mồ côi, hồi nhỏ nghề chính là lục rác kiếm đồ ăn đồ dùng, nên thấy rác là sáng mắt.
Mấy chỗ như thế này, người ta thường chả buồn để ý. Mà thời buổi này, ai cũng tranh tầng, đâu ai nghĩ rác cũng có đạo cụ?
Tôi chẳng ghét bỏ gì cả, chỉ là dí sát mắt vô tờ báo, soi kỹ từng chữ. Trên đó ghi rõ rành rành lý do vì sao 30 con quỷ trong phó bản “Ngôi Nhà Hạnh Phúc” mò tới đây, còn có cả ảnh chân dung từng đứa — rõ mồn một.
Dân mạng thì làm ầm lên:
【Vãi cả nồi, tôi vừa bỏ lỡ cái quái gì vậy? Hồi nãy còn thấy chị kia bò lê mò thùng rác, tưởng bụng đói!】
【Thôi không trách được, trách cái phòng livestream nó cứ né cận cảnh, chả ai nhìn ra là chị ấy đang cầm tờ báo, ai cũng tưởng đang gặm rác cơ.】
【Ngẫm mà xem, tại sao cái tờ báo ấy chị Ninh Thần bị cận còn soi ra được, chứ tụi mình thì lại không?】
【Vì mắt chị ấy mù là mù thể xác, còn tụi mình mù là mù trong tâm hồn.】
Cặp chị em sinh đôi tầng 29, đúng một ngày trước sinh nhật tròn 18 tuổi, bị bố ruột dụ lên sân thượng rồi cùng tình nhân đẩy xuống lầu.
Vì ông bố chỉ là con rể, vẫn ôm mộng cướp tài sản nhà vợ nên mới bày trò hại hai đứa con ruột.
Cô nhân tình bày mưu, ông bố gật đầu cái rụp.
Ba năm sau khi hai chị em mất, bố ruột và bồ bị xử tử, thi hành án liền tay.
Còn mẹ bọn họ thì đóng cửa công ty, mang theo ảnh hai con đi khắp thế giới — chắc là để nguôi ngoai nỗi đau.
Một ấm trà vừa cạn, câu chuyện cũng dần khép lại.
Hai chị em nước mắt lưng tròng, tiễn tôi ra tận cửa.
Ra tới hành lang, tôi còn quay lại phủi phủi bụi đất trên áo bọn họ, miệng bảo:
“Từ giờ sống tử tế vào nhé, dù là ở cái chốn âm u này.
Chỉ cần còn nhớ đến nhau, đến một ngày nào đó, các em sẽ lại được gặp mẹ mình thôi.”
Nhìn hai đứa gật đầu như bổ củi, tôi mới yên tâm bước xuống tầng dưới.
Tầng 28.
[Người chơi tầng này cũng đã… đi xa từ lâu.]
Khuất phục dưới sức mạnh của đạo cụ… À không, là khuất phục bởi sắc đẹp của tôi!
Con quỷ tầng này vừa nghe tôi gõ cửa, đã mở hé, lễ phép dúi vào tay tôi một tấm thẻ tiếp khách.
Cô ấy là một cô gái trẻ, ăn vận cosplay lòe loẹt, trang điểm như đi hội, nhưng nhìn thân thể còn cường tráng lắm.
Tôi chẳng lấy làm lạ.
Vì cô ấy không chết do tai nạn, mà là uống thuốc ngủ quyên sinh.
Lúc đó cô mới 19 tuổi — cái tuổi ăn chưa no lo chưa tới.
Mà chỉ vì một bộ đồ cosplay đẹp, cô ấy đăng ảnh lên mạng, bị dân mạng “ném đá” tới tấp:
“Không đội tóc giả này!”
“Trang điểm không tới nơi tới chốn này!”
“Không tôn trọng giới cosplay này!”
“Làm ô uế cộng đồng này!”
“Tốt nhất đừng sống nữa cho sạch mạng!”
Chưa dừng ở đó, người ta còn mò ra được thông tin cá nhân của người thân cô ấy — rồi kéo sang quấy rối, chửi bới, thậm chí ghép ảnh nhạy cảm gửi thẳng cho bố mẹ cô.
Cô gái hoảng loạn, không hiểu cosplay là cái gì, cũng không hiểu mình sai ở đâu.
Cô chỉ thấy cái áo ấy đẹp, muốn mua về mặc chơi.
Thế mà đến cuối cùng, cô lại tin mình có tội — tội vì mặc sai đồ.
Trước lúc uống thuốc ngủ, cô vẫn mặc bộ đồ đó, trang điểm chỉn chu, đội tóc giả ngay ngắn.
Vì trong đầu cô lúc ấy chỉ có một suy nghĩ:
“Biết đâu xuống địa ngục còn đụng phải người trong giới, bị mắng nữa thì sao? Không khéo lại không cho mình đầu thai…”
Tôi lấy bông tẩy trang trong phòng cô ấy ra, từ từ lau đi lớp trang điểm dày cộp trên mặt cô ấy, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Người bị nhốt trong lồng giam không phải là em đâu, mà là bọn họ.
