Quan Hệ Lập Dị

Phần 1



 

Tôi là cái bóng của bạch nguyệt quang trong lòng chồng.
Mà lại còn là cái bóng vô duyên vô dáng nhất nữa cơ!

Hôm cái chị bạch nguyệt quang ấy từ nước ngoài về, tôi không thèm nói năng gì, lẳng lặng cuỗm luôn tài liệu dự án của chồng, nộp đơn ly hôn, rồi vẫy tay bắt xe qua thẳng tập đoàn đối thủ.

Tôi gõ cửa, ngồi vắt chân lên ghế:
“Chuyện mình giao kèo, đến lúc tính sổ rồi đấy, ngài Tần.”

Anh Tần – người đàn ông đeo mặt nạ đen sì sì, ngón tay đan nhau, đôi mắt nhìn tôi chằm chằm như đang soi thịt lợn ngoài chợ, chả buông tha chi tiết nào.

Tôi đã tính toán cả nửa tháng trời. Cái chị bạch nguyệt quang kia – trông thì có vẻ tiên nữ, nhưng tôi biết rõ là tiên hạ phàm kiểu khác. Ly dị với chồng thì tôi coi như mất chỗ dựa, nên phải gấp rút tìm cái đùi mới mà bám.

Vậy là tôi cứ thế khiêu khích chồng cũ từng chút một, sau lưng thì lén móc nối với anh Tần Cửu.

“…Được thôi.”
Khi anh ấy gật đầu, tôi đâu biết đôi mắt kia sáng như đèn pha ban đêm.

Thế là tôi làm phát kết hôn chớp nhoáng lần hai, đường hoàng thành bà Tần, khiến anh Tần Cửu – cái cây vạn tuế tưởng không bao giờ nở hoa – bỗng đơm bông kết trái luôn!

Nửa tháng sau, dự án của chồng cũ bị Tần thị nẫng tay trên, lỗ chỏng vó cả chục tỷ. Trong khi đó, anh Tần thì thu về trăm tỷ, cười tươi như được mùa.

Tôi nằm gọn trong lòng chồng, vừa dụi đầu vừa cười khoái chí:
“Hê hê hê, sướng thế không biết!”

Anh Tần cười gật:
“Ừm.”

[Ừ thì vợ thích là được.]
[Cùng lắm hai bên tập đoàn đều là của mình cả. Suy tới tính lui vẫn là mình ăn chắc. Hê hê hê…]

Tôi: “???”

Chết cha tôi rồi!
Gần đây căng đầu nghĩ đủ thứ, có khi tôi bị ảo giác thật!

Thế là hôm sau, tôi đặt lịch đến gặp bác sĩ tâm lý, định bụng kiểm tra lại đầu óc.

Vừa bước vào, tôi đã thấy bác sĩ nở nụ cười giả trân, mặt gian như cáo – khiến tôi hơi gai người.

Mà khoan…
Người này… sao quen thế nhỉ?

“Em muốn dùng chiêu này để lạt mềm buộc chặt anh hả, Tiêu Vy?”

Mẹ ơi!

Đây chẳng phải tên đại gia giới giải trí – từng năm lần bảy lượt đòi “quy tắc ngầm” với tôi – dù có biến thành tro tôi cũng nhận ra cái mặt này!

Tôi giật khóe miệng:
“Ngài Lục… sao ngài lại chui ra từ cái phòng khám bé tí này vậy?”

“Anh học song bằng.” – Hắn trả lời tỉnh bơ.

Tôi: “…”

Đồ âm hồn bất tán!
Làm kinh doanh chưa đủ tiền đè chết người, giờ lại đi học làm bác sĩ? Anh không sợ lắm tiền mà nghẹt thở à?

Lục Nguyễn nhếch môi, chống cằm, cười như không:
“Thế em tới đây làm gì? Hay là… nhớ anh quá rồi?”

Tôi lườm sắc lẹm, tiện miệng phang:

“Nhớ cái quần đùi nhà anh!”

“Anh còn không bằng nửa cái bóng của chồng tôi!”

Lục Nguyễn nhướn mày, cười tủm tỉm:
“Thế cơ à?”

[Thôi chết rồi, để em thất vọng rồi…]
[Chứ thực ra… anh với chồng em giống nhau lắm – từng mi-li-mét!]

Tôi: “???”


Sau hai cú vả đau điếng ở tuổi 24, tôi hoảng hồn mất vía, tự thấy mình cần phải đi đâu đó “giải đen” cho đỡ tổn thọ. Thế là quẳng hết tất cả, tôi book vé đi Hà Lan, quyết săn cực quang cho bằng được, coi như bồi bổ tinh thần rạn nứt như gạch nhà xí cũ.

Vì đi gấp nên chưa kịp báo cho Tần Cửu một câu. Thế là anh chồng mới của tôi giận dỗi, mặt nặng mày nhẹ y như tôi bỏ nhà theo trai. Tôi thì ngày nào cũng phải gọi điện về, dỗ dành nịnh nọt như vuốt lông chó xù.

Tối cuối cùng ở Hà Lan, tôi ngồi bệt trên bãi cát ven biển, ngửa mặt ngắm trời sao như mấy cô nữ chính trong phim tình cảm Hàn. Theo thói quen, tôi gọi cho Tần Cửu, ai dè chưa kịp nói câu nào thì bị một bàn tay thô như bàn nạo dưa cướp phắt cái điện thoại.

