Sếp Tôi Là Biến Thái?

Chương 2



Khoảng một tuần trước, tôi và Cố Kỳ Cẩn vô tình đụng nhau trong phòng lưu trữ.

Ngay khoảnh khắc bị đập đau điếng, tôi phát hiện áo sơ mi của anh ta… dần dần trở nên trong suốt trước mắt mình.

Cơ ngực rắn chắc, lên xuống theo từng nhịp thở.

Nhìn xuống phía dưới… ừm…

Tôi trợn tròn mắt, mặt đỏ bừng, lắp bắp xin lỗi.

Phản ứng của Cố Kỳ Cẩn lúc đó cũng không bình thường cho lắm.

Anh ta nhìn tôi chằm chằm rất lâu, sắc mặt từ đỏ chuyển sang xanh, từ xanh lại hóa đỏ, miệng mấp máy như muốn nói gì đó nhưng rồi thôi.

Chắc trong đầu lại đang nghĩ tôi cố tình lao vào lòng anh ta đây mà.

Không biết phải giải thích thế nào, may mà anh ta cũng chẳng nói gì, chỉ xoay người rời khỏi phòng lưu trữ với tốc độ ánh sáng.

Cảm giác như nếu còn đứng cạnh tôi thêm một giây, anh ta sẽ bị tôi quấy rối đến nơi vậy.

Tôi thật sự đã cố gắng giữ khoảng cách.

Chăm chỉ làm việc, tận tụy như con ong thợ, chỉ mong thay đổi hình tượng của mình trong mắt anh ta.

Nhưng mà… không thể thay đổi được sự thật rằng dáng người anh ta quá đỉnh.

Thậm chí còn đỉnh hơn cả mấy mẫu nam trong giới giải trí.

Ví dụ như hôm nay, Cố Kỳ Cẩn mặc một chiếc quần lót đạn màu đen.

Càng làm nổi bật… điểm mạnh của anh ta.

Màu đen trầm ấy theo từng cử động xoay người mà căng lên, tạo thành một đường cong đầy uy lực.

Trông có vẻ rất có sức nặng.

Mỗi ngày bị nhan sắc đàn ông cực phẩm hành hạ, tôi cảm thấy mình ngày càng lún sâu vào “não mê trai”.

Thiếu đàn ông trầm trọng, nhưng chỉ có thể nhìn cơ bắp mà nuốt nước bọt, nhìn “cậu nhỏ” mà than thở.

Tôi đem nỗi khổ này đi tâm sự với con bạn thân.

Tôi: “Hu hu hu, tao sắp không chịu nổi nữa rồi!”

Bạn thân: “Lại bị nhan sắc của anh ta làm cho lú lẫn à?”

Tôi: “Muốn ăn.”

Bạn thân gửi sáu dấu chấm.

Bạn thân: “Mày có thể có tí khí phách được không? Tìm cách xử người ta đi! Cái gan hồi cấp ba của mày đâu rồi?”

Tôi: “Hầy, đừng nhắc nữa, giờ tao chỉ muốn quay lại bóp chết con bé hồi đó thôi.”

Bạn thân: “Quá khứ là quá khứ, giờ mày khác xưa rồi.”

Tôi: “Hả? Khác chỗ nào?”

Bạn thân: “Bây giờ mày nói mấy câu tục tĩu rõ ràng hơn trước.”

Tôi: “…”

Bạn thân: “Nói thật đi, mày còn thích anh ta không?”

Ừm… làm sao để diễn tả cảm xúc của tôi với Cố Kỳ Cẩn bây giờ nhỉ?

Tim thì chết rồi, nhưng nước vẫn chảy.

Nhìn thấy câu trả lời này, con bạn tôi im lặng rất lâu.


Tổng giám đốc pháp chế gõ nhẹ lên bàn làm việc của tôi.

“Thư ký Lâm, bản bổ sung hợp đồng sáp nhập cần Tổng giám đốc Lục ký duyệt.”

Tôi hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí gõ cửa phòng Cố Kỳ Cẩn.

Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mày hơi nhíu lại một cách khó nhận ra.

Ngay sau đó, anh ta như cố nén gì đó, khẽ nhắm mắt. Mãi đến khi tôi bước tới trước bàn làm việc, anh ta mới mở mắt ra.

Tim tôi hơi nhói một chút.

Cố Kỳ Cẩn đối xử với người khác vẫn khá ôn hòa.

Chỉ có khi đối diện với tôi, anh ta mới giữ vẻ mặt khó chịu, áp suất thấp đáng sợ, như thể tôi mắc nợ anh ta tám trăm vạn chưa trả.

Tôi sợ đến run cả người.

Sau hôm đó, tôi quyết định đeo kính râm đi làm mỗi ngày.

Nếu có ai hỏi, tôi sẽ nói mình mọc lẹo mắt.

Cứ tưởng hôm nay sẽ trôi qua bình yên, ai ngờ sắp hết giờ làm lại có chuyện xảy ra.

Cố Kỳ Cẩn đứng trước thang máy dành riêng cho lãnh đạo, nhìn chằm chằm vào tấm bảng “Tạm ngừng sử dụng, vui lòng không vào”, nhưng mãi không nhúc nhích.

Lúc này đang là giờ cao điểm tan làm.

Khó khăn lắm mới đợi được thang máy, bên trong cũng chưa quá đông, tôi vội kéo nhẹ áo anh ta.

“Tổng giám đốc Cố, thang máy riêng vẫn đang bảo trì, chúng ta vào đi.”

Anh ta khẽ gật đầu, cùng tôi bước vào.

Tôi đứng phía trước, tự giác chắn khoảng cách giữa anh ta và những người khác.

Cố Kỳ Cẩn cúi đầu liếc nhìn tôi, không nói gì.

Nhưng người vào càng lúc càng đông, tôi bị ép vào giữa.

Hai cánh tay anh ta chống lên vách thang máy, hoàn toàn che chắn tôi khỏi những người xung quanh.

Vấn đề là… trong mắt tôi, anh ta gần như bán khỏa thân.

Lồng ngực trần rắn chắc áp sát vào tôi, từng nhịp tim mạnh mẽ vang bên tai.

Ngước lên là yết hầu khẽ động, hơi thở thoang thoảng mùi bạc hà từ làn da.

Trời đất ơi, cảnh này chỉ có trong H-manga, sao lại rơi trúng tôi thế này?!

Tôi sắp bị sắc đẹp làm cho lú lẫn đến bất tỉnh rồi.

Nhưng trông Cố Kỳ Cẩn lại như đang bị tra tấn.

Anh ta nhíu chặt mày, mắt cụp xuống, trán lấm tấm mồ hôi, môi mím chặt như đang cố kiềm chế gì đó.

Anh ta ghét tôi đến thế cơ à?

Tôi cảm thấy vô cùng tủi thân.

Khoan đã…

Hình như có gì đó… đang chọc vào tôi…?

Tôi nghi hoặc cúi xuống.

Đúng lúc đó, cửa thang máy mở ra.

Cố Kỳ Cẩn lập tức lùi lại nửa bước, thả tôi ra.

Giọng anh ta lạnh băng, như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.

Tôi “ồ” một tiếng, định cảm ơn, nhưng người đàn ông đó đã sải bước bỏ đi mất rồi.

Tôi: “…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.