Tôi hơi khựng lại.
Bị bỏ thuốc á?
Chẳng lẽ là do cốc sữa kia?
Cơm canh thì ai cũng ăn, duy chỉ có cốc sữa là tôi uống một mình. Mà hôm đó cả đám không ai đụng vào…
Tôi còn đang rối như tơ vò, thì anh gạt tay tôi ra — nhưng không phải kiểu hất mạnh đâu, mà nhẹ nhàng nắm lấy, giữ chặt. Một tay anh vẫn lái xe ngon ơ.
Thẩm Duật Chu cho xe rẽ khỏi cao tốc, dừng lại bên vệ đường vắng hoe.
Anh hạ thấp ghế của tôi xuống, rồi giữ chặt tay tôi đang ngọ nguậy như cá mắc cạn:
– Được rồi. Nhưng ngày mai, đừng có mà chối là quên đấy nhé.
Tôi gật đầu cái rụp.
Anh lại hỏi:
– Đi đăng ký kết hôn không?
Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
Anh ngồi bật dậy, giọng tỉnh queo mà câu sau làm tôi nghẹn họng:
– Không đăng ký thì thôi nhá, chứ anh không muốn bị mang tiếng cưỡng ép con gái nhà lành đâu.
Tôi nuốt nước bọt đánh ực, cổ họng khô khốc, giọng khàn khàn:
– Không phải cưỡng ép đâu… em tự nguyện mà.
Anh liếc nhìn tôi:
– Tự nguyện bây giờ, sáng mai tỉnh lại lại bảo “ôi em bị dụ”, thế là toi anh.
Tôi lắc đầu lia lịa, như muốn khẳng định chắc nịch:
– Em thề, em không trở mặt đâu.
Anh nhìn tôi một lúc lâu, mắt sâu thăm thẳm, rồi mới buông một câu:
– Rồi em sẽ trở mặt cho xem.
Tôi khẽ gọi tên anh, giọng vừa nhẹ vừa kéo dài:
– Anh Duậttt Chu ơi…
Chính tôi còn thấy lạ, không hiểu sao ba chữ đó thốt ra nghe vừa ngọt như mía lùi, lại vừa… chết người đến thế.
Ngày xưa, tôi hay gọi anh là “anh Duật Chu”, nhưng cậu tôi thì lại cứ bắt tôi gọi anh là “chú”. Cậu bảo gọi thế cho đỡ cảm thấy mình già chỏng gọng trong cái nhà này.
Chắc vì thế mà mỗi lần tôi gọi “anh Duật Chu”, Thẩm Duật Chu lại mềm lòng như bánh đa gặp nước.
Anh không nhịn được, buột miệng buông câu chửi thề:
– Mẹ kiếp…
Rồi xoay người, tắt phụt đèn xe.
Sau khi thuốc trong người tôi lắng xuống, chưa kịp thở phào thì anh Duật Chu lại bắt đầu tra khảo.
– Này con nhãi, em nhất quyết không chịu đăng ký kết hôn với anh thật à?
Tôi im như thóc, không hé răng lấy nửa lời.
Anh thở dài đánh sượt, trông vừa bất lực vừa buồn cười:
– Sao thế? Dù gì cũng phải cho anh câu trả lời tử tế chứ?
Tôi nhìn anh, giọng nhẹ như gió thoảng:
– Vì anh không thích em.
Anh phá lên cười:
– Không thích mà đòi cưới em làm gì, cho rước họa vào thân à?
Tôi bĩu môi:
– Vì trách nhiệm chứ gì nữa.
Anh thở ra một hơi rồi thủng thẳng nói:
– Đêm đó là em say bí tỉ, còn anh thì đầu óc tỉnh táo như sáo. Thế nên… em là “lỡ làng trong men say”, còn anh thì “cố tình gây thương nhớ”.
Tôi khịt khịt mũi, lòng nghèn nghẹn:
– Nhưng bốn năm trước anh bảo em còn bé, rồi hôm sau em thấy có người con gái khác bên cạnh anh…
Anh thở dài, đưa tay vén mấy sợi tóc bết mồ hôi trên trán tôi:
– Lúc đấy đúng là em còn bé thật. Anh tính bụng đợi hai năm nữa, rồi âm thầm yêu đương với em, giấu nhẹm ông cậu em đi… Ai ngờ đâu em quất ngựa truy phong ra nước ngoài. Anh nhắn tin thì bơ như không thấy.
– Mà anh mà dám yêu đương với cô nhóc mười bảy tuổi như em thì cậu em nó không đánh anh gãy răng mới lạ.
