Thanh Xuân Gõ Cửa

Chương 4



 

Mặt Chu Dã đỏ gay như quả táo chín.

Hắn tròn mắt nhìn tôi, ngạc nhiên đến mức như bị ai tát cho một cái tỉnh người. Rõ là không ngờ tôi lại hỏi thẳng như thế.

Một lúc sau, hắn lắp bắp:
“Không… không có chuyện đấy đâu, tôi là trai thẳng mà!”

Tôi đẩy nhẹ gọng kính, định bụng không biết có nên nhắc cho hắn biết trên đời có cái gọi là “đồng tính nội tâm” — mấy người không chịu nổi việc chính mình có tình cảm với người cùng giới.

Càng kêu gào mình là “trai thẳng”, lại càng đáng ngờ.

Chu Dã bất chợt đứng phắt dậy:
“À… tôi nhớ ra có việc… tôi phải đi đã!”

Chân hắn loạng choạng như vừa trượt vỏ chuối, suýt ngã dúi dụi.

Tôi đứng nhìn theo, tự hỏi không biết mình có tưởng bở không.

Có khi… thật sự Chu Dã chẳng có tí tình cảm gì với tôi cả.

Cái mà tôi thấy ở hắn, mấy ánh mắt hay hành động lạ lùng, chắc chỉ là vô thức thôi, có khi chính hắn cũng chẳng biết mình đang làm gì.

Từ hôm đó, Chu Dã né tôi như né tà.

Càng lúc tôi lại càng thấy mình lỡ miệng.

Đáng ra tôi không nên hỏi câu ấy.

Không biết có phải vì Chu Dã thể hiện thái độ quá rõ ràng hay không, mà mấy đứa cùng phòng cũng bắt đầu nhìn tôi bằng nửa con mắt.

Áo tôi phơi ngoài ban công, mấy hôm liền đều bị ai đó hất cho rơi xuống đất.

Đồ dùng cá nhân tôi mới mua, hôm thì biến mất, hôm thì vỡ toang như có người cố ý phá.

Tề Hạo – cái thằng ba hoa khoác lác nhất phòng – bắt đầu buông lời xỏ xiên:

“Úi giời ơi, cái đuôi cáo cuối cùng cũng lòi ra rồi, chả giấu được lâu!”

Tôi biết, chỉ là trò hề.

Chấp nhặt với loại người như nó thì phí hơi.

Nhưng tôi hiểu vì sao nó lại ghét tôi như thế.

Tề Hạo chính là con chó trung thành của Lâm Kỳ Kỳ. Nhưng tôi chẳng rõ nó có biết chuyện Lâm Kỳ Kỳ qua lại với mấy ông già lắm tiền kia hay chưa.

Mà tôi cũng không định vạch trần cho nó biết.

Cứ để nó liếm đi, liếm đến bao giờ xương cũng chẳng còn.

Tôi vẫn nộp đơn xin chuyển ra ngoài ở.

Tưởng đâu cứ thế là xong, yên thân mà qua hết mấy tháng này.

Cho đến khi Tống Ngộ dúi điện thoại vào tay tôi, giọng đầy vẻ lo lắng:
“Cậu xem cái này đi…”

Trên màn hình là một bài đăng đang lan truyền khắp nơi. Nội dung là đoạn đối thoại giữa tôi với Chu Dã, đúng cái hôm tôi hỏi thẳng hắn có thích tôi không.

Ai đó đã lén ghi âm lại.

Tôi hoàn toàn không hay biết.

Phía dưới còn trích lại lời Chu Dã, như một nhát dao găm thẳng vào mặt:

“Lục Thời An là đồng tính. Tôi ghét nhất cái loại đấy. Ghê tởm không chịu được.”


Tin đồn về chuyện tôi quấy rầy Chu Dã lan truyền khắp nơi, làm xôn xao cả ký túc xá.

Cứ như vậy mà tôi quên béng đi một điều quan trọng, sao tôi lại có thể quên được là Chu Dã đã từng nói ghét đồng tính cơ chứ?

Tống Ngộ cũng đã nhắc nhở tôi từ hồi mới dọn vào ký túc xá rồi.

