Thanh Xuân Gõ Cửa

Chương 3



Kim đồng hồ chỉ đúng ba giờ. Tôi vẫn dán mắt vào cái điện thoại, trong lòng thấp thỏm — trận bóng rổ của Chu Dã chắc đã bắt đầu rồi.

Thầy giáo ngồi gần trêu:
“Sao hôm nay em ngồi không yên thế, có hẹn hò với ai à? Trước kia có bao giờ thấy em như thế đâu.”

Hai má tôi đỏ ửng lên.

Tôi cuống cuồng xua tay:
“Dạ không… không có gì đâu ạ.”

Thầy cười cười, vỗ bàn đánh *bốp*:
“Thôi được rồi, đừng chối nữa. Có hẹn hò thì cứ đi đi, còn giả vờ cái nỗi gì.”

Tôi chẳng kịp thanh minh, chỉ cúi đầu chào thầy một cái rồi cắm đầu cắm cổ chạy thẳng ra sân vận động.

Nhưng đến nơi thì đã muộn mất rồi. Hiệp một vừa kết thúc.

Từ xa, tôi nhìn thấy Chu Dã đang bị mấy bạn nữ vây quanh hỏi han, dáng vẻ hắn có vẻ không được vui.
Có cô đi ngang qua tôi còn thì thầm:
“Không hiểu sao hôm nay Chu Dã đánh dở quá.”
“Trông cứ như đang tìm ai ấy.”

Tôi ôm theo chai nước chạy gấp, thở phì phò, suýt nữa làm rơi cả chai.

Càng lúc, người vây quanh hắn càng đông.

Tôi đứng bần thần, đang định quay đi thì Chu Dã bỗng ngẩng đầu. Nhìn thấy tôi, mắt hắn sáng rực như bắt được vàng:

“Lục Thời An! Cậu đến rồi à!”

Hắn len qua đám người, chạy về phía tôi.

“Chai nước này mang cho tôi đúng không?”

Không đợi tôi kịp gật đầu, hắn đã giật lấy uống một hơi.

Tôi còn chưa kịp nhắc:
“Cái chai này tôi uống dở rồi… chai của cậu còn để trong balo cơ mà.”

Tôi thở ra, áy náy:
“Xin lỗi, tôi tới muộn. Thầy giáo giữ lại có việc, không ra sớm được.”

Chu Dã cúi mặt, giọng cộc xuống:
“Tôi cứ tưởng cậu quên… mà tôi lại không có cách nào liên lạc được.”

Một thằng con trai cao gần mét chín mà lúc ấy mặt mũi buồn thiu, nhìn cũng tội.

Tôi liền rút điện thoại ra, chìa cái mã QR Wechat trước mặt hắn:
“Thế thì kết bạn đi.”

*“Ting!”* — Màn hình sáng lên thông báo:
*Tôi đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn. Giờ bạn có thể bắt đầu trò chuyện với người này.*

Nhanh như thể hắn chỉ đợi mỗi giây đó.

Sắc mặt Chu Dã từ âm u chuyển ngay sang nắng ráo:
“Hiệp hai, cậu nhớ xem kỹ đấy!”

Tiếng còi vang lên báo hiệu bắt đầu hiệp mới. Chu Dã quay lưng chạy vào sân, vẫn còn ngoái lại hô với tôi:
“Nhớ nhìn kỹ nhé!”

Tôi gật đầu, trong lòng thấy hơi buồn cười.

Tôi không biết hiệp một hắn chơi thế nào, nhưng sang hiệp hai thì đúng là thay da đổi thịt. Bóng cứ đến tay hắn là không cho đối phương cơ hội ăn điểm.

Chu Dã trên sân chạy như gió, bóng đến tay là chuyền, là ném, không chút do dự. Ánh mặt trời rọi xuống, ánh lên từng giọt mồ hôi trên trán hắn. Một mùi vị thanh xuân hừng hực như vừa bốc khỏi mặt sân.

“Chu Dã!”

“Aaaaa Chu Dã đẹp trai quáaa!”

Tiếng hò hét của mấy bạn nữ vang ầm cả khán đài.

