Tôi len lén ngó trái ngó phải ngoài hành lang, tim đập thình thịch như trống làng. Hít một hơi lấy can đảm, cuối cùng cũng run rẩy giơ tay… gõ cửa.
Cạch một cái — cửa mở. Người đứng trong đó, không ai khác, chính là… Cố Tây Diên.
Tôi đứng hình luôn tại chỗ, mắt trợn tròn như cái đĩa:
“Chú út?!”
Chú út tôi lúc ấy đang mặc áo choàng tắm trắng muốt, tóc vẫn còn ướt ướt rủ xuống trán, trông vừa luống cuống vừa… lấp lánh.
Từ trong phòng tắm, cậu út Chu Diệc Hành bước ra, mình quấn mỗi cái khăn ngang hông, tay cầm khăn lau đầu, vừa đi vừa hỏi toáng lên:
“Ai thế?”
Vừa nhìn thấy tôi, cậu út như bị điện giật, quay ngoắt một phát rồi chuồn thẳng vào trong phòng tắm, biến mất không còn cái bóng.
Tôi đứng đó, mặt tôi lúc thì tái, lúc thì đỏ, chuyển cảnh liên tục như đèn giao thông. Cuối cùng, vẫn là không thể tin nổi mà lắp bắp:
“Hai người… hai người…”
Một lúc sau, cậu út thay đồ tử tế, lò dò bước ra với vẻ mặt y như học sinh bị bắt quả tang quay cóp bài. Nhưng vẫn cố gắng chống chế:
“Tân Ngu, không phải như con đang nghĩ đâu…”
Tôi vẫn chưa hết sốc, nghẹn ngào hỏi:
“Hai người ở bên nhau… từ bao giờ vậy ạ?”
Cậu út cắn răng đáp nhỏ xíu:
“Sáu năm rồi.”
Tôi: “…”
Chú út thấy tôi mặt mày bàng hoàng, vội vã nịnh nọt:
“Thôi nào con, nếu con thấy chú út có vấn đề gì, chú… chú sẵn sàng làm lại cuộc đời! Sẽ chia tay với cậu út của con, thật đấy!”
Nói chưa dứt câu thì bị cậu út huých cho một cái rõ đau vô hông. Mắt cậu liếc sang, sắc lạnh như dao. Nhìn mà tôi rùng mình.
Tới lúc đó tôi mới vỡ lẽ. Hóa ra cái hồi chú út cứ năm lần bảy lượt sang nhà ông bà ngoại, tỏ ra quan tâm tôi một cách… hơi quá, chẳng phải vì tôi đâu — là vì cậu út tôi đấy!
Hai người bây giờ đứng cạnh nhau, cứ như hai tội đồ bị phát hiện, thi nhau nhìn tôi đầy lo lắng. Mà đúng là lo thật, tôi trông cứ như sắp ngất tới nơi.
Tôi thở dài, hỏi:
“Thế… cái hôm con gọi điện cho hai người, chẳng ai nghe máy, là do cậu đi tìm chú đúng không?”
Cậu út gật đầu cái rụp:
“Ừ.”
Tôi đưa tay day trán, miệng lẩm bẩm:
“Nhiều thông tin quá… để con load dần từng tí một.”
Chú út liền cầm chìa khoá xe, ân cần:
“Thôi, để chú đưa con về. Trên đường nói chuyện cho nó nhẹ đầu.”
Tôi thở dài lần nữa, lẩm bẩm trong miệng như nói với trời:
“Yêu đương ai không yêu, lại đi yêu đúng người trong nhà. Phim truyền hình còn chưa dám viết tới đây…”
Lẽ ra xe của tôi là để cho cậu út lái, nhưng cậu ấy cứ nhất quyết không chịu. Nói là lo cho tôi, không yên tâm, thế là phải bon chen ngồi cùng một xe với tôi và chú út.
Chiếc xe của tôi đành phải để lại trước cửa khách sạn, mai sẽ có người đến đánh về sau.
Suốt cả quãng đường, tôi ngồi im thin thít như mèo cắn lưỡi. Nhưng cuối cùng, tính tò mò trong người nó trỗi dậy, nhịn mãi không được, tôi mới quay sang, hỏi đúng cái câu mà ai nghe cũng muốn hóng:
“Con hỏi cái này được không ạ?”
Chú út nhẹ nhàng:
“Ừ, con cứ hỏi đi.”
Tôi liếc mắt nhìn hai người, mặt nghiêm túc mà giọng thì nhỏ như muỗi kêu:
“Vậy… ai trên, ai dưới ạ?”
Không khí trong xe lập tức đông cứng.
Chú út: “…”
Cậu út thì khỏi nói, mặt tối sầm, quay phắt sang, đưa tay xoay mặt tôi lại:
“Ngoan, cái này… không phải chuyện con nên hỏi.”
