Lúc không để ý nhận cuộc gọi từ người yêu cũ, tôi đang chỉ đạo thằng em: “Rút ra đi, ở trong đau quá!”
Thằng em tôi mặt mũi cũng căng như dây đàn: “Chị ráng chịu một chút, gần xong rồi!”
Khó khăn lắm mới nhổ hết gai xương rồng, tôi cúi xuống thấy cuộc gọi từ anh người yêu cũ vừa bị ngắt.
Bình luận trong livestream nổ như pháo Tết: [Anh Giang không nói gì, chỉ ngồi nghiến răng ken két thôi.]
1.
Lúc đang dọn nhà, tôi lôi thằng em trai ra phụ khuân đồ. Quay người một phát, tay tôi đập thẳng vào cây xương rồng nó đang cầm.
Tôi đau điếng, hét lên như bị chọc tiết:
– Lục Thành Hậu! Mày mù à?!
Nó nhăn nhó như bị oan:
– Rõ ràng là chị tự lao vào em còn gì…
Tôi nhảy loi choi như gà mắc tóc:
– Á á á! Nhanh nghĩ cách giúp chị lấy gai ra đi! Đau muốn xỉu luôn rồi!
May mà thằng bé lanh trí, rụt tay lại kịp nên không bị đâm, chỉ tôi là ăn trọn mớ gai nhỏ li ti. Nó lật đật đi lục hộp y tế, còn tôi thì đau đến mức chỉ muốn cào tường.
Vừa lúc đó, điện thoại tôi reo. Chưa kịp nhìn ai gọi thì nó lao tới hét lên:
– Đến rồi! Đến rồi!
Tôi cuống quá, ném luôn cái điện thoại lên ghế sô-pha.
Tôi đau điếng, rên rỉ:
– Rút ra đi, ở trong đau quá!
Thằng em cũng quýnh quáng:
– Chị cố chịu tí, sắp xong rồi!
Nó ngồi xổm gắp từng cái gai, tôi thì cắn răng chịu trận, lưng toát mồ hôi.
Cuối cùng cũng nhổ hết, tôi cúi nhìn điện thoại thì thấy… cuộc gọi vừa cúp.
Người gọi không ai khác, chính là… anh người yêu cũ mới chia tay chưa đầy tháng.
Bình luận livestream bắt đầu dậy sóng:
[Anh Giang không nói gì, chỉ nghiến răng ken két thôi.]
2.
Tôi nhìn cuộc gọi nhỡ, hơi tò mò nên nhắn tin WeChat:
[Có chuyện gì đấy? Nãy bận.]
Mười giây trôi qua. Không thấy phản hồi.
Hừ. Đàn ông. Chia tay rồi là hết cả diễn xuất.
Ngày trước tin nhắn tôi vừa gửi, chưa đầy ba giây đã nhảy vào trả lời.
Giờ thì im như thóc. Thôi kệ. Tôi cũng chẳng buồn bận tâm.
Tôi chụp lại cảnh bàn tay bị xương rồng đâm, đăng lên Weibo với cái cap đầy đau thương:
[Dọn nhà mà bị xương rồng đâm, đời thật sự chua chát~]
Tôi cũng chỉ là diễn viên tuyến ba, không nổi đình đám, không scandal. Bình thường chỉ đăng mấy thứ vớ vẩn cho đám fan ruột.
Bình luận nhảy vào rôm rả:
[Bé con là mỹ nhân vụng về à?]
[Hôm nay showbiz toàn chuyện hài, mới xem bên Giang Hàn xong.]
[Ủa Giang Hàn sao thế?]
[Livestream gọi bạn gái cũ, ai ngờ bạn gái cũ đang vui vẻ… với trai trẻ. Có video luôn. Lên hot search rồi!]
Tôi đọc đến đây thì mắt bắt đầu hoa, tay run run bấm vào hot search…
Mẹ ơi. Là tôi. Tôi chứ còn ai vào đây nữa?!
3.
Giang Hàn mắt đỏ hoe, tắt livestream cái rụp.
Tôi thì vừa run, vừa đọc comment, vừa thầm chửi trời đất.
Chưa kịp thở ra cái, bình luận lại nổ cái đùng:
– [Mọi người ơi, phát hiện mới! Sau khi cúp máy, anh Giang nhận được tin nhắn WeChat!]
