Năm năm trước, khi mới mười tám, tôi đã làm liều tìm cách quyến rũ Cố Kỳ Cẩn.
Nhưng anh ta chúa ghét tôi.
Năm năm sau, tôi thành thư ký của anh ta, cắm mặt làm việc quần quật như trâu cày ruộng.
Tôi ngoan lắm, thật sự rất ngoan rồi.
Vậy mà chỉ vì một cú va trán vô duyên vô cớ, tôi bỗng dưng có được năng lực nhìn xuyên thấu.
Chính xác hơn là… nhìn xuyên quần áo.
Trong mắt thiên hạ, Cố Kỳ Cẩn lúc nào cũng là quý ông lạnh lùng, chỉn chu, vest phẳng như chưa từng ngồi xuống bao giờ.
Còn trong mắt tôi… chỉ có múi bụng như điêu khắc và một cái quần lót đạn màu đen.
Mỗi ngày đi làm đều là một cuộc chiến tâm lý căng thẳng. Tôi chỉ sợ ánh mắt mình quá mức háo sắc, để lộ bản chất mà khiến anh ta nghĩ tôi vẫn chưa chịu từ bỏ ý đồ năm xưa.
Để tránh nghi ngờ, tôi quyết tâm tìm ngay một anh bồ cho yên chuyện.
Thế mà đến ngày hẹn hò, Cố Kỳ Cẩn lại chặn tôi trong phòng trà nước.
“Em mặc cái kiểu gì thế này mà định đi gặp ai?”
Giọng anh ta lạnh te, mặt cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.
“Ren tím xuyên thấu?”
Khoan đã.
Sao anh ta biết tôi mặc ren tím?
Đây đã là lần thứ năm trong tuần này tôi nhìn thấy quần lót của Cố Kỳ Cẩn ở công ty.
Mà nói chính xác hơn, là nhìn thấy nguyên hình anh ta trong mỗi chiếc quần lót.
“Doanh thu quý trước của khu vực Hoa Đông…”
Trong buổi họp sáng, Cố Kỳ Cẩn đứng trước màn hình lớn, nghiêm túc trình bày báo cáo.
Trong mắt đồng nghiệp, anh ta vẫn là một tổng tài băng sơn, vest Âu vừa khít, phong thái lạnh lùng khiến người ta không dám lại gần.
Còn trong mắt tôi…
Tám múi cơ bụng siêu nét.
Đường V-line thấp thoáng nơi mép quần.
Cơ lưng căng lên khi anh ta xoay người, để lộ một nốt ruồi đỏ nhỏ ở hõm lưng.
Mẹ kiếp. Yêu nghiệt thật sự.
Suốt cả buổi họp, tôi ngồi không yên, mặt đỏ bừng, ánh mắt cứ trôi dạt xuống dưới theo phản xạ có điều kiện.
Đã vậy, trong đầu còn cứ văng vẳng lại giấc mơ đêm qua…
Chết tiệt. Không được nghĩ!
Nhưng hình như tôi nhìn hơi lâu, đến mức Cố Kỳ Cẩn cau mày, ném cho tôi một ánh nhìn khó hiểu.
Tim tôi lỡ một nhịp.
Toang.
Anh ta lại bắt đầu nghi ngờ tôi rồi.
Lại tưởng tôi còn ôm mộng với anh ta.
Lại sắp ghét tôi hơn nữa cho xem.
Cuộc họp vừa kết thúc.
Tôi vội vàng rót cho mình một cốc nước đá, mong hạ hỏa cái đầu đang nóng ran.
Nhưng còn chưa kịp uống ngụm nào, Cố Kỳ Cẩn đã đứng chắn ngay cửa phòng trà nước.
Giọng trầm trầm, ánh mắt sâu thẳm.
“Tối qua lại đi méc bà nội nữa à?”
Tôi mím môi, tim có hơi đập nhanh một chút.
Chuyện tôi vào làm thư ký cho Cố Kỳ Cẩn hoàn toàn không phải ý tôi, mà là do bà nội anh ta sắp xếp.
Một phần vì muốn tôi chăm sóc anh ta.
Cố Kỳ Cẩn bị đau dạ dày mãn tính, mà bố anh ta cũng từng mất vì ung thư dạ dày.
Bà nội lo sốt vó, sợ anh ta lại đi vào vết xe đổ.
Phần còn lại… là vì ba tôi.
Ba tôi đổ bệnh ba năm trước, đúng lúc gia đình sa sút vì đầu tư thất bại. Gần như phá sản.
Lúc ấy, Cố Kỳ Cẩn – học trò của ba tôi – đã giúp tìm được đội ngũ y tế hàng đầu, chạy chữa tận tâm.
Nhờ có anh ta mà ba tôi mới hồi phục.
Tôi luôn ghi nhớ ơn này.
Thế nên khi bà nội nhờ vả, tôi không thể từ chối.
Ngoài ra… có lẽ bà cũng muốn tác hợp chúng tôi.
Dù tôi đã mười lần khẳng định rằng tôi không còn thích Cố Kỳ Cẩn nữa.
Không hề có một chút xíu hứng thú nào hết.
Nhưng bà vẫn khăng khăng, thậm chí còn khóc lóc van xin.
Bà bảo, bà không muốn lại phải tiễn thêm một người đầu xanh nào nữa.
Cố Kỳ Cẩn cuối cùng cũng phải nhắm mắt chấp nhận.
Nhưng ánh mắt nhìn tôi lại càng sâu hơn.
Tôi lắc đầu.
“Không có, tôi chỉ báo cáo tình trạng sức khỏe gần đây của anh thôi mà…”
Sợ bị hiểu lầm là đang chột dạ, tôi vô thức ưỡn ngực lên một chút.
Anh ta bỗng khựng lại, ánh mắt đảo xuống dưới.
Rồi như bị bỏng, lập tức dời đi chỗ khác.
“Báo cáo tình trạng sức khỏe của tôi… cần phải nhắc cả chuyện tôi chăm tập gym, thân hình rất đẹp sao?”
Anh ta lại tiến gần hơn một chút.
Không gian vốn đã chật hẹp, giờ càng thêm bí bách.
Cái người đàn ông này… thân hình tam giác ngược hoàn hảo, vai rộng, eo hẹp.
Cơ ngực và cơ bụng săn chắc rõ nét.
Chiếc quần tây xám đậm ôm sát người, vừa vặn đến mức trông như trong suốt…
Phải công nhận là, anh ta thực sự tập luyện rất tốt.
Nhìn thế này, tôi có cảm giác cơ ngực anh ta sắp đè lên mặt mình đến nơi rồi.
Nhớ đến chuyện anh ta ghét bị tôi động chạm, tôi lập tức lùi ra sau.
Nhưng không biết có phải ảo giác của tôi không, mà trong mắt Cố Kỳ Cẩn lại có chút gì đó… thất vọng.
Tôi nuốt nước bọt.
“Tôi… tôi chỉ tiện miệng khen một câu thôi mà.”
Anh ta hừ nhẹ, xoay người mở cửa, giọng có phần lạnh nhạt.
“Lần sau đừng mặc tất đen đi làm.”
…?
Anh ta còn để ý cả chuyện này?
Đừng nói là nghĩ tôi mang tất đen cũng là để quyến rũ anh ta đấy nhá?
Tôi thật sự quá oan ức mà!