Tôi hất tay cậu ấy ra, bĩu môi:
“Con không còn bé đâu mà! Hơn nữa, có khi trong lớp con, đứa nào cũng biết rồi!”
Thấy cậu út bắt đầu nổi nóng, tôi quay sang bám lấy chú út – người luôn dịu dàng, dễ dụ hơn:
“Chú út, chú nói cho con biết đi. Con hứa là hỏi xong con không nhắc lại nữa.”
Chú út gãi đầu gãi tai, ngập ngừng một lúc rồi…
“Ờ thì… cậu út con chiều chú, nên… chú nằm trên.”
Tôi ngẩn người ra một lúc, lặng lẽ load dữ liệu. Nói thật, với chiều cao y nhau, tôi cứ tưởng… chú út là người nằm dưới cơ. Vì chú út lúc nào cũng nhẹ nhàng, còn cậu út thì trời ơi, cái tính thì nóng như hòn than, lại hay làm màu, bá đạo, kiểu gì cũng tưởng là người áp đảo chứ?
Tôi liếc mắt nhìn cậu út đầy nghi ngờ.
Cậu út bắt gặp ánh mắt của tôi, lườm tôi cháy mặt, giọng gắt như sấm:
“Nhìn cái gì mà nhìn!”
“Con cũng là đứa đang có người yêu rồi đấy nhé! Để thằng Thẩm Duật Chu mà biết con ngồi trong xe hóng mấy chuyện nhạy cảm của cậu với chú, xem nó có ghen vỡ đầu không!”
Tôi le lưỡi, rụt cổ:
“Thì con hỏi nhẹ nhàng thôi mà…”
Về đến nhà, tôi mệt rũ như tàu lá chuối sau cơn mưa. Vừa đặt lưng xuống giường cái là ngáy pho pho ngay.
Thẩm Duật Chu thì khỏi nói, có chìa khóa với mật mã nhà tôi rồi, nên muốn vào lúc nào cũng được. Anh ấy vào nhà tôi còn tự nhiên hơn cả người nhà, buổi tối còn lặng lẽ vào phòng, nằm bên cạnh như đúng rồi.
Tôi mở mắt ra, thấy anh đang nằm cạnh, vẫn mặc nguyên bộ đồng phục phi công, trên người phảng phất mùi thơm nhè nhẹ, thanh mát như mùi lá tùng sau cơn mưa rào.
Anh vòng tay ôm tôi vào lòng, giọng lười biếng mà vẫn dỗi:
“Anh đã bảo bao nhiêu lần là đừng có vác mặt đến mấy cái chỗ như quán bar rồi mà?”
Tôi lí nhí phân trần:
“Em chỉ tò mò xem mấy ‘con sói con’ mà người ta hay kháo nhau thì trông ra làm sao thôi…”
Thẩm Duật Chu phì cười, mắt khẽ nheo lại:
“Không cần phải tò mò xa xôi, con sói nhà em đây này.”
Vừa nói, anh vừa ung dung dùng răng cắn nhẹ găng tay trắng rút ra – y như trong phim, mà cũng không quên lườm tôi một cái sắc lẹm.
Sáng hôm sau, tôi còn đang mắt nhắm mắt mở thì thấy mình đang bị anh ôm chặt cứng. Giọng anh thì thầm bên tai:
“Hôm nay là 520, ngày đẹp đấy. Hay là ta đi đăng ký kết hôn đi?”
Tôi dụi dụi mắt, buồn ngủ nói không ra hơi:
“Đây là nhà em đấy! Ông bà ngoại em vẫn đang ở tầng dưới, anh sống như ở nhà mình là sao hả?”
Anh cười khì:
“Thì coi là nhà mình luôn rồi còn gì. Gọi thử một tiếng ‘chồng’ nghe xem nào.”
Tôi nhắm mắt, lẩm bẩm:
“Chồng ơiiiii ~”
Đừng hỏi tại sao tôi nghe lời thế!
Chứ nếu tôi mà không gọi, thể nào anh cũng có trăm phương nghìn kế bắt tôi phải gọi cho bằng được!
Anh lại ôm tôi chặt hơn, giọng dỗ dành:
“Thôi ngủ thêm tí nữa đi, dậy rồi ta cùng đi đăng ký nhé. Vợ chồng gì mà còn chưa có sổ đỏ tình yêu là không ổn đâu.”
Hai tháng sau, cậu út tôi cuối cùng cũng lấy hết can đảm kể với ông bà ngoại chuyện mình thích con trai.
Tôi thì ngồi cạnh, vừa xoa lưng cậu vừa lựa lời khuyên nhủ.
Ông bà ngoại tuy ban đầu nghe xong thì sốc không nói nên lời, nhưng sau cùng cũng gật đầu, bảo:
“Thôi, miễn là sống đàng hoàng, tử tế là được. Cái chính là hạnh phúc.”