– [Tay tui nhanh như chớp chụp được màn hình rồi! Tên WeChat là ‘zsy’ đấy!]
– [Anh Giang từng nói bạn gái cũ cũng làm trong giới showbiz, mau tra xem có ai viết tắt là ‘zsy’ không nào!!]
Tôi toát mồ hôi hột. Xong rồi… chết toi rồi… trời sắp sập đến nơi rồi.
Vội vội vàng vàng nhắn cho chị quản lý, dặn trước chuẩn bị đội ngũ truyền thông, có gì là phải lên tiếng đính chính ngay lập tức.
Nhưng nghĩ lại mà tái mặt — tôi và Giang Hàn yêu nhau trong âm thầm, giấu còn kín hơn mèo giấu phân. Giờ khai ra thì xác định… bị mắng không kịp ngáp.
Trong lúc còn đang lăn tăn chưa biết soạn tin nhắn thế nào cho êm chuyện, lại thấy hot search mới toanh nhảy vèo lên:
#Giang_Hàn_thích_xoay_vòng.
Livestream vừa tắt được vài phút, fan nhà người ta đã kéo nhau an ủi sụt sùi.
Thế mà ông tướng ấy lại đăng nguyên cái status như rót dầu vào lửa:
“Cô ấy chủ động nhắn tin cho tôi rồi, chắc là hiểu lầm thôi.”
Fan gào lên dưới bình luận:
– “Anh ơi, nghe mà đã thấy cô này lăng nhăng, xoay anh như chong chóng.”
– “Bỏ đi anh ơi, nhìn là biết dạng đa cấp tình cảm!”
Ai dè anh Giang lại thản nhiên trả lời một câu để đời:
“Đừng trách cô ấy, tôi thích xoay vòng mà.”
Câu đấy vừa thả ra, mạng xã hội như bốc cháy. Weibo suýt nữa thì sập hẳn vì dân mạng kéo vào hóng.
Chưa kịp nguôi, lại thêm một quả bom nữa nổ cái đùng:
Trương Thập Duyệt: “Dễ dỗ.”
Cư dân mạng như ong vỡ tổ:
– [Đây rồi! Đây là bạn gái cũ của Giang Hàn chắc luôn!!]
– [Ba năm trước mới vào nghề, tôi còn nhớ chị ấy share phim mới của anh Giang đầy tường Weibo, đúng là chị dâu cũ còn gì!]
– [Ơ thế Giang Hàn dễ dỗ kiểu gì? Cần công thức?]
Chỉ với một câu “não tàn vì yêu” của Giang Hàn và câu “dễ dỗ” đầy ẩn ý của tôi… À nhầm, của Trương Thập Duyệt, cái hashtag #Bạn_gái_cũ_của_Giang_Hàn_-_Trương_Thập_Duyệt# leo thẳng top tìm kiếm lúc 10 giờ tối thứ Bảy. Showbiz rung chuyển, dân mạng quăng gối ôm để hóng.
4.
Lúc ấy, tôi mới nhớ ra — cái tên “zsy” kia thực ra là viết tắt tên thật của tôi: Chúc Thư Dư.
Còn cái tên tôi dùng trong giới là nghệ danh: Chúc Tranh.
Ngẫm lại, ngoài mấy người thân thiết biết tên thật, fan hay phóng viên chẳng ai ngờ “zsy” lại là tôi cả.
Thế là cư dân mạng lùng sục khắp showbiz hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy cô “nữ minh tinh zsy” nào.
Thấy im ắng, tôi thở phào như vừa trốn được bố kiểm tra điểm thi.
Lặng lẽ mở vòi bồn tắm, vào phòng thay bộ váy ngủ lụa mềm mát rượi.
Dù gì cũng là đêm đầu tiên ở nhà mới, không thể không có tí nghi thức chứ.
Cuộc đời có thể dở hơi, nhưng sống thì phải thơm!
5.
Tôi đặt một bó hoa trên app giao đồ ăn, định chia đôi: nửa ngâm vào bồn tắm cho nó thơm, nửa thì cắm vào bình đặt trong nhà vệ sinh cho sang mồm.
Rồi lục lọi đống đồ tìm cái loa bluetooth, bật nhẹ một bài nhạc chill chill.