“Lục Thời An, sao mày lại có thể nhất thời mê man đến thế, không phân biệt được đúng sai?”

Những ngày này, tôi không thấy Chu Dã đâu cả.

Hóa ra, hắn ghét tôi đến mức này rồi sao?

Cộng thêm chuyện của Trần Khác trước đó nữa, lần này mấy đứa bạn học lại càng quyết tâm hạ bệ tôi.

Chúng nó kêu gọi nhà trường phải đuổi tôi ra khỏi trường.

Giáo viên hướng dẫn gọi tôi lên văn phòng.

Tôi nắm chặt tay lại, chẳng biết phải đối mặt với ông ấy thế nào.

Giáo viên hướng dẫn, thầy hiệu trưởng của trường, nhìn tôi rồi nói:
“Thời An à, có phải em làm mất lòng ai rồi không? Thầy thấy em không phải người như vậy đâu.”

Tôi suýt nữa bật khóc.

Không ngờ các thầy cô lại tin tưởng tôi đến vậy.

Lần trước cũng vậy, thầy cùng giáo viên hướng dẫn đều ra mặt bảo vệ tôi.

“Thầy, em sẽ giải quyết.”

Tôi đã đoán được ai là kẻ đứng sau chuyện này.

Đoán được cái lời này là khi trong ký túc xá chỉ còn lại tôi và Chu Dã, còn ai nữa mà có thể nghe lén được, ngoài đứa bạn cùng phòng, Tề Hạo.

Còn nếu có ai xúi giục, chắc chắn là cô em kế luôn nhìn tôi như kẻ thù, Lâm Kỳ Kỳ.

Thầy hướng dẫn vỗ vai tôi, nói:
“Thầy đã nói chuyện với nhà trường rồi, em cứ ra ngoài ở tạm đi, đừng lo.”

Cảm ơn thầy xong, tôi bước ra khỏi tòa nhà giảng đường.

Lúc này, Tống Ngộ có việc nên không ở trường.

Nhìn mấy nhóm bạn tụ lại với nhau, tôi mới thật sự nếm trải được cái cảm giác cô độc.

Cứ thế mà đi, có người sẽ dẫm lên bóng tôi thôi.

Tiếng thở hổn hển, nặng nề vang đến bên tai tôi.

Tôi ngẩng lên nhìn, người vừa đến là Chu Dã, hắn siết chặt cánh tay tôi, nói:

“Lục Thời An, cậu nghe tôi giải thích đã.”

Chu Dã giải thích cho tôi bằng giọng đầy lo lắng, như thể đang rất sốt ruột.

“Mặc dù tôi không biết ai là người ghi âm đoạn này, nhưng từ trước đến giờ tôi chưa từng ghét cậu đâu.”

Tôi lùi lại một bước, tạo khoảng cách với hắn: “Nhưng mà những lời đó chẳng phải cậu đã nói sao?”

“Là tôi nói.”

Chu Dã cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Lúc đó tôi đâu có biết cậu, tôi nói vậy chỉ sau khi nghe chuyện của Trần Khác, thật sự xin lỗi, tôi không nên kết luận vội như vậy. Tôi biết cậu không phải người như thế mà.”

Tôi khẽ nhíu mày: “Nếu thật sự tôi là như vậy thì sao?”

Chu Dã lắc đầu mạnh mẽ, như thể muốn dập tắt suy nghĩ ấy: “Không phải đâu, tuyệt đối không phải.”

Tôi cười khẩy: “Cậu hiểu tôi lắm à?”

Chu Dã vươn tay sờ sờ tai, trông có vẻ lo lắng: “Tôi không tin cái loại người hay bắt nạt bạn học lại là người nuôi mèo hoang vì sợ chúng đói, cuối tuần còn vào viện dưỡng lão làm tình nguyện nữa.”

Hắn đặt hai tay lên bả vai tôi.

“Tôi sẽ tìm ra kẻ tung tin đồn, xin lỗi cậu, dạo này tôi đi tập huấn nên không để ý đến mấy cái tin tức này, tôi…”

Chu Dã ngừng lại một lúc, rồi lại tiếp tục: “Nói chung là tôi sẽ làm rõ mọi chuyện, đừng có phớt lờ tôi mà.”

