Thì Thầm Dưới Mưa

Đọc truyện



 

1.

Lúc đang dọn nhà, tôi lôi thằng em trai ra phụ khuân đồ. Quay người một phát, tay tôi đập thẳng vào cây xương rồng nó đang cầm.
Tôi đau điếng, hét lên như bị chọc tiết:
– Lục Thành Hậu! Mày mù à?!
Nó nhăn nhó như bị oan:
– Rõ ràng là chị tự lao vào em còn gì…
Tôi nhảy loi choi như gà mắc tóc:
– Á á á! Nhanh nghĩ cách giúp chị lấy gai ra đi! Đau muốn xỉu luôn rồi!

May mà thằng bé lanh trí, rụt tay lại kịp nên không bị đâm, chỉ tôi là ăn trọn mớ gai nhỏ li ti. Nó lật đật đi lục hộp y tế, còn tôi thì đau đến mức chỉ muốn cào tường.

Vừa lúc đó, điện thoại tôi reo. Chưa kịp nhìn ai gọi thì nó lao tới hét lên:
– Đến rồi! Đến rồi!
Tôi cuống quá, ném luôn cái điện thoại lên ghế sô-pha.

Tôi đau điếng, rên rỉ:
– Rút ra đi, ở trong đau quá!
Thằng em cũng quýnh quáng:
– Chị cố chịu tí, sắp xong rồi!

Nó ngồi xổm gắp từng cái gai, tôi thì cắn răng chịu trận, lưng toát mồ hôi.

Cuối cùng cũng nhổ hết, tôi cúi nhìn điện thoại thì thấy… cuộc gọi vừa cúp.
Người gọi không ai khác, chính là… anh người yêu cũ mới chia tay chưa đầy tháng.

Bình luận livestream bắt đầu dậy sóng:
[Anh Giang không nói gì, chỉ nghiến răng ken két thôi.]

2.

Tôi nhìn cuộc gọi nhỡ, hơi tò mò nên nhắn tin WeChat:
[Có chuyện gì đấy? Nãy bận.]

Mười giây trôi qua. Không thấy phản hồi.

Hừ. Đàn ông. Chia tay rồi là hết cả diễn xuất.
Ngày trước tin nhắn tôi vừa gửi, chưa đầy ba giây đã nhảy vào trả lời.

Giờ thì im như thóc. Thôi kệ. Tôi cũng chẳng buồn bận tâm.

Tôi chụp lại cảnh bàn tay bị xương rồng đâm, đăng lên Weibo với cái cap đầy đau thương:
[Dọn nhà mà bị xương rồng đâm, đời thật sự chua chát~]

Tôi cũng chỉ là diễn viên tuyến ba, không nổi đình đám, không scandal. Bình thường chỉ đăng mấy thứ vớ vẩn cho đám fan ruột.

Bình luận nhảy vào rôm rả:
[Bé con là mỹ nhân vụng về à?]
[Hôm nay showbiz toàn chuyện hài, mới xem bên Giang Hàn xong.]
[Ủa Giang Hàn sao thế?]
[Livestream gọi bạn gái cũ, ai ngờ bạn gái cũ đang vui vẻ… với trai trẻ. Có video luôn. Lên hot search rồi!]

Tôi đọc đến đây thì mắt bắt đầu hoa, tay run run bấm vào hot search…
Mẹ ơi. Là tôi. Tôi chứ còn ai vào đây nữa?!

3.

Giang Hàn mắt đỏ hoe, tắt livestream cái rụp.
Tôi thì vừa run, vừa đọc comment, vừa thầm chửi trời đất.

Chưa kịp thở ra cái, bình luận lại nổ cái đùng:

– [Mọi người ơi, phát hiện mới! Sau khi cúp máy, anh Giang nhận được tin nhắn WeChat!]
– [Tay tui nhanh như chớp chụp được màn hình rồi! Tên WeChat là ‘zsy’ đấy!]
– [Anh Giang từng nói bạn gái cũ cũng làm trong giới showbiz, mau tra xem có ai viết tắt là ‘zsy’ không nào!!]

Tôi toát mồ hôi hột. Xong rồi… chết toi rồi… trời sắp sập đến nơi rồi.

Vội vội vàng vàng nhắn cho chị quản lý, dặn trước chuẩn bị đội ngũ truyền thông, có gì là phải lên tiếng đính chính ngay lập tức.
Nhưng nghĩ lại mà tái mặt — tôi và Giang Hàn yêu nhau trong âm thầm, giấu còn kín hơn mèo giấu phân. Giờ khai ra thì xác định… bị mắng không kịp ngáp.

