Tạm Biệt, Người Em Từng Yêu

Chương 11



Chương 11:

Tôi và Lộ Thịnh đã bàn bạc rất lâu về địa điểm tổ chức đám cưới, cuối cùng quyết định tổ chức ở Bali.

Ban đầu anh ấy muốn tổ chức ở Ý, nhưng thấy việc mời họ hàng và bạn bè đến một nơi xa như vậy hơi phiền phức, nên cuối cùng chọn phương án ở giữa.

Hòn đảo nhiệt đới tràn ngập cây cối xanh tốt, bầu trời xanh trong vắt như được gột rửa, cái nóng ẩm dường như cuốn trôi mọi muộn phiền.
Đám cưới diễn ra gần như hoàn hảo, tôi và Lộ Thịnh đều rất vui, họ hàng và bạn bè tham dự cũng rất hài lòng.

Lộ Thịnh thuê rất nhiều thợ chụp ảnh và quay phim, nói rằng nhất định phải ghi lại toàn bộ khoảnh khắc của đám cưới một lần trong đời mà không bỏ sót góc nào!

Tối hôm đám cưới, tôi nhận được một video từ bạn bè ghi lại cảnh đám cưới.

“Cậu tổ chức đám cưới đẹp quá, sau này mình cũng sẽ nhờ đơn vị này.”

“À, mà người này cậu có biết không?”
Cô ấy gửi cho tôi một bức ảnh, khoanh tròn một người và gửi tới.

Tôi sững người.

Trong đám đông, Đặng Dã mặc một bộ vest đen, đứng xa xa trong bóng tối.

Mặc dù trước đây anh ấy đã bảo tôi nhất định phải mời anh đến dự đám cưới, nhưng tôi đã quyết định không mời vì sợ xảy ra chuyện không hay.

Không ngờ, anh ấy vẫn đến.

“Anh ấy cứ nhìn cậu suốt” bạn tôi gửi rất nhiều video và ảnh chụp “Ánh mắt không rời khỏi cậu, đây là ai vậy, bạn trai cũ của cậu à?”
“Đẹp trai quá, cậu phải truyền đạt cho mình ít kinh nghiệm đi, sao cả bạn trai cũ lẫn bạn trai mới của cậu đều đẹp trai thế!”

Tôi xem qua những video và bức ảnh.

Mỗi giây mỗi khung hình, ánh mắt của anh ấy đều dõi theo tôi.

Nặng nề, u sầu, muốn nhìn nhưng lại đau đớn, càng nhìn lại càng chìm sâu vào cảm giác kéo dài đầy mâu thuẫn.

Trước đây tôi cũng từng nhìn anh như vậy.
Giữa đám đông vui tươi náo nhiệt, anh như tự tạo ra một khoảng không riêng, hoàn toàn lạc lõng so với những người xung quanh.

Trước đây, tôi luôn có thể nhìn thấy Đặng Dã ngay từ ánh mắt đầu tiên trong đám đông.

Nhưng lần này, tôi thậm chí không biết anh đến lúc nào và rời đi lúc nào.

Đột nhiên, một tin nhắn hiện lên.

“Chúc em hạnh phúc.”

“Cố Giang, anh nghĩ rằng anh vẫn nợ em một lời xin lỗi.”

“Anh từng nghĩ rằng mình có thể điều khiển em, và tự mãn vì tình yêu của em dành cho anh là không thể lay chuyển.”

“Nhưng bây giờ anh mới nhận ra, anh chỉ là một kẻ ngu ngốc hèn hạ, anh không hiểu giá trị của tình yêu, cứ tưởng rằng mình có thể kiểm soát nó.”

“Anh không hiểu thế nào là tình yêu, và anh đã đáng xấu hổ khi dùng tình yêu em dành cho anh để làm tổn thương em hết lần này đến lần khác.”

“Bây giờ nghĩ lại, mỗi lần chúng ta cãi nhau, khi em khóc và nhượng bộ, thực ra là em đã hao mòn tình cảm dành cho anh.”

“Nhưng anh không biết rằng tình yêu là quyền lực em trao cho anh.”

“Khi em trao nó cho anh, anh trở thành chủ nhân của thế giới của em.”

“Nhưng khi em rút lại, anh mới nhận ra rằng mình chẳng là gì cả.”

“Anh cuối cùng đã hiểu, người không thể buông bỏ thực ra là anh.”

“Anh xin lỗi vì sự ngu ngốc và ích kỷ của mình, em rất tốt, tình yêu của em rất trong sáng, nhưng anh không xứng đáng với em.”

“Anh không xứng đáng có được một tình cảm đẹp như vậy.”

“Vì thế anh đã đánh mất nó, và cái giá anh phải trả là điều mà ngay cả bản thân anh cũng không thể chấp nhận.”

“Chỉ là quá muộn rồi. Mất đi em anh mới hiểu em quan trọng với anh như thế nào, nhưng giờ đã quá muộn rồi.”

“Em từng nói không ai có thể mãi mãi đứng ở một chỗ chờ đợi một người khác, vậy thì lần này để anh chờ em.”

“Nếu anh ta đối xử không tốt với em, hãy quay lại, anh sẽ mãi ở đây chờ em.”

Ánh nắng bên ngoài có lẽ hơi chói, tôi nhắm mắt lại, cảm thấy mắt mình hơi cay xè.

Sau khi quen với ánh sáng, tôi đưa tay nhẹ nhàng bấm xóa tin nhắn, rồi đứng dậy.

Ánh nắng trải dài khắp người tôi. Còn bóng tối, tôi đã bỏ lại phía sau.

Và tôi, sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.