“Tống Duy!”

Tôi tức đến nghẹn họng, trừng mắt nhìn gã chồng cũ như muốn thiêu sống, gằn từng chữ:

“Trả điện thoại cho tôi!”

“Tần Cửu?” – Gã không thèm đếm xỉa tới lời tôi, chỉ chăm chăm nhìn cái tên hiện trên màn hình, mặt đen sì như đít nồi.

“Em thích hắn à?”

“Ừ, thì sao?” – Tôi không những không chột dạ mà còn hơi đắc thắng.

Ba năm trời tôi làm cái bóng thay người trong lòng gã, ngoan ngoãn nghe gọi, bị đuổi như con chó hoang. Giờ tôi lên đời làm bà chủ nhà người ta, thì dựa vào cái gì mà không ngẩng đầu lên trời?

Tôi cười khẩy:

“Chồng tôi bây giờ ăn đứt anh trăm lần! Anh mà so được với anh ấy à? Tôi yêu anh ấy đấy, làm sao!”

Tống Duy nhìn tôi chằm chằm, rồi đột nhiên nở nụ cười kỳ dị khiến sống lưng tôi lạnh toát.

[Ghê gớm thật, vợ vẫn mê mình nhất! Há há há!]

Tôi: “???”

Tôi thấy rồi… mình có vấn đề thật rồi.

Tống Duy như bỏ bùa, khiến tôi đi đâu cũng nghe văng vẳng giọng gã, nghe mà sởn hết da gà da vịt.

Hoảng quá, hôm sau tôi lên máy bay về nước luôn, bay thẳng về nhà, bổ nhào vào lòng Tần Cửu kể khổ như trẻ con mách mẹ.

“Chồng ơi… nếu một ngày nào đấy em phát rồ thì sao?”

“Thì tôi cũng rồ theo em luôn.”

“Nếu… nếu em không phân biệt nổi đâu là thật, đâu là mơ thì sao?”

“Tôi sẽ nhắc em. Em sẽ ổn thôi.”

Tự dưng sống mũi tôi cay xè, nước mắt bắt đầu rớt lã chã, ướt một mảng to trên vai áo Tần Cửu.

“Hu hu… chồng ơi, anh tốt thế không biết. Không như cái ông kim chủ gì đấy, cứ đòi lôi em đi chơi quy tắc ngầm. Nghĩ mà tởm muốn chết!”

“Cũng không như cái thằng chồng cũ của em đâu. Anh không biết đâu, gớm, mặt nó lúc nào cũng lạnh như kiểu em nợ nó mấy chục tỷ!”

“Còn anh thì… vừa tử tế vừa chiều em nữa chứ!”

Tần Cửu nghe xong, cười méo xệch như bị hóc xương, ánh mắt phức tạp cứ như nuốt phải ruồi.

Bỗng nhiên, trong đầu tôi vang lên một giọng nói quen đến đáng sợ:

[Aaaa! Hóa ra vợ thích kiểu dịu dàng cơ đấy! Tin tình báo sai toét rồi!]

[Chết cha rồi! Giải thích với em sao bây giờ?!]

[Chồng cũ của em, chồng hiện tại, rồi cả ông kim chủ muốn lôi em đi chơi trò mờ ám… đều là mình cả! Hu hu hu…]

Tôi: “???”

Thế là… hóa ra tôi không điên, cũng không bị hoang tưởng. Tôi chỉ vô tình mở được một kỹ năng đặc biệt: nghe thấy tiếng lòng thằng chồng cũ.

Mà chồng cũ của tôi – Tống Duy, chồng hiện tại – Tần Cửu, và cái ông kim chủ dở hơi muốn quy tắc ngầm – Lục Úy… lại đều là cùng một người!

M* kiếp!

Ông này định cosplay nguyên dàn nhân vật chắc?

Đã thế, nhân cách nào cũng có tài khoản VIP, nạp tiền như nước, làm tôi tức đến đỏ cả mặt!

Mẹ nó chứ! Thì ra bao lâu nay, tôi chỉ nhảy nhót loanh quanh trong cái lòng bàn tay của gã. Tức muốn học võ đánh người!

Mà chưa hết… một tháng sau, tôi phát hiện mình có bầu!

Tần Cửu mừng rớt nước mắt, như vớ được bảo bối, cung phụng tôi như bà tổ dòng họ.

“Chồng ơi, em muốn bán tranh quý của anh!”

“Chìa khóa phòng đây. Thích bức nào, lấy hết cũng được.”

“Chồng, em muốn bán luôn cái xe!”

“Xe đây, biển số đây, giấy tờ đây, em muốn làm gì thì làm.”

“Em còn muốn mua chó!”

Đến đây thì hắn nhảy dựng lên phản đối kịch liệt:

“Không! Em đã có tôi rồi, cần gì chó nữa!”

Tôi: “???”

Ơ hay? Có ai tỉnh táo mà tự ví mình với chó không? Anh bị thoái hóa giống à?!

Thế là tôi cứ thế bám lấy hắn, sống như một con yêu tinh hút sạch tinh khí người ta. Cho đến một ngày, hắn tỉnh ra thì…

M* kiếp, tôi đã ôm con, vơ một nửa đống tài sản kếch xù của hắn, rồi cao chạy xa bay!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.