Trong lúc còn đang lăn tăn chưa biết soạn tin nhắn thế nào cho êm chuyện, lại thấy hot search mới toanh nhảy vèo lên:
#Giang_Hàn_thích_xoay_vòng.

Livestream vừa tắt được vài phút, fan nhà người ta đã kéo nhau an ủi sụt sùi.
Thế mà ông tướng ấy lại đăng nguyên cái status như rót dầu vào lửa:
“Cô ấy chủ động nhắn tin cho tôi rồi, chắc là hiểu lầm thôi.”

Fan gào lên dưới bình luận:
– “Anh ơi, nghe mà đã thấy cô này lăng nhăng, xoay anh như chong chóng.”
– “Bỏ đi anh ơi, nhìn là biết dạng đa cấp tình cảm!”

Ai dè anh Giang lại thản nhiên trả lời một câu để đời:
“Đừng trách cô ấy, tôi thích xoay vòng mà.”

Câu đấy vừa thả ra, mạng xã hội như bốc cháy. Weibo suýt nữa thì sập hẳn vì dân mạng kéo vào hóng.

Chưa kịp nguôi, lại thêm một quả bom nữa nổ cái đùng:
Trương Thập Duyệt: “Dễ dỗ.”

Cư dân mạng như ong vỡ tổ:
– [Đây rồi! Đây là bạn gái cũ của Giang Hàn chắc luôn!!]
– [Ba năm trước mới vào nghề, tôi còn nhớ chị ấy share phim mới của anh Giang đầy tường Weibo, đúng là chị dâu cũ còn gì!]
– [Ơ thế Giang Hàn dễ dỗ kiểu gì? Cần công thức?]

Chỉ với một câu “não tàn vì yêu” của Giang Hàn và câu “dễ dỗ” đầy ẩn ý của tôi… À nhầm, của Trương Thập Duyệt, cái hashtag #Bạn_gái_cũ_của_Giang_Hàn_-_Trương_Thập_Duyệt# leo thẳng top tìm kiếm lúc 10 giờ tối thứ Bảy. Showbiz rung chuyển, dân mạng quăng gối ôm để hóng.

4.

Lúc ấy, tôi mới nhớ ra — cái tên “zsy” kia thực ra là viết tắt tên thật của tôi: Chúc Thư Dư.
Còn cái tên tôi dùng trong giới là nghệ danh: Chúc Tranh.

Ngẫm lại, ngoài mấy người thân thiết biết tên thật, fan hay phóng viên chẳng ai ngờ “zsy” lại là tôi cả.
Thế là cư dân mạng lùng sục khắp showbiz hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy cô “nữ minh tinh zsy” nào.

Thấy im ắng, tôi thở phào như vừa trốn được bố kiểm tra điểm thi.
Lặng lẽ mở vòi bồn tắm, vào phòng thay bộ váy ngủ lụa mềm mát rượi.

Dù gì cũng là đêm đầu tiên ở nhà mới, không thể không có tí nghi thức chứ.
Cuộc đời có thể dở hơi, nhưng sống thì phải thơm!

5.

Tôi đặt một bó hoa trên app giao đồ ăn, định chia đôi: nửa ngâm vào bồn tắm cho nó thơm, nửa thì cắm vào bình đặt trong nhà vệ sinh cho sang mồm.
Rồi lục lọi đống đồ tìm cái loa bluetooth, bật nhẹ một bài nhạc chill chill.

Đang lim dim thì bạn thân gọi video:
– “Bé yêu, nhà mới thế nào rồi? Mai chị về nước, qua ôm hun bé một cái nhé!”

Tôi quay điện thoại một vòng cho nó xem toàn cảnh:
– “Ổn hết! Nhà xịn, đồ đạc đầy đủ, chủ cũ trang trí gu cũng đỉnh phết.”

Nó gật gù:
– “Mà cũng buồn cười thật đấy, đang ở ngon nghẻ thì bị đuổi, cậu tức khí mua luôn cả căn, quay phim bao năm vắt kiệt người, cuối cùng cháy túi?”

Tôi cười cười:
– “Tiền bạc kiếm lại được mà. Nhà thế này đâu dễ tìm. Khu này lại an ninh chặt, nghe bảo toàn người nổi tiếng với đạo diễn có máu mặt ở thôi. Biết đâu mai sau hàng xóm lại là quý nhân, mở cửa là thấy số đỏ ngay!”

