Tối đó, tôi nằm trong phòng khách, mãi không thể nào ngủ được.
Hai giờ rưỡi sáng, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng vang lên âm thanh của những chiếc xe chạy qua. Tiếng rầm rầm dồn dập, rõ ràng hơn nhiều so với ban ngày, cứ từng đợt từng đợt kích thích màng nhĩ tôi.
Thật ra, đây không phải lần đầu tiên tôi bắt quả tang Đặng Dã ngoại tình.
Anh vốn là kiểu người thích chơi bời. Trước khi quen tôi, mỗi mối quan hệ tình cảm của anh dài nhất cũng không quá ba tháng. Sau khi ở bên tôi, bạn bè thường trêu chọc rằng tôi ghê gớm, đã làm cho một người đào hoa như anh phải dừng chân.
Nhưng chỉ tôi biết, bản tính ham chơi của Đặng Dã không thể thay đổi.
Năm đầu tiên yêu nhau, lần đầu tiên tôi bắt gặp anh mờ ám với một hậu bối. Anh quỳ xuống xin lỗi, cầu xin tôi đừng rời đi. Anh nói đó chỉ là phút bốc đồng, rằng anh không thích cô gái kia nhiều lắm, rồi thề thốt sẽ không bao giờ tái phạm.
Đến năm thứ hai, tôi lại phát hiện một miếng dán ngực bằng silicon của ai đó để quên trên xe anh.
Vẫn là chiêu bài cũ: nhận lỗi, xin lỗi, thề sẽ không bao giờ tái phạm.
Tôi nhìn Đặng Dã đang cầu xin sự tha thứ của mình. Rõ ràng anh đã chơi bời nhiều năm như vậy, nhưng đôi mắt ấy vẫn trong veo, không một chút vẩn đục, như lúc tôi mới gặp anh.
Lần đầu tôi gặp Đặng Dã là năm tôi 15 tuổi.
Khi đó, bố mẹ tôi gặp được một cơ hội làm ăn lớn, công việc kinh doanh bất ngờ phất lên. Trong vòng một năm, tài sản gia đình tôi tăng gấp trăm lần. Họ cuối cùng cũng có thời gian đưa tôi từ quê lên thành phố.
Do mắc bệnh tim từ nhỏ, tôi ít tham gia các hoạt động tập thể, tính cách trở nên nội tâm và gần như không có bạn bè. Lần đầu đến thành phố lớn, tôi cảm thấy lạc lõng giữa những đứa trẻ thành thị thời thượng.
Tôi thậm chí không nói được tiếng phổ thông. Khi dùng tiếng địa phương tự giới thiệu trên bục giảng, cả lớp bật cười rộ lên.
Không ai bắt nạt tôi vì biết tôi mắc bệnh, nhưng cũng chẳng ai muốn lại gần tôi. Tôi trở thành một người vô hình.
Bố mẹ tôi bận rộn với công việc, ít có thời gian dành cho tôi. Hầu hết thời gian, tôi chỉ quanh quẩn trong sự im lặng. Họ đối xử với tôi rất tốt, nhưng môi trường mới khiến tôi nhớ quê da diết.
Ăn uống ít đi, học hành sa sút, tôi dần trở nên trầm lặng. Đến khi mẹ phát hiện những vết thương trên tay tôi, bà đưa tôi đến bệnh viện. Kết quả là tôi được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm nặng.
Mẹ tôi sững sờ. Bà cắn răng nghỉ việc để ở nhà chăm sóc tôi.
Mẹ và mẹ Đặng Dã là bạn thân. Sau khi biết chuyện, bà kéo Đặng Dã đến nhà tôi, dặn anh phải chơi với tôi, chăm sóc tôi cho tốt.
Thế là tôi có người bạn đầu tiên.
Đặng Dã là kiểu người luôn trở thành tâm điểm của đám đông: đẹp trai, giỏi giang, gia đình khá giả. Anh ấy sẽ đứng ra bảo vệ tôi mỗi khi có ai đó trêu chọc, buổi tối còn lén trèo qua cửa sổ nhà tôi rủ tôi đi chơi.
Mọi người sợ làm tôi kích động, chỉ có anh dám đứng ngoài cửa sổ hét lên:
“Nhảy xuống đi, đừng sợ, anh đỡ em mà!”
Anh dạy tôi đạp xe, đưa tôi ra biển tập bơi, luôn mỉm cười trấn an:
“Yên tâm, anh đang giữ em mà.”
Trong suốt 15 năm đầu đời, tôi chưa từng gặp ai như Đặng Dã. Anh ấy giống như một tia sáng, chiếu rọi vào cuộc đời khô cằn và vô nghĩa của tôi.
Anh ấy chưa bao giờ chê bai sự trầm lặng, hướng nội, nhàm chán của tôi.
Anh ấy đã cứu vớt tôi.
Đặng Dã là bạn, là người thân, là điểm đến duy nhất của tất cả những cảm xúc mãnh liệt trong tôi. Việc theo đuổi anh ấy trở thành bản năng sống còn.
Năm lớp 12, tôi học hành miệt mài để vào cùng trường đại học với anh. Sau kỳ thi, tôi làm phẫu thuật và trái tim tôi cuối cùng được chữa lành.
Tôi lấy hết can đảm để tỏ tình.
Nhưng vào đêm hôm đó, anh đã hẹn hò với hoa khôi khoa múa.
Mặc dù họ nhanh chóng chia tay, anh lập tức quen hoa khôi khoa ngoại ngữ.
Đặng Dã là ánh hào quang. Anh có bạn bè, có người theo đuổi. Anh là tất cả của tôi, nhưng tôi chỉ là một hạt bụi lớn hơn chút trong cuộc đời anh.
Khi anh có bạn gái, tôi giữ khoảng cách. Khi anh chia tay, anh lại tìm đến tôi.
Nỗi đau khổ và niềm vui đó kéo căng thần kinh tôi. Anh là dưỡng khí của tôi.
Việc chúng tôi trở thành người yêu là do một sự tình cờ.
Hôm đó, sau giờ làm, một thực tập sinh tặng tôi bó hoa hồng và tỏ tình. Tôi còn chưa kịp phản ứng, Đặng Dã đã xuất hiện, cau mày khoác vai tôi: “Xin lỗi, anh đến muộn rồi. Cô ấy là bạn gái tôi.”
Sau khi thực tập sinh rời đi, tôi hỏi: “Anh nói vậy là sao?”
Anh nhìn tôi, khẽ nhướn mày: “Cố Khương, em như thế này là không đúng đâu, vừa thích anh vừa thả thính người khác.”
Rõ ràng, cả hai chúng tôi đều biết tôi thích anh, nhưng chưa từng nói ra.
Tôi định phản bác thì anh ngắt lời. Đứng ngược ánh hoàng hôn, anh châm điếu thuốc, nở nụ cười hờ hững: “Cố Khương, hay là chúng ta thử quen nhau đi.”