Đang lim dim thì bạn thân gọi video:
– “Bé yêu, nhà mới thế nào rồi? Mai chị về nước, qua ôm hun bé một cái nhé!”
Tôi quay điện thoại một vòng cho nó xem toàn cảnh:
– “Ổn hết! Nhà xịn, đồ đạc đầy đủ, chủ cũ trang trí gu cũng đỉnh phết.”
Nó gật gù:
– “Mà cũng buồn cười thật đấy, đang ở ngon nghẻ thì bị đuổi, cậu tức khí mua luôn cả căn, quay phim bao năm vắt kiệt người, cuối cùng cháy túi?”
Tôi cười cười:
– “Tiền bạc kiếm lại được mà. Nhà thế này đâu dễ tìm. Khu này lại an ninh chặt, nghe bảo toàn người nổi tiếng với đạo diễn có máu mặt ở thôi. Biết đâu mai sau hàng xóm lại là quý nhân, mở cửa là thấy số đỏ ngay!”
Vừa buôn vừa mơ mộng, thì điện thoại có cuộc gọi đến. Tôi liếc nhìn màn hình:
– “Chờ tí, chắc ship hoa tới rồi.”
– “Ơ hay, cậu đặt hoa làm gì cơ?” Nó nhướn mày hỏi.
– “Ngâm bồn cho thơm da chứ gì nữa. Bồn tắm đôi chủ cũ để lại to như bể bơi, rộng rãi mênh mông. Cậu thích thì mai qua, ta cùng ngâm?”
Tôi nháy mắt một cái, váy ngủ cũng theo đà mà tụt xuống khỏi vai hờ hững.
Nó hét lên:
– “Ôi trời đất! Cậu có biết gương mặt kia đang muốn lấy mạng người ta không?”
Đột nhiên, não tôi như có tia sét đánh ngang:
Khoan đã… nhà tắm!!!
Tôi ném luôn điện thoại lên ghế, lao ra như tên bắn.
– “Aaaaaaaaaa!!!”
6.
Bồn tắm thì nước chảy như thác mà tràn ra sàn hết cả, ướt sũng như mưa ngập đầu ngõ. Nhìn qua thì hình như cái ống thoát bị tắc, nước không thoát nổi, cứ đọng mãi trong đấy.
Tôi xắn tay, lội qua sàn nước lạnh buốt chân để vặn vòi khóa lại. Rồi vừa thở vừa loay hoay tìm đồ thông cống.
Trong lúc đang vật lộn, chuông cửa lại reo ầm ầm như nợ đòi đầu tháng.
Tôi cau mày, nghĩ bụng: Chắc shipper đến, nhưng tôi đã dặn rõ rồi cơ mà, cứ để trước cửa là được!
Tôi quát vọng ra:
– “Tôi đã ghi chú là để ngoài cửa rồi mà, không cần gọi đâu ạ!”
Một giọng nam trầm trầm vang lên:
– “Chào cô, tôi là hàng xóm tầng dưới. Tôi gõ cửa mãi không ai ra, cứ tưởng nhà không có ai.”
Tim tôi đập hụt một nhịp.
Ơ chết… chẳng lẽ nước rò rỉ xuống tận nhà người ta rồi?
Tự nhiên thấy xấu hổ toàn tập, tôi cuống cuồng quấn khăn tắm quanh người, rồi hít sâu một hơi mở cửa. Vừa cúi gập người vừa xin lỗi rối rít:
– “Tôi xin lỗi anh nhiều! Nếu có gì ảnh hưởng đến nhà dưới thì tôi sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ. Hôm nay là ngày đầu tôi chuyển đến, thật sự ngại quá…”
Giọng người kia khựng lại một lúc, rồi gọi tên tôi:
– “Chúc Thư Dư?”
Tôi giật mình ngẩng lên:
– “Giang… Giang Hàn? Sao anh lại ở đây?!”
7.
– “Tôi ở tầng dưới, thấy nước rò rỉ từ trần nhà vệ sinh nên lên hỏi xem có chuyện gì.”
Vừa dứt lời, anh ta đã tự nhiên như ruồi bước hẳn vào nhà, tiện tay đóng cửa đánh “rầm” một cái.