Vừa buôn vừa mơ mộng, thì điện thoại có cuộc gọi đến. Tôi liếc nhìn màn hình:
– “Chờ tí, chắc ship hoa tới rồi.”

– “Ơ hay, cậu đặt hoa làm gì cơ?” Nó nhướn mày hỏi.

– “Ngâm bồn cho thơm da chứ gì nữa. Bồn tắm đôi chủ cũ để lại to như bể bơi, rộng rãi mênh mông. Cậu thích thì mai qua, ta cùng ngâm?”

Tôi nháy mắt một cái, váy ngủ cũng theo đà mà tụt xuống khỏi vai hờ hững.
Nó hét lên:
– “Ôi trời đất! Cậu có biết gương mặt kia đang muốn lấy mạng người ta không?”

Đột nhiên, não tôi như có tia sét đánh ngang:
Khoan đã… nhà tắm!!!

Tôi ném luôn điện thoại lên ghế, lao ra như tên bắn.
– “Aaaaaaaaaa!!!”

6.

Bồn tắm thì nước chảy như thác mà tràn ra sàn hết cả, ướt sũng như mưa ngập đầu ngõ. Nhìn qua thì hình như cái ống thoát bị tắc, nước không thoát nổi, cứ đọng mãi trong đấy.

Tôi xắn tay, lội qua sàn nước lạnh buốt chân để vặn vòi khóa lại. Rồi vừa thở vừa loay hoay tìm đồ thông cống.

Trong lúc đang vật lộn, chuông cửa lại reo ầm ầm như nợ đòi đầu tháng.
Tôi cau mày, nghĩ bụng: Chắc shipper đến, nhưng tôi đã dặn rõ rồi cơ mà, cứ để trước cửa là được!

Tôi quát vọng ra:
– “Tôi đã ghi chú là để ngoài cửa rồi mà, không cần gọi đâu ạ!”

Một giọng nam trầm trầm vang lên:
– “Chào cô, tôi là hàng xóm tầng dưới. Tôi gõ cửa mãi không ai ra, cứ tưởng nhà không có ai.”

Tim tôi đập hụt một nhịp.
Ơ chết… chẳng lẽ nước rò rỉ xuống tận nhà người ta rồi?

Tự nhiên thấy xấu hổ toàn tập, tôi cuống cuồng quấn khăn tắm quanh người, rồi hít sâu một hơi mở cửa. Vừa cúi gập người vừa xin lỗi rối rít:

– “Tôi xin lỗi anh nhiều! Nếu có gì ảnh hưởng đến nhà dưới thì tôi sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ. Hôm nay là ngày đầu tôi chuyển đến, thật sự ngại quá…”

Giọng người kia khựng lại một lúc, rồi gọi tên tôi:
– “Chúc Thư Dư?”

Tôi giật mình ngẩng lên:
– “Giang… Giang Hàn? Sao anh lại ở đây?!”

7.

– “Tôi ở tầng dưới, thấy nước rò rỉ từ trần nhà vệ sinh nên lên hỏi xem có chuyện gì.”

Vừa dứt lời, anh ta đã tự nhiên như ruồi bước hẳn vào nhà, tiện tay đóng cửa đánh “rầm” một cái.
Chưa kịp phản ứng thì… gọn nhẹ như bế con mèo, anh ta nhấc bổng tôi lên!

Tôi cuống quá, đấm bôm bốp vào người anh ta:
– “Này! Anh làm cái gì đấy hả? Tôi gọi bảo vệ bây giờ!”

Anh ta còn tỉnh bơ đáp:
– “Báo bảo vệ thì lâu lắm. Nhà nào cũng có nút báo động khẩn cấp ngay cạnh cửa kia kìa.”

Tôi tròn mắt:
– “Ơ… ở đâu cơ?”

Đi ngang qua cửa phòng ngủ, tay ôm tôi, tay kia anh ta gõ “cốc cốc” hai phát lên tường:
– “Nó ở đây này.”

Rồi không thèm giải thích thêm nửa lời, anh ta cứ thế bế tôi đi thẳng về phía giường.
Tôi bị thả phịch xuống đệm, êm thì có êm mà tim thì muốn rớt ra ngoài.

Cảnh này… quen lắm!

Tôi kéo chặt vạt áo ngủ, vừa đề phòng vừa rít qua kