Quan Hệ Lập Dị

Phần 2



 

Tôi vất vả ôm con chạy biệt ra nước ngoài, ai ngờ số khổ thế nào lại chui ngay lên cái máy bay của nhà họ Tống.

Vừa bước xuống sân bay chưa kịp hít một hơi cho sảng, mấy anh vệ sĩ đã lù lù áp sát, bế tôi đi như bế mèo.

“Từ từ đã… các anh định làm gì đấy?”

“Phu nhân, chị đừng làm khó bọn em…” – một anh vệ sĩ mặt mày như sắp khóc đến nơi.

Nhìn cái mặt thương không chịu được, tôi đành nuốt cục tức vào lòng, mắng thầm: “Tư bản chết tiệt!”

Khi bị “áp giải” về gặp hắn, tôi thấy tay trái hắn ôm cái ván giặt, tay phải cầm cái bàn phím. Tôi cười lạnh:

“Tôi nên gọi anh là gì đây hả?”

“… Bùi Liệt.”

Tôi: “…”

Đcm!

Anh vẫn còn acc clone nữa hả?

Mà cái acc này còn xịn hơn cả ba cái kia cơ!

Bùi gia ở Tây Thành là trùm sỏ kinh tế cả nước, mà Bùi Liệt lại là cháu đích tôn thừa kế! Lúc đó tôi chỉ muốn ngất xỉu.

Tôi trừng mắt: “Mẹ kiếp, rốt cuộc anh có bao nhiêu acc clone thế?”

Hắn nghiêm túc đếm: “Ngoài Bùi Liệt, còn có Tần Cửu, Tống Duy, Lục Uý… rồi còn chồng em, ông xã em, con cún của em…”

“Im mẹ anh đi!”

Hắn giật mình quăng ván giặt lẫn bàn phím xuống đất, rồi quỳ phịch mỗi chân một bên, như dập đầu xin lỗi tổ tiên.

[Hu hu hu.]

[Ông bà tổ tiên nhà tôi ơi! Ai lại đặt cho cháu mình tận 4 cái tên cơ chứ!]

[Vợ ơi… lúc đó anh mới đẻ được một ngày, biết phản kháng cái gì…]

Tôi: “…”

Nghe cũng tội. Nhưng tôi cũng muốn làm người tội nghiệp như vậy!


Hắn quỳ tới mức tê cả chân, miệng thì nịnh không ngớt, cuối cùng tôi cũng gật đầu tha thứ.

Không phải vì mềm lòng đâu. Mà vì tôi còn yêu hắn — yêu từ cái thời hắn còn là Tần Cửu cơ!

Vả lại, đàn ông vừa đẹp trai, vừa lắm clone VIP, không xài thì phí của giời quá!

Giận dỗi vài bữa, tôi cũng lại theo hắn về nhà. Vừa bước chân vô, chợt nhớ ra chuyện “bạch nguyệt quang” trong lòng hắn.

“Bạch nguyệt quang của anh… là ai đấy?”

“… Là… con chó cỏ.”

Tôi: “!!!”

Mẹ ơi! Hắn xem tôi là thế thân của con chó à?!

Mà ai đời đặt tên chó là “bạch nguyệt quang” bao giờ?!

Tôi há hốc: “Anh… coi em là thế thân của…”

“Thế thân gì?”

Hắn nhíu mày, rồi thản nhiên vào phòng lấy từ két ra… một bản hợp đồng. Đúng vậy, hợp đồng thế thân của tôi!

Nhưng mà, chỗ tên hợp đồng lại ghi: “Mẹ của bạch nguyệt quang”.

Tôi: ¥{$*~{!¥|@¥|$|

Thề luôn! Có ai lại đi ký hợp đồng nhận mẹ cho chó không trời? Hắn điên thật rồi!

“Vợ ơi, thằng nào dám gọi em là thế thân, anh chém cmn nó!”

“… Xin lỗi, em không có cái để chém.”

Hắn: “…”

Bùi Liệt trầm mặc một lúc, rồi tự dưng cởi thắt lưng, kéo khoá quần.

Tôi hoảng hốt lùi lại: “Anh… anh làm gì?”

“Chứng minh cho em thấy, anh chỉ yêu em thôi.”

“Không… không được… em… Em đang bầu đấy… đừng có làm liều!…”

“Không sao. Khép chân vào cho anh cọ tí thôi, thử xem vợ anh dạo này có chăm dưỡng ẩm không…”

Tôi đỏ mặt, định rút chân ra, nhưng bụng đã lùm lùm thế này, phản kháng kiểu gì cũng khó. Cái tên khốn này, rõ ràng biết tôi mang bầu không tiện, vậy mà còn bày trò!

“Không… không được… bác sĩ bảo phải kiêng mà!”

Hắn ngước lên, đôi mắt như chó con, chớp chớp đầy ấm ức:
“Thế thì… anh chỉ chạm bên ngoài thôi, không vào đâu… nhẹ mà… thật đấy…”

Tôi thở hắt ra, định cằn nhằn tiếp thì cảm giác cọ cọ nơi đùi khiến cả người căng cứng. Hắn không nói nữa, nhưng động tác thì lại chẳng chịu dừng.

Một lúc sau, tôi cảm thấy đùi hơi ươn ướt, còn hắn thì gục đầu vào bụng tôi, thở dốc:
“Vợ à… anh xin lỗi, anh thật sự nhịn không nổi… là em đẹp quá…”

Đùi tôi bị cọ đến đỏ rát, nhức nhối không tả.

Tên là “Liệt” mà chả liệt tí nào, khoẻ như trâu mộng!

Mà thôi, chồng vừa đẹp, vừa giàu, lại trâu bò thế này, tôi có chết trên giường cũng xin đội mồ sống lại để được hầu tiếp!

– Hết –


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.