Tôi cũng cười tủm tỉm, không nhớ nổi lần cuối mình vui thế này là khi nào nữa.

Hiệp hai nhanh chóng kết thúc. Đội của Chu Dã thắng.

Giữa đám đông, hắn nhìn thẳng về phía tôi — ánh mắt không lạc một giây.

Tôi mím môi, khẽ nhép miệng nói không thành tiếng:
**“Chúc mừng.”**

Chu Dã hớt hải chạy tới, ánh mắt sáng rỡ. Trong một thoáng, tôi cứ tưởng hắn sẽ ôm lấy tôi.

…Ai ngờ đâu, chưa kịp ôm thì phía trước đã có tiếng hét thất thanh.

Chu Dã vừa chạy vừa mừng, vui quá nên sẩy chân… trẹo mắt cá.

Tôi dắt Chu Dã tới phòng y tế, trông cậu ta chán nản hẳn đi.

[Trời ơi, sao mình lại xui xẻo thế không biết. May mà chỉ bị trẹo chân nhẹ.]

[Lục Thời An chắc không nghĩ mình yếu đuối đâu nhỉ…]

Tâm trạng thì ủ rũ, nhưng trong đầu lại nghĩ ngợi loạn xạ.

Tôi cố nhịn cười, bảo:
“Chu Dã, cậu vẫn nam tính lắm đấy chứ.”

“Thật không?”
Ánh mắt cậu ta như sáng bừng lên, quét sạch cái vẻ mù mịt vừa nãy.

“Cậu nghĩ vậy thật à?”

“Thật mà, thật đấy.”
Sợ cậu ấy không tin, tôi còn nói đi nói lại.

Chu Dã như con chó lớn được xoa đầu, mặt mũi rạng rỡ cả lên.

Tới phòng y tế, bác sĩ cúi xuống xem xét mắt cá chân, rồi gật đầu:
“Không bị gì nặng đâu, không gãy xương. Về bôi thuốc này là ổn.”

Ông ấy quay sang đưa tôi tuýp thuốc.
Tôi gật đầu cái rụp, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.

Trên đường về ký túc, Chu Dã ngượng ngùng bảo:
“Phiền cậu quá… Tôi tự bôi được mà.”

“Không sao đâu, tôi giúp cho.”
Tôi vừa nói, Chu Dã đã vui như mở cờ trong bụng.

Trong lòng cậu ta chắc đang reo lên: “Cậu ấy thật là tốt!”

Vài hôm sau đó, ngoài chuyện học hành, tôi lại kiêm luôn việc chăm sóc “bệnh nhân”.
Bạn cùng phòng của Chu Dã dường như chẳng buồn để tâm cậu ta đang đi cà nhắc.

Tôi cũng chẳng nỡ lạnh lùng quay lưng. Dù sao thì…

Cho đến một ngày, Tống Ngộ kéo tôi ra hành lang, giọng giận mà như đùa:
“Này Thời An, tôi là bạn thân của cậu đúng không? Mà dạo này cậu với Chu Dã cứ như cặp sinh đôi ấy nhỉ.”

Tôi khựng lại, hóa ra rõ thế cơ à?

Từ trước tới giờ, tôi vốn không phải kiểu người hay bắt chuyện làm quen.
Mẹ từng bảo tôi là đứa lạnh như kem đá.
Vậy mà chẳng hiểu sao, tôi lại chẳng thấy phiền chút nào khi gần gũi với Chu Dã.

Chuông điện thoại vang lên.
Là thầy hướng dẫn gọi.

Thầy nói, nếu muốn đăng ký ra ngoài ở riêng thì điền đơn ngay từ hôm nay, rồi dặn tôi đến phòng giảng viên lấy biểu mẫu.

Tôi mang tờ đơn về, đặt lên bàn.
Tống Ngộ nhìn tờ giấy, cứ muốn nói gì mà lại thôi.

Cuối cùng cậu ấy nhịn không được, lên tiếng:
“Thời An à, sống ngoài không tiện đâu. Cậu cân nhắc ở lại đi. Tôi thấy cậu với Chu Dã giờ cũng thân thiết lắm rồi còn gì.”

Tôi ngẩn người một lúc.

