Ra khỏi đồn cảnh sát, trên đường về nhà, giữa tôi và Thẩm Cảnh bỗng trở nên hơi ngượng ngùng. Người đàn ông bên cạnh tôi có còn là bạn trai của tôi không? Tôi thực sự hiểu anh ấy chứ?
Ánh mắt Thẩm Cảnh lấp lánh, anh tìm một chủ đề để phá vỡ sự im lặng. “Gia Hân, em có tin được không, cái chỗ đó tính anh mười đồng tiền đỗ xe?”
Kết quả là vẫn im lặng. Tôi quay đầu nhìn hàng loạt chiếc vali xếp ở hàng ghế sau. Nếu tôi không nhầm thì trong đó có một trăm triệu tiền mặt, đúng không?
Cảnh sát nói với tôi rằng kế hoạch ban đầu của họ là dùng số tiền chuộc này để đưa tôi ra ngoài trước. Thẩm Cảnh đã sẵn sàng với việc có thể sẽ không lấy lại được số tiền đó. Vậy mà bây giờ, anh ấy còn đang bận nói về khoản phí đỗ xe mười đồng.
Anh ấy cũng nhận ra điều đó, xoa nhẹ sống mũi. Khi xe đỗ bên lề, Thẩm Cảnh nắm chặt vô lăng đến mức các ngón tay trở nên trắng bệch.
“Gia Hân, em biết hết rồi đúng không? Anh không cố ý… muốn giấu em.” Anh nói rằng anh không cố tình giả vờ nghèo. Chỉ là hồi nhỏ Nam Thành hơi loạn, anh từng trải qua một lần bị bắt cóc. Từ đó, gia đình anh quen với việc sống kín đáo.
Họ chuyển từ biệt thự ven sông ở trung tâm thành phố về căn nhà cũ của họ ở khu phố cổ. Và cất chiếc Maybach của gia đình (chính là chiếc mà Thịnh Thanh Vũ đã ngồi) vào trong gara. Hằng ngày, tài xế chỉ lái chiếc Lexus cũ kỹ xám xịt đưa đón anh đi lại.
Về những món đồ xa xỉ như túi xách hay giày dép, gia đình nhà họ Thẩm vốn dĩ cũng không mấy hứng thú. Hoặc là chọn những món không có logo, hoặc đơn giản là đặt thiết kế riêng. Có thời gian, cô Thẩm còn nghiện mặc những bộ quần áo vải thô do một nghệ nhân thủ công làm. Giá hữu nghị 99 đồng một bộ, cô ấy mua một lúc hai mươi bộ để thay đổi màu sắc mỗi ngày.
Tóm lại, gia đình này ưa chuộng kiểu “ẩn dật giữa chốn đô thị.” Những điều này tôi đều có thể hiểu. Dù sao tôi cũng thấy những món da cá sấu mà mẹ kế tôi mua về thật vô dụng. Tôi thà bỏ tiền ra để ăn món gỏi da cá nhiều lần còn hơn.
“Nhưng, tại sao anh lại không nói với em từ đầu…”
Có lẽ nào, như Trần Việt nói, Thẩm Cảnh cũng đề phòng tôi? Đầu óc mệt mỏi cả đêm khiến tôi chẳng còn tỉnh táo, giữ được vẻ mặt bình tĩnh cũng thật khó khăn.
Khuôn mặt Thẩm Cảnh chợt đông cứng lại, anh nhẹ nhàng nói: “Gia Hân, em có nhớ đã từng nói với anh… Rằng em ghét nhất là những người có tiền không? Anh sợ nếu nói thật, em sẽ không cần anh nữa. Anh thực sự chỉ muốn từ từ nói với em thôi…”
Tôi nhớ lại việc Thẩm Cảnh được thăng chức, tăng lương đột ngột, cùng với khoản tiền đền bù từ việc giải tỏa. Anh thực sự không có ý định giấu giếm tôi… Lẽ nào tất cả hiểu lầm này là do tôi gây ra?
Tóc Thẩm Cảnh vốn được chải chuốt gọn gàng, giờ đã rối tung vài sợi. Gương mặt anh điển trai bỗng hiện lên vẻ ủy khuất, thậm chí có chút dè dặt.
“Gia Hân, đừng chia tay với anh được không? Anh cũng đâu phải là người rất giàu có. Em đừng chê anh nhé.”