Vài hôm sau, cậu út hí hửng tìm tôi, điệu bộ vừa ân cần vừa bí hiểm:
“Tân Ngu, bảo bối của cậu, cậu có chuyện quan trọng muốn bàn. Rảnh không con?”
Tôi nhìn cậu nghi ngờ:
“Lại chuyện gì nữa đấy ạ?”
Cậu chẳng nói chẳng rằng, rút trong túi ra một tờ giấy, oai phong ném lên bàn cái bộp.
Giấy chứng nhận kết hôn.
Cậu ưỡn ngực tự hào như vừa đoạt cúp vàng:
“Xem đi, ông bà ngoại con đã đồng ý rồi, chấp nhận cậu với chú út con thành một đôi. Chỉ còn mỗi chuyện con cái là cậu với chú út chịu thôi. Cả hai đứa đều không đẻ được.”
Rồi cậu ghé sát lại, giọng ngọt như mía lùi:
“Nên là… sau này khi con sinh cháu đầu lòng, cho nó mang họ Chu được không?”
Tôi nghe thế thì chẳng thấy vấn đề gì. Chu là họ bên ngoại, tôi lớn lên nhờ ông bà ngoại nuôi nấng, cậu út lại thương tôi như con. Tôi gật đầu cái rụp.
Chỉ có điều… tôi liếc sang Thẩm Duật Chu, chờ phản ứng.
Ai ngờ anh mỉm cười gật đầu luôn, nhẹ như không:
“Được chứ.”
Cậu út sướng quá, khoanh tay, làm điệu như mấy ông thầy tướng số trong phim kiếm hiệp:
“Cảm ơn người anh em! Cậu đúng là ân nhân độ thế của tôi, bố mẹ tái sinh!”
Thẩm Duật Chu chống cằm, giọng nhàn nhã mà giễu cợt:
“Thế gọi thử một tiếng ‘bố’ xem nào.”
Cậu út đang sướng, quay ngoắt lại, nghiến răng:
“Gọi con mẹ cậu ấy!”
Tôi bụm miệng cười trộm.
Thẩm Duật Chu vẫn giọng điệu chậm rãi mà đầy sát thương:
“Không chịu gọi à? Thế thì con của anh với Tân Ngu, chắc phải mang họ Thẩm rồi.”
Cậu út nghe thế thì mắt trợn trắng.
Tôi cười không nhịn được nữa, nhưng bị cậu lườm cháy mặt:
“Cười cái gì mà cười? Sau này mà con gọi nó là bố, thì con gọi cậu là gì? Gọi ‘ông ngoại à’?”
Tôi: “…”
Cạn lời.
Ngoại truyện nhà Chu Nhất Thẩm.
Cái tên “Chu Nhất Thẩm” là do Thẩm Duật Chu đặt. Vừa có họ Chu của tôi, vừa có họ Thẩm của anh.
Nói thật chứ, đặt tên khéo thế này, chắc nghĩ kỹ lắm rồi.
Tôi thì hay gọi bé là “Nhất Nhất” cho gọn.
Từ lúc chào đời, Nhất Nhất được cả nhà bế như cục vàng, đặc biệt là cậu út với chú út – hai người tranh nhau chăm còn hơn chăm nhau.
Ông bà ngoại tôi tuy tuổi cao sức yếu, nhưng hôm nào không được nhìn mặt chắt là nhớ nhung ra mặt.
Tới lễ thôi nôi, bày đủ thứ cho Nhất Nhất chọn, từ sách vở, tiền nong đến đồ nghề bác sĩ – ai cũng hồi hộp chờ xem con sẽ chọn gì.
Cuối cùng, chẳng chọn gì sất – cứ lẽo đẽo bò theo chú út với cậu út đòi bế.
Tôi ôm mặt, thở dài:
“Xong rồi, y chang hai ông kia.”
Thẩm Duật Chu đứng bên cạnh, hít sâu một hơi, nói ra vẻ bình tĩnh:
“Không sao, chắc không giống đâu.”
Tôi liếc anh: “…”
Anh nói thế nhưng mặt thì cứng đơ như vừa trượt xổ số.
Lúc Nhất Nhất được cậu út bế lên, hai tay bé xíu mò mẫm thế nào lại thò vào túi áo của Thẩm Duật Chu, rút ra đúng cái huy hiệu phi công sáng loáng.
Thẩm Duật Chu ngẩn người.
Cậu út thì gào lên:
“Thôi xong, không giống cậu với chú thì giống bố nữa! Phen này lại thành phi công thật!”
Tôi bật cười, lòng thầm nghĩ:
Mặc kệ con sau này thế nào, miễn là nó lớn lên được yêu thương, vậy là đủ rồi.
– HẾT –