Tôi không biết rốt cuộc Đặng Dã ở bên tôi vì thích thật lòng hay chỉ vì một chút ngẫu hứng thoáng qua. Tôi chưa từng hỏi, anh ấy cũng chưa bao giờ nói.
Nhưng phải thừa nhận, ngoài bản tính đào hoa, Đặng Dã là một người bạn trai lý tưởng.
Anh ấy hào phóng, nhớ từng ngày kỷ niệm, luôn cẩn thận chọn những món quà tinh tế và đắt tiền. Anh ấy biết cách quan tâm: sẽ xuất hiện giữa đêm mưa, ôm chặt tôi – người chỉ mặc đồ ngủ – và nhẹ giọng an ủi, “Vừa có sấm sét, anh sợ em sợ nên qua đây.”
Khi tôi đến kỳ kinh nguyệt, anh ấy lóng ngóng nấu nước gừng đường đỏ, rồi vừa xoa bụng tôi vừa dỗ dành cho đến khi tôi ngủ thiếp đi.
Anh ấy giàu có, đẹp trai, và luôn khiến tôi tự hào mỗi khi đi bên cạnh. Nhưng cũng chính vì vậy, quá nhiều cô gái thích anh ấy. Ngay cả khi chúng tôi đi dạo phố, chỉ trong lúc tôi mua cà phê, cũng có hai cô gái đến xin số liên lạc của anh.
Trước mặt tôi, Đặng Dã luôn từ chối thẳng thừng, nhưng về đến nhà, tôi lại phát hiện yêu cầu kết bạn trên WeChat.
Đào hoa dường như là bản tính của Song Tử. Anh ấy không bao giờ từ chối và cũng chẳng muốn từ chối. Tôi tin anh yêu tôi, nhưng tình yêu đó không đủ để khiến anh từ bỏ sự theo đuổi cảm giác mới mẻ.
Ở bên anh, tôi thường xuyên mất ngủ. Những đêm dài trằn trọc, lo lắng và đau khổ cứ gặm nhấm trái tim, khiến tôi chỉ biết tự an ủi: Anh ấy chỉ thích chơi bời thôi, sẽ không thật sự phản bội mình đâu.
Thật nực cười làm sao.
Tôi vẫn nhớ một người bạn từng khuyên anh: “Cậu nên thu mình lại đi. Cố Khương thật sự rất yêu cậu. Đừng đợi đến khi cô ấy bỏ đi rồi mới hối hận.”
Đặng Dã tự tin đáp: “Không đâu. Cô ấy không rời xa tôi được.”
Phải, anh ấy hiểu tôi đến tận xương tủy.
Chính tay tôi đã trao điểm yếu mang tên tình yêu cho anh ấy, và anh chỉ biết cách dùng nó để làm tổn thương tôi.
Hạnh phúc và đau khổ cứ giằng co mãi, mỗi lần tôi tha thứ là một lần tình yêu trong tôi lại cạn dần.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng buổi sớm le lói. Phía chân trời, sắc trắng của bình minh bắt đầu hiện ra.
Trời đã sáng. Tình yêu này giờ đây đã hoàn toàn hao mòn. Tôi không còn đủ sức để tiếp tục cùng anh đi đến tương lai nữa.
Khi tôi đến công ty để nộp đơn xin nghỉ việc, người phản ứng mạnh mẽ nhất chính là Lộ Thịnh – đồng nghiệp thân thiết của tôi. Anh ấy như mất đi người thân, đôi mắt đỏ hoe, nắm lấy góc áo tôi mà nói: “Yến Tử, không có em thì tôi sống thế nào đây, Yến Tử!”
Tôi xoa đầu anh ấy, dịu dàng bảo: “Tôi đi rồi, sau này nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.”
Lộ Thịnh buồn ra mặt, đến mức không thèm giận khi tôi trêu đùa. Anh lo lắng hỏi dồn:
“Không phải chứ, em nghỉ vì lý do gì? Công ty khác mời à? Hay thấy lương thấp, phúc lợi không đủ? Có sếp bắt nạt em à? Em nói gì đi chứ!”