“Ừ… để tôi nghĩ thêm đã.”

Tờ đơn nằm yên trên bàn. Tôi cùng Tống Ngộ kéo nhau đi ăn tối.

Về tới ký túc, vừa mở cửa đã thấy Chu Dã ngồi trên giường, mặt hằm hằm.
Trông cậu ta như sắp nổi trận lôi đình đến nơi.

“Lục Thời An, tôi tưởng cậu coi tôi là bạn.”

Tôi đứng đực ra, chưa hiểu mô tê gì.

Chu Dã kéo chăn trùm kín đầu, quay lưng về phía tôi.
Giọng cộc lốc:
“Tôi nhìn nhầm người rồi. Từ mai đừng mua cơm cho tôi nữa.”

Cách cậu ấy im lặng, lạnh lùng quay lưng về phía tôi, giống hệt ngày đầu tôi mới chuyển vào phòng.

Tự dưng thấy trong lòng nghèn nghẹn, như có cái gì chặn ngang ngực.


Chu Dã lẳng lặng phát động một cuộc “chiến tranh lạnh” với tôi.

Lúc đầu tôi cũng định bắt chuyện với cậu ta, nghĩ chắc có hiểu lầm gì đấy.

Nhưng thấy cậu ta cứ lảng tránh, lạnh như băng, tôi cũng chẳng cố nữa.

Tính tôi xưa nay vốn không phải kiểu người hay chủ động.

Thế là mối quan hệ giữa tôi với Chu Dã lại quay về vạch xuất phát, chẳng khác gì mấy ngày đầu mới gặp.

Hôm nay là hạn cuối để nộp đơn xin ra ngoài ở, thầy hướng dẫn còn gọi điện hỏi riêng xem tôi có muốn chuyển nữa không.

Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi đáp:
“Dạ, chút nữa em nộp.”

Vừa cúp máy xong, thì một khuôn mặt bất thình lình lù lù hiện ra trước mặt.

Chu Dã – cái mặt đáng ghét ấy – nghiêm lại, cà nhắc bước tới chắn ngay trước mặt tôi:
“Lục Thời An, ra đây nói chuyện cái.”

Lúc ấy trong phòng chỉ có hai đứa tôi, mấy đứa khác đang đi học môn tự chọn cả rồi.

Nhìn dáng vẻ của Chu Dã, tôi tưởng sắp ăn mắng đến nơi.

“Sao tự dưng cậu lại muốn dọn ra ngoài ở?” – giọng hắn đầy chất tra khảo.

Tôi hơi ngớ người:
“Hả?”

“Thì tôi vốn định ra ngoài từ đầu mà. Lúc mới chuyển vào ký túc này, tôi có nói rồi còn gì.”

Hồi ấy ký túc của khoa Toán không còn chỗ.
Các phòng khác thì chẳng ai muốn nhận người lạ.

Tôi được vô phòng này cũng là nhờ Tống Ngộ nhờ vả hết người này đến người kia mới xong.

Ngay từ đầu đã nói là chỉ ở tạm vài tháng thôi.

Chu Dã không nói thêm gì, chỉ kéo ghế ngồi phịch xuống, nhìn tôi chằm chằm:
“Tôi không muốn cậu dọn đi.”

Câu nói cộc lốc ấy khiến cả căn phòng như lặng thinh hẳn lại.

Tôi bỗng hiểu ra, mấy ngày nay Chu Dã mặt nặng mày nhẹ cũng chỉ vì chuyện này.

Tôi dò hỏi:
“Cậu khó chịu vì tôi chuyển đi à?”

Chu Dã lí nhí:
“Ừm… tôi có gì chưa tốt à?”

Hắn nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt rõ ràng là thật lòng.

Tự dưng tim tôi đập hơi lệch một nhịp.

Bạn thân thì có thân đến mấy, nghe tin bạn chuyển đi cũng đâu đến mức phản ứng gay gắt thế này.

Tôi nhìn Chu Dã, trong đầu loé lên một khả năng.

Câu hỏi của hắn, tôi không trả lời, mà nhẹ nhàng hỏi lại:

“Chu Dã… có phải cậu thích tôi không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.