Tôi không biết lời hắn nói có thật hay không.

Lúc này, tôi mới nhận ra một điều kỳ lạ, khả năng đọc suy nghĩ của tôi đã không còn hiệu quả nữa.

“Không cần đâu.” Tôi từ chối, “Tự tôi sẽ giải quyết.”

Nói xong, tôi quay lưng bước đi.

Chu Dã đứng đấy, ngây ra, chẳng biết phải làm sao.

Tôi dừng lại một chút, rồi lại nhớ đến chuyện trước kia, quyết định là thôi, cứ để mọi thứ trôi đi.

Về ký túc xá thu dọn đồ đạc rồi chuyển ra phòng trọ.

Tôi gọi cho Lâm Kỳ Kỳ, hẹn gặp mặt cô ta.

Quán cà phê, Lâm Kỳ Kỳ ngồi đó với bộ mặt trang điểm lòe loẹt, đầy vẻ tự mãn: “Sao thế, tìm tôi để xin tha thứ hay là muốn vay tiền?”

Tôi nhấp một ngụm cà phê rồi hỏi: “Là cô làm sao?”

Lâm Kỳ Kỳ hất cằm lên, tự tin đáp: “Đúng.”

“Còn chuyện của Trần Khác thì sao?”

Lâm Kỳ Kỳ cong khóe môi, nhìn tôi như thể đang chơi trò chơi: “Đúng vậy, tôi chỉ cần đe dọa chút xíu là anh ta sợ ngay, đúng là chẳng ra gì, không đáng mặt đàn ông.”

Tôi liền vung tay, cà phê văng thẳng vào mặt cô ta.

Lâm Kỳ Kỳ giật mình, nhảy dựng lên: “Anh dám hắt nước vào người tôi à, Lục Thời An, ai cho anh cái gan đó?”

Cô ta lao về phía tôi.

Tôi dùng một tay đẩy cô ta về phía đối diện: “Tôi không đánh con gái, nhưng trước khi làm người, cô phải biết đứng đắn đã.”

Lâm Kỳ Kỳ còn định đứng lên.

Tôi ném một xấp ảnh vào mặt cô ta.

“Có muốn tôi công khai những việc tốt mà cô làm không?”

Lâm Kỳ Kỳ giờ trông thật sự luống cuống, chẳng còn vẻ tự tin nào nữa.

Trong đó là những tấm ảnh cô ta tình tứ với mấy ông lớn đã có gia đình, mà trong số đó có mấy người là đối tác của ba cô ta.

Lần trước tôi đã nhắc nhở cô ta, không ngờ cô ta lại không biết điều đến thế.

“Tại sao, tại sao anh lại có những tấm ảnh này?”

Nếu không muốn người khác biết, thì tốt nhất đừng làm.

Tôi nhìn cô ta, lẩm bẩm như đang tận hưởng sự khốn khó của cô ta, rồi nói từng câu từng chữ:

“Bây giờ cô biết phải làm gì rồi chứ?”

Lâm Kỳ Kỳ nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng không nói gì.

Một lúc lâu sau, cô ta nghiến răng trả lời: “Biết rồi.”

“Biết cái gì?”

“Tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”

Như vậy là tốt rồi.

Tôi đứng dậy, đi ra ngoài, nhưng vừa ra khỏi cửa quán cà phê, Lâm Kỳ Kỳ hét lên một tiếng chói tai, như muốn xé toạc không khí.

Mấy phút sau, tôi đã hiểu tại sao cô ta lại hét lên như vậy.

Chu Dã đăng lên hai bài viết, một trong số đó là lời giải thích của hắn.

“Tôi là Chu Dã, tôi muốn xin lỗi vì trước đây đã nói những lời không hay về Lục Thời An, về chuyện tôi ghét đồng tính, về chuyện ai thích ai là quyền tự do của mỗi người. Tôi không nên kỳ thị, tôi xin lỗi. Và bây giờ, tôi muốn nói, tôi thích một bạn nam, tôi muốn bắt đầu theo đuổi cậu ấy.”

Phần bình luận đầy những lời tiếc nuối và thương cảm.

Bài viết thứ hai là của Trần Khác.

“Chào mọi người, tôi là Trần Khác, hôm nay tôi muốn gửi lời xin lỗi đến Lục Thời An. Nửa năm trước cậu ấy đã cứu tôi, cậu ấy cứu người, chứ không phải làm hại ai. Xin lỗi, tôi đã lừa dối mọi người. Lý do tôi không thể nói ra là vì tôi quá yếu đuối, bố mẹ tôi đều làm việc ở công ty của bố Lâm Kỳ Kỳ, cô ta dọa sẽ sa thải bố mẹ tôi nếu tôi không làm theo lời cô ta. Em gái tôi bị ung thư máu, tôi không thể mạo hiểm. Xin lỗi Lục Thời An, thật sự xin lỗi.”

Sau khi bài viết này đăng tải, tôi thấy thái độ của mọi người thay đổi hẳn.

Các bình luận bắt đầu tràn ngập sự căm ghét đối với Lâm Kỳ Kỳ.

Tề Hạo có vẻ là người khởi xướng.

Họ đồng loạt viết sáu chữ: “Thật xin lỗi Lục Thời An.”

Thấy vậy, tôi càng thêm hứng thú, gửi những bức ảnh của Lâm Kỳ Kỳ và các ông lớn cho bố cô ta.

Tắt điện thoại đi, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Không biết Chu Dã đã phải vất vả thế nào mới làm được chuyện này.

Khi quay lại lớp học, tôi nhận ra ánh mắt mọi người nhìn tôi đã khác đi.

Bạn cùng phòng ký túc xá xếp hàng xin lỗi tôi.

Tôi gật đầu, không nói thêm gì.

Hết giờ học, khi tôi ra khỏi lớp, Chu Dã đứng chờ ngoài cửa.

Tôi không nhịn được mà ho khan.

Hóa ra hương phấn trong lòng Chu Dã thật sự quá nồng.

Giữa những ánh mắt trêu chọc của mấy người xung quanh, Chu Dã kéo tôi vào góc tường.

“Lục Thời An, tôi thích cậu.”

Hắn đưa bó hoa cho tôi mà chẳng nói thêm gì.

Tôi chưa kịp lên tiếng thì Chu Dã đã vội vàng tỏ tình:

“Tôi tránh mặt cậu vì lúc đó tôi thật sự rối, tôi phải suy nghĩ thật kỹ. Trước giờ tôi chưa bao giờ nghĩ tôi sẽ thích con trai, nhưng từ khi cậu dọn đến, tôi chẳng thể ngừng bị thu hút bởi cậu.

“Tôi chưa gặp ai yêu sạch sẽ như cậu, lúc đầu tôi nghĩ cậu lạnh lùng, không quan tâm gì cả, nhưng sau này tôi mới hiểu, đó là cách cậu thể hiện, cậu thực sự rất tốt với bạn bè. Lúc Tống Ngộ bị bệnh, cậu chăm sóc cả đêm không rời. Cậu còn rất kiên nhẫn. Cậu không biết sao? Ông nội tôi lúc nào cũng khen cậu, ông ấy đang ở viện dưỡng lão.”

“Tóm lại, tôi rất thích cậu, Lục Thời An, cậu cho tôi cơ hội theo đuổi cậu không?”

Hắn nhắm mắt lại, như thể chuẩn bị bước vào trận chiến.

“Ồ.”

Tôi lạnh nhạt đáp lại.

Chu Dã sờ sờ đầu, vẻ mặt bối rối hỏi: “Không còn gì nữa sao?”

Tôi nhìn hắn, hỏi lại: “Nếu tôi không cho cậu theo đuổi, thì cậu sẽ không theo đuổi nữa sao?”

Chu Dã lắc đầu, mạnh mẽ như trống bỏi.

“Vậy thì không phải tốt rồi sao?”

Tôi cố gắng không để ý đến cảm giác ngứa ngáy nơi mũi, cầm bó hoa bước ra ngoài.

Cuối cùng, bộ não của Chu Dã cũng kịp phản ứng: “Lục Thời An, tôi nhất định sẽ đuổi kịp cậu.”

Tiếng hét lớn của hắn thu hút sự chú ý của những người qua đường.

Quả thật, hắn chẳng khác gì một con chó ngốc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.