– Còn cái chuyện em nói hôm sau thấy anh đi với cô nào đó, thực ra là chị họ anh đấy. Em không tin thì cứ hỏi cậu em mà xem, bốn năm nay anh có dính tới cô gái nào không?
Sáng hôm sau, tôi phát sốt thật.
Đêm qua dầm mưa, lại còn để cảm xúc lấn át lý trí. Giờ sốt hâm hấp, 38 độ rưỡi không trượt phát nào.
Thẩm Duật Chu đưa tôi vào viện, ngồi bên cạnh gọt táo như ông cụ non.
Cậu út nghe tin tôi sốt liền phóng xe như bay tới, mặt lo lắng đến nỗi trán nhăn tít:
– Tân Ngu, sao tự nhiên lại sốt thế hả con?
Tôi đang nằm trên giường bệnh, tức nghẹn mà vẫn cố ngẩng đầu lườm cậu:
– Cậu còn hỏi! Tối qua con gọi mãi mà chẳng ai nghe máy! Cậu đi đâu hả?
– Ờ… ờ… xin lỗi bảo bối… cái chuyện đấy… – Cậu ậm à ậm ừ, mắt nhìn đi đâu chứ không dám nhìn vào tôi.
– Lần sau cậu không dám thế nữa đâu, thề!
Tôi càng nghĩ càng thấy tủi thân, nước mắt muốn ứa ra:
– Bố con cho con uống thuốc! Ông ta định gả con cho cái anh gì… Phó Bạc Nguyễn ấy, vợ mới mất xong. Bắt con liên hôn để kiếm lợi. Con chạy trốn, gọi mãi cho cậu với chú út mà hai người đều tắt máy!
Nếu tối qua anh Duật Chu mà không bắt máy, thì chắc giờ tôi thành “vợ hụt” người ta thật rồi!
Cậu út nghe xong, mặt lạnh như tiền, mắt loé lên vẻ căm hận:
– Thằng cha đó… Cậu mà không đi tìm hắn xử lý thì không phải họ Tân nữa! Bố nào lại nhẫn tâm tính kế cả con gái mình như thế chứ!
Ra viện xong, tôi với anh Duật Chu bắt đầu… yêu nhau kiểu rón rén từng tí một.
Không biết cậu út tôi nói gì với ông Cố Trung Quốc, mà ông ấy tự dưng im bặt, không còn gọi điện quấy rầy tôi nữa. Có vẻ đã bị dằn mặt tử tế.
Chú út tôi vốn chẳng bao giờ thèm dây dưa chuyện đấu đá trong công ty, xưa nay chỉ thích sống kiểu “người đàn ông trầm lặng bên hiên nhà, uống trà đọc báo”. Ấy thế mà không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, chú ấy đùng đùng lao vào công ty, rồi chưa đầy mấy tháng đã đứng vững như cây đa đầu làng, tốc độ thì nhanh như bão về qua ngõ, chả ai đỡ kịp.
Nửa năm sau, ông nội tôi quyết định giao phần lớn cổ phần lại cho chú út, coi như nhường ngôi.
Còn ông Cố Trung Quốc thì bắt đầu tụt dốc không phanh, đầu bạc thêm mấy phần, tài chính thì khủng hoảng triền miên, trông chán đời thấy rõ.
Và rồi – đoàng! – cú nổ cuối cùng: chú út tiện tay ném cho ông ta tờ giấy xét nghiệm ADN, mặt ông Cố tái xanh như tàu lá chuối.
Hoá ra cái thằng mà ông ta vẫn nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa – thằng Cố Tân Quý – lại không phải con ruột!
Chuyện này chú út đã biết từ lâu, nhưng vì nể tình anh em nên ngậm bồ hòn suốt bao nhiêu năm.
Sau này, cậu tôi kể, chính vì ông ta bênh thằng “con quý” kia, ép tôi phải lấy cái anh Phó Bạc Nguyễn – vừa mất vợ, lại còn dở trò bỏ thuốc người khác, mà chú mới tức nước vỡ bờ, lôi bằng chứng ra cho ông ta mở mắt.
Kết cục là ông Cố ly hôn với bà Bạch Mộng Đình. Mà đã ly là ly thẳng tay – bà ấy đi tay trắng, không kịp gom nổi bộ bát đũa.
Hôm đó, ông ta đến gặp tôi, mặt mũi thiểu não, bảo kiểu như hối hận lắm.
Ông ta nói: “Cốc sữa hôm đó không phải bố bỏ thuốc đâu. Là mẹ con – bà Bạch Mộng Đình ấy, bố không biết gì cả…”
Thôi, ai bỏ thì cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Chuyện cũ rồi, như bát nước hắt đi, có tiếc cũng chả vớt lại được.
