Tạm Biệt, Người Em Từng Yêu

Chương 10



Chương 10:

Buổi tiệc đính hôn với Lộ Thịnh gần như tôi không phải lo lắng gì, mọi việc đều do anh và mẹ tôi sắp xếp.

Trong suốt quá trình chuẩn bị, tôi và Lộ Thịnh đã cãi nhau một lần vì khi xin nghỉ phép, tôi phát hiện ra người phê duyệt đơn nghỉ của tôi chính là anh.

Chức vụ của anh được ghi là: Tổng Giám đốc.

Lúc đó tôi mới hiểu tại sao đơn xin nghỉ của tôi lại được phê duyệt chỉ sau 10 phút gửi đi!

Tôi tức tối đi tìm Lộ Thịnh để hỏi cho ra lẽ, anh ấy khúm núm xin lỗi, nói với tôi rằng công ty là của gia đình anh, và bố anh đã yêu cầu anh tiếp quản, nhưng trước tiên phải làm việc ở cấp cơ sở một thời gian.

“Anh đã định nói với em từ lúc đó, nhưng vì anh mới lỡ ăn vụng mấy cái bánh nhỏ của em, nên thật lòng là anh rất ngại.”

“Anh cũng có sĩ diện mà… Hơn nữa, em lại cứ chửi sếp của mình là ngu ngốc trước mặt anh, sếp suốt ngày bắt mọi người làm thêm giờ, nên anh càng không dám nói ra.”

“Sau này anh đã muốn kể cho em nghe, nhưng mãi không có dịp, ngoài chuyện đó ra anh thực sự không giấu em điều gì. Xin em tha lỗi cho anh nhé!”

……

Ngày trước lễ đính hôn, tôi có chút lo lắng. Khi đang thử váy lần cuối, đột nhiên có tiếng gõ cửa sổ.

Tôi quay đầu lại, thấy Đặng Dã đứng ngoài cửa sổ, ngón tay đặt lên kính, nhìn tôi đăm đăm.

Trời đầu xuân vẫn còn lạnh, anh mặc rất phong phanh, sắc mặt nhợt nhạt.

Tôi thở dài, mở cửa sổ và cho anh vào.

Căn phòng đầy lộn xộn với giày và quần áo tôi sẽ mặc cho ngày mai, Đặng Dã đứng giữa mớ hỗn độn, có chút lạc lõng và ngượng ngùng.

Một lúc sau, anh khẽ nói: “Em đang chuẩn bị cho lễ đính hôn ngày mai à?”

“Ừ.” Tôi gật đầu.

Anh nhẹ nhàng lướt tay qua chiếc váy: “…Đẹp quá” rồi nở một nụ cười cay đắng:”Nhưng anh vẫn luôn nghĩ rằng em sẽ mặc nó vì anh.”

Giọng anh bắt đầu run rẩy, lưng cũng hơi khom lại, như thể đang tưởng tượng ra một cảnh tượng khiến anh đau đớn không chịu nổi.

“Anh biết nói điều này lúc này có hơi không phải, nhưng Cố Giang, anh thật sự không thể sống thiếu em.”

“Chúng ta đã bên nhau bao nhiêu năm rồi, gần như nửa đời của anh đã trải qua cùng em. Những ngày không có em, anh cảm thấy như—”

Anh ngơ ngác nói: “Anh cảm thấy như nửa cơ thể mình đã bị em xé rời đi mất, cuộc đời anh bỗng nhiên không còn trọn vẹn nữa.”

Anh trông rất đau khổ, mắt đỏ hoe, nắm lấy tay tôi, cầu xin:

“Đừng đính hôn với anh ta, được không? Xin em, thương xót anh một lần thôi. Cho anh thêm một cơ hội, anh sẽ không bao giờ làm em buồn nữa.”

Anh rút điện thoại ra, cố nhét vào tay tôi: “Anh đã xóa hết mọi cô gái rồi, anh hứa sẽ không liên lạc với ai nữa. Em có thể bật định vị trên điện thoại của anh, kiểm tra bất cứ lúc nào.”

Chỉ sau vài ngày không gặp, Đặng Dã trông gầy đi hẳn, bộ quần áo trước đây vừa vặn giờ lỏng lẻo trên người anh, chiếc áo sơ mi trắng phồng lên trong gió, dính chút bụi bẩn khi anh trèo cửa, trông thật thảm hại.

Trước đây, anh luôn ngạo nghễ, phong độ, còn bây giờ lại trông thật đáng thương.

Nếu là trước kia, tôi có lẽ đã mềm lòng. Nhưng lần này, tôi chỉ từ từ đẩy chiếc điện thoại ra.

“Không cần đâu” tôi ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói “Đặng Dã, có thể bây giờ anh đang thật lòng, và anh sẽ thay đổi thật.

“Nhưng với em, điều đó không còn quan trọng nữa. Em không cần anh thay đổi nữa.”

Tôi khẽ mỉm cười: “Em đã bắt đầu cuộc sống mới, anh cũng nên nhìn về phía trước.”

Đặng Dã nhìn tôi thật lâu, môi anh bắt đầu run rẩy, một giọt nước mắt rơi xuống đất.

Anh nức nở như một chú chó hoang bị bỏ rơi, nắm chặt lấy tôi: “Nhưng em bảo anh phải nhìn về phía trước thế nào đây?! Cố Giang, không có em anh không thể sống nổi!”

Tôi vỗ nhẹ tay anh, nhẹ nhàng nói:

“Đã có lúc em cũng nghĩ như vậy. Nhưng không phải đâu, Đặng Dã.”

“Trên đời này, không ai là không thể sống thiếu ai cả.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.