Tin tức của Lộ Thịnh chính xác đến không ngờ. Chỉ một ngày sau khi tôi hạ cánh, tôi đã nhận được lệnh điều chuyển từ công ty mới. Tôi quyết định xin nghỉ phép năm, tranh thủ nghỉ ngơi một thời gian trước khi bắt đầu công việc.
Tối hôm đó, Đặng Dã phát hiện tôi đã rời đi. Thay vì trả lời qua điện thoại về chuyện chia tay, anh bảo cần gặp trực tiếp để nói rõ ràng. Ngày hôm sau, anh trở về quê, chúng tôi hẹn gặp nhau tại một nhà hàng quen thuộc.
Khi vừa gặp, Đặng Dã xoa trán, giọng trầm xuống: “Anh biết em đã phải chịu ấm ức.”
Anh nắm lấy tay tôi, bất lực nói: “Hôm đó anh uống nhiều quá, thêm vào đó bọn họ cứ trêu chọc. Thật ra anh không có chút tình cảm nào với cô ta, chỉ là giả vờ theo hoàn cảnh thôi. Anh hứa lần sau sẽ không thế nữa. Tha thứ cho anh lần cuối, được không?”
Tôi bình tĩnh nhìn anh. Câu “lần cuối” này, tôi không nhớ đã nghe bao nhiêu lần. Nghe đi nghe lại, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn. Tôi biết anh sẽ không thay đổi. Anh cũng biết mình sẽ không thay đổi. Lời xin lỗi nghe như là từ anh, nhưng lần nào cũng là tôi thỏa hiệp. Người yêu nhiều hơn, luôn là người phải nhượng bộ.
Tôi lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Đặng Dã, anh chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ ổn định và dài hạn. Thêm một lần nữa, hay thêm một trăm lần nữa cũng như nhau thôi.”
Tôi nói thật lòng, nhưng anh lại không để tâm. Anh cười khì, lắc lắc tay tôi: “Lần này thật sự khác mà! Anh biết sai rồi. Tha thứ cho anh thêm lần nữa, em yêu, anh sẽ bù đắp cho em.”
Tôi nhẹ nhàng rút tay ra: “Không cần đâu.”
Điều kỳ lạ là, tôi chưa bao giờ thấy mình bình thản như lúc này. Trước đây, tôi từng nghĩ khi gặp lại anh, tôi sẽ tức giận, đau lòng, chất vấn tại sao anh lại tổn thương tôi hết lần này đến lần khác. Nhưng giờ tôi nhận ra, tôi chẳng còn gì để nói.
Tôi đã dốc hết tâm huyết cho mối quan hệ này. Dù không có kết quả tốt đẹp, tôi cũng không hối tiếc. Người đáng buồn không phải tôi, mà là anh – một người không biết yêu thương, không biết giữ lấy người chân thành với mình. Anh có thể giàu có, đẹp trai, cuốn hút, nhưng có lẽ suốt đời anh sẽ không tìm được ai yêu anh như tôi đã từng.
Chia tay là mất mát của anh, không phải của tôi.
Đặng Dã tiếp tục cầu xin vài lần nữa, nhưng khi thấy tôi không chịu nhượng bộ, vẻ mặt anh dần thay đổi. Cố kiềm chế sự khó chịu, anh nhướn mày, giọng khẩy khẩy: “Cố Khương, em không thật sự nghĩ rằng anh không thể sống thiếu em chứ?”
Tôi đáp, giọng bình thản: “Tôi chưa bao giờ nghĩ vậy.”
Anh cười nhạt, ánh mắt tối sầm nhưng vẫn cố tỏ ra không quan tâm. Anh nói với vẻ thoải mái: “Được thôi. Thật ra anh cũng hơi chán rồi. Trước đây còn sợ làm em tổn thương, giờ thì tốt rồi. Chia tay thì chia tay, anh cũng đâu phải không tìm được người khác.”
Anh ngả người ra sau, cười mỉm: “Vậy sau khi chia tay, chúng ta vẫn có thể làm bạn chứ? Chúng ta vốn là bạn từ nhỏ, giờ quay lại làm bạn cũng tốt. Sau này nếu em gặp chuyện gì, cứ tìm anh. Nếu có bạn trai mới, nhớ đưa đến cho anh xem thử, tránh gặp phải loại tệ như anh. Không làm người yêu được thì làm bạn cũng tốt mà.”
Tôi còn chưa kịp nói gì, anh đã đứng dậy, tay đút túi, vẫy tay chào rồi bước ra khỏi cửa. Suốt cả quãng đường đi, anh không hề quay đầu nhìn lại, như thể chẳng còn chút luyến tiếc nào với mối tình ba năm này.