Tôi ngần ngại một chút rồi cũng nói thật. Thật ra công ty rất tốt, đồng nghiệp cũng dễ chịu, lương thưởng khá ổn. Chỉ là, sau khi chia tay Đặng Dã, tôi không còn lý do để ở lại đây nữa, bỗng dưng rất muốn về nhà.
Lộ Thịnh lau mặt, biểu cảm phức tạp: “Tôi đã nghĩ em nên chia tay với cái tên bạn trai ngốc nghếch đó từ lâu rồi. Chia tay là đúng, phúc của em vẫn còn ở phía trước. Nhà em ở Ninh Thị đúng không?”
Tôi gật đầu.
Anh suy nghĩ một lát rồi đề nghị: “Thế này nhé, em không cần vội nghỉ việc. Tôi nghe nói công ty sắp mở chi nhánh ở Ninh Thị, bảo tổng công ty điều em về đó là xong mà.”
Tôi nghi ngờ: “Thật không? Sao lại trùng hợp thế?”
“Tất nhiên là thật. Em còn không tin nguồn tin của tôi à?”
Nhìn vẻ chân thành trong ánh mắt anh ấy, tôi chợt thấy tin tưởng. Lộ Thịnh làm ở phòng nhân sự, trước giờ những tin đồn anh ấy nói đều rất đáng tin. Lần này chắc cũng không ngoại lệ.
Tôi lập tức vui vẻ: “Vậy cảm ơn anh, tối nay tôi mời anh ăn cơm. Sau này không gặp nữa, tối nay phải đãi anh một bữa thật ngon!”
Lộ Thịnh gãi mũi, cười nói: “Thế thì tôi phải để em tiêu một khoản lớn rồi.”
Việc quen biết Lộ Thịnh cũng rất tình cờ. Ban đầu, tôi phát hiện chiếc bánh nhỏ để trong tủ lạnh công ty cứ liên tục biến mất một cách bí ẩn. Sau mấy ngày liên tiếp, tôi quyết tâm rình bắt kẻ trộm.
Hôm đó, hơn mười giờ tối, tôi cuối cùng cũng bắt được “thủ phạm”. Một bóng người cao lớn mở cửa tủ lạnh, lấy ra chiếc bánh kem tươi tôi tự tay làm, thuần thục mở gói và thỏa mãn cho vào miệng.
Tôi giận dữ bước ra, chỉ vào chiếc bánh trên tay anh ta: “Đây là bánh của anh à mà anh dám ăn?”
Người đàn ông quay lại, ngạc nhiên nhìn tôi. Dưới ánh đèn, khuôn mặt trẻ trung, đẹp trai của anh hiện rõ, làm tôi nghẹn lời. Nhưng dù anh có đẹp trai cỡ nào thì cũng không được ăn trộm bánh của tôi chứ!
Tôi nghiêm giọng: “Đây là bánh của tôi. Anh đã ăn mất bốn ngày liên tiếp rồi.”
Anh ta đỏ mặt, lúng túng nuốt bánh xuống, nhưng bị nghẹn, hốt hoảng kêu: “Cứu mạng!”
Hai phút sau, tôi hầu hạ anh ta uống nước, vỗ lưng cho đỡ nghẹn. Anh ta ho khan vài tiếng, tai đỏ ửng: “Xin lỗi. Tôi tưởng là bánh công ty cấp phúc lợi cho nhân viên tăng ca. Tôi sẽ đền tiền cho em.”
Tôi bất lực nhìn anh ta, đành bỏ qua. Sau đó, chúng tôi dần trở nên thân thiết. Lộ Thịnh mời tôi trà sữa để bù đắp và thường xuyên giúp tôi trong công việc.
Tối hôm đó, sau bữa ăn chia tay, Lộ Thịnh tiễn tôi ra sân bay. Tôi vẫy tay chào anh: “Tạm biệt, Lộ Thịnh. Chúc anh sớm thăng chức, tăng lương, trở thành CEO của công ty. Tôi đi đây, sau này có duyên gặp lại!”
Anh cười rạng rỡ, vẫy tay đáp: “Ừ, sẽ gặp lại thôi.”