Điều duy nhất tôi cần làm bây giờ… là sống cho tử tế, sống cho vui vẻ.
Ông ta không thương tôi thì cũng chẳng sao. Trên đời này, kiểu gì chả có người thương tôi bằng cả tấm lòng.
Nghề của anh Thẩm Duật Chu thì bận khỏi phải nói. Dăm ba hôm không gặp mặt là chuyện thường như cơm bữa. Nhưng được cái, cứ đặt chân xuống máy bay là anh gọi cho tôi trước tiên, không sót lần nào.
Nghe mấy đứa bạn tôi kháo nhau, bảo quán bar giờ đông trai đẹp lắm, mà toàn dạng “tươi non mơn mởn”. Thế nhưng, từ cậu út đến anh Duật Chu, ai cũng cấm tiệt tôi bén mảng đến mấy chỗ ấy, như thể nơi đó toàn rắn rết hổ báo.
Mà yêu đương rồi, cũng tò mò chứ.
Hôm nay nghe mấy cô bạn bàn tán rôm rả, tôi nổi máu hóng, lén lút theo đuôi tụi nó đi xem cho biết.
Công nhận trai trong bar nhìn cũng ra gì, nhưng cứ… chói quá. Tóc thì xanh đỏ tím vàng, người thì xịt nước hoa thơm nức, lướt qua phát là biết không phải kiểu “chắc gốc”.
Tôi đang định quay về thì thoáng thấy bóng dáng quen quen — cậu út tôi?!
Tôi dụi mắt, chắc chắn không nhầm. Mà trong lòng cậu ấy còn ôm… một người đàn ông?
Tôi lén lút theo sau, nhìn hai người rời khỏi quán bar, rồi leo lên xe, chạy thẳng về phía khách sạn năm sao.
Tôi tấp xe lại bám theo. Thấy hai người kia khoác tay nhau bước vào khách sạn, tôi đứng như trời trồng.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, tôi quyết định lên quầy, làm bừa một cái thẻ phòng. Với tính cậu út tôi, không bao giờ để bản thân chịu thiệt. Đã vào khách sạn thì kiểu gì cũng là phòng xịn.
Tôi lò dò tới cửa, tay giơ lên muốn gõ mà lòng thì chột dạ, không dám thở mạnh. Cuối cùng, đành gọi cầu cứu anh Duật Chu.
“Alo, bảo bối à, tối nay anh về muộn, chắc tầm mười hai giờ nhé.”
Tôi hạ giọng như sắp khóc: “Anh ơi, hình như cậu út em… thích đàn ông.”
Bên kia đầu dây im bặt mấy giây, rồi giọng anh vang lên dè dặt:
“Sao em biết?”
Tôi kể lại rành rọt: “Tối nay em ra bar, vô tình thấy cậu ôm một người đàn ông, rồi hai người lên xe, vô khách sạn. Em không dám gõ cửa.”
Tôi thở dài: “Nếu cậu em thật sự… nghiêng về phía đó, thì biết làm sao bây giờ?”
Anh Duật Chu ho khẽ một cái: “Ờm… Thôi, ngoan, hay là đừng gõ nữa.”
Tôi ngơ ngác: “Tại sao lại không?”
Anh lưỡng lự: “… Anh sợ em sốc quá, không chịu nổi.”
Câu nói ấy như dội gáo nước lạnh vào mặt tôi. Xác nhận rồi.
Tôi nghẹn ngào: “Cậu ấy… thật sự thích đàn ông hả anh?”
Anh đáp gọn lỏn: “Ừ.”
Tôi tò mò dấn thêm: “Là ai thế? Anh có biết không?”
Anh im. Mà anh càng im, tôi lại càng lo. Tôi thậm chí còn bắt đầu nghĩ linh tinh…
Tôi nheo mắt nghi ngờ: “Không phải là… là anh đấy chứ?”
Anh Duật Chu sặc: “Em nghĩ cái gì thế?!”
Tôi vẫn chưa tha: “Thế sao anh cấm em gõ cửa?”
Anh thở hắt ra: “Anh chỉ lo em sốc thôi mà…”
Tôi bắt đầu thấy có gì đó mờ ám: “Anh muốn cưới em gấp thế, có phải là… dùng em làm bình phong không đấy?”
Bên kia đầu dây vang lên một câu rõ to, rõ dứt khoát:
“Đệch!”
Anh chửi thề, xong chắc tức quá, buông một câu chốt hạ:
“Bảo bối, gõ đi! Gõ không ra thì gõ mạnh vào!”
…Rồi cúp máy luôn.
Tôi đứng trước cửa phòng khách sạn, thẻ phòng trong tay, vừa bối rối vừa thấy buồn cười.