Em biết không? Sau khi em đi rồi, những người đó vẫn sống, người thì lớn lên, người thì lấy vợ sinh con, nhưng chẳng ai hạnh phúc cả. Có người thậm chí còn phải vào viện tâm thần, vì họ cứng đầu quá mà.”
“Ở đây không có lồng giam nào đâu, chỉ có sống và chết thôi. Cho nên, ở đây em muốn mặc gì cũng được, muốn mặt mộc thì để mặt mộc, muốn trang điểm thì cứ trang điểm. Đợi bọn họ chết rồi, nếu mà đến đây, em cũng có thể hành hạ chúng nó.
Đương nhiên, chị nghĩ, kiểu người như bọn chúng, chết rồi thì cũng chẳng đáng có cơ hội sống lại đâu.”
Cô ấy nghe tôi nói vậy thì cười rộ lên, nở một nụ cười thật tươi.
Cô ấy từ từ rút ra một đôi song hoàn cửu tiết tiên từ phía sau, trong mắt ánh lên tia máu.
Đó chính là vũ khí của nhân vật cosplay mà cô ấy yêu thích.
“Vâng, chị ơi, em sẽ sống thật với mình.
Nếu có một ngày bọn chúng thật sự đến đây, chết dưới tay vị thần mà bọn chúng tôn kính, thì cũng là vinh hạnh của bọn chúng.”
Vậy mới đúng chứ, kiểu này mới ra dáng Boss tầng 28 chứ!
Tôi tiếp tục xuống tầng 27.
Con quỷ tầng này là một chị nhân viên văn phòng mặc đồng phục, trang điểm nhẹ, đeo tạp dề, trông hơi lôi thôi một chút.
Cô ấy còn dắt theo một cậu bé bị thương, toàn thân bầm tím.
Cho dù không xem báo, tôi cũng biết họ là ai.
Cậu bé này trước kia bị tai nạn xe ở trường học, mẹ vội vàng mặc đồng phục công sở đến trường, nhưng lại bị kẻ xấu tung tin bôi nhọ trên mạng, bảo cô ấy là gái bán dâm, rồi còn nói cậu bé đã chết mà cô ấy vẫn trang điểm, nghi ngờ cô ấy vừa từ giường của đàn ông bước ra.
Mẹ cậu đau lòng không chịu nổi, quyết định nhảy lầu tự tử.
Vậy mà giờ, ở nơi này, cô ấy và con trai lại gặp nhau.
Tôi vừa định lên tiếng an ủi, không ngờ cậu bé bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói vẫn trẻ con:
“Cô ơi, con đã an ủi mẹ xong rồi, hi hi, nếu thấy mấy người đó tới đây, con sẽ giết sạch bọn họ. Hì hì, cô muốn nghe bí mật không? Ba ngày trước người vào nhà chúng con chính là kẻ từng bắt nạt mẹ.
Trước khi chết, hắn ta cầu xin tha thứ, bảo là chỉ chia sẻ bài viết, không hề mắng chửi mẹ, nhưng con vẫn giết hắn, vì con cảm thấy hắn là đồng phạm.”
“Mẹ con biết, mẹ trang điểm vì công việc, nhưng mà dù mẹ có mặc đồng phục công sở nấu cơm, con vẫn cảm thấy mẹ là siêu nhân.”
Tôi nhìn mẹ cô ấy, xoa đầu cậu bé, rồi cười:
“Con cũng là siêu nhân đấy.”
Siêu năng lực của con là khiến mẹ vui vẻ.
Ở nơi tôi không nhìn thấy, bình luận rơi nước mắt:
【Tôi đã nói rồi, Ninh thần của chúng ta là người có trí tuệ hơn người! Nữ thần của tôi!】
【Niệm Niệm đúng là thiên sứ, đến để cứu rỗi mọi người.】
Tôi xuống từng tầng, gặp rất nhiều con quỷ quen mà lạ.
Có cậu bé chết thảm vì đi tìm người thân, có thiếu niên bị bạo lực học đường đến chết.
Tôi đều cố gắng khuyên nhủ và an ủi họ.
Hai ngày qua, tôi làm việc nghiêm túc theo đúng lịch trình từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều.
Mỗi ngày về tầng 30, Tư Tư nhào vào lòng tôi như một chú mèo con, cọ cọ vào mặt tôi, nũng nịu:
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm.”
Còn tôi thì thật sự muốn tan chảy.
Còn đại Boss thì chủ động nấu cơm xong, mặt mũi u oán, nắm tay tôi không chịu thua, thì thầm:
“Kỳ thực tôi cũng nhớ em.”
Cứu tôi với! Hai cha con tranh giành tình cảm, tôi cứ thế mà được hưởng phúc.
Thêm nữa đi, tôi thích lắm.
Bình luận ngứa mắt nói:
【Con nhóc chết tiệt, số hưởng thật đấy, cho tôi diễn hai tập đi!】
【Đừng mơ, cô lên tầng 30, tôi xem cô sống nổi một tập không.】