Chưa kịp phản ứng thì… gọn nhẹ như bế con mèo, anh ta nhấc bổng tôi lên!
Tôi cuống quá, đấm bôm bốp vào người anh ta:
– “Này! Anh làm cái gì đấy hả? Tôi gọi bảo vệ bây giờ!”
Anh ta còn tỉnh bơ đáp:
– “Báo bảo vệ thì lâu lắm. Nhà nào cũng có nút báo động khẩn cấp ngay cạnh cửa kia kìa.”
Tôi tròn mắt:
– “Ơ… ở đâu cơ?”
Đi ngang qua cửa phòng ngủ, tay ôm tôi, tay kia anh ta gõ “cốc cốc” hai phát lên tường:
– “Nó ở đây này.”
Rồi không thèm giải thích thêm nửa lời, anh ta cứ thế bế tôi đi thẳng về phía giường.
Tôi bị thả phịch xuống đệm, êm thì có êm mà tim thì muốn rớt ra ngoài.
Cảnh này… quen lắm!
Tôi kéo chặt vạt áo ngủ, vừa đề phòng vừa rít qua kẽ răng:
– “Giang Hàn, anh định làm cái trò gì thế? Giữa hai chúng ta giờ đã là…”
Anh ta không thèm nghe nửa câu, chỉ thản nhiên:
– “Chân cô ướt nhẹp thế kia, chạy loăng quăng dễ cảm lạnh lắm.”
Nói rồi, anh cúi xuống, một tay nâng chân tôi lên, tay kia rút mấy tờ khăn giấy từ ngăn tủ, lau nhẹ nhàng từng chút một.
Lau xong, anh đứng thẳng người, giọng bình thản:
– “Cởi quần ra.”
8.
– “Giang Hàn! Anh điên à?!”
– “Ống quần của cô ướt từ gối xuống rồi. Nếu tôi không ở đây, chắc cô cứ thế mà mặc nằm ngủ chờ sốt hả? Cái cậu người yêu nhỏ nhỏ của cô ngoài gửi bó hoa với nhắn mấy câu ’em là mặt trời của anh’ thì còn giúp được gì?”
– “Liên quan gì đến anh?”
Anh chẳng thèm đáp, mở tủ lôi ra một cái quần thun, ném thẳng vào mặt tôi:
– “Thay vào.”
Nói rồi anh cởi giày, tháo tất, đi thẳng vào nhà tắm.
Tôi vừa lườm vừa thay quần, trong lòng bực muốn nổ gan. Nhưng thay xong bước vào mới thấy… anh ta đang thông cống thật.
Không biết lôi đâu ra đồ nghề, ống thoát nước giờ chảy róc rách như suối. Áo sơ mi trắng bị nước bắn lấm tấm, dính chặt vào người, lộ rõ cơ ngực, cơ bụng cuồn cuộn.
Tóc thì ướt, giọt nước nhỏ xuống hai bên thái dương.
Thề là nếu có thêm hiệu ứng slow-motion với nhạc nền, cảnh này phải lên top trending!
Tôi tự hỏi:
Người đâu vừa đẹp trai, vừa biết chăm người khác, vừa ga-lăng mà lại còn… dáng đẹp nữa.
Người thì mặt mũi ngon lành nhưng thân hình tầm thường. Người thì body sáu múi mà mặt như chưa ngủ đủ ba năm.
Mỗi anh này, combo full option – duy chỉ có một điểm trừ to đùng: không chịu lấy vợ.
Anh đang lúi húi thông ống thì hỏi:
– “Bên môi giới nhà đất không nói gì về ống thoát nước hỏng à?”
– “Không. Không ai nói cả.”
Anh gật nhẹ, như thể đã đoán được từ trước. Rồi hỏi tiếp:
– “Khóa cửa sổ phòng khách bị gãy, cũng không nhắc luôn?”
Tôi khoanh tay dựa vào cửa, nghi ngờ nhìn anh:
– “Anh biết rõ nhà này nhỉ?”
Anh ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng tôi:
– “Chủ cũ tên là Giang Noãn.”
– “Anh quen à?”
– “Chị gái tôi.”
…
Sáng hôm sau, bó hồng trước cửa đã được ai đó thay bằng một bó hoa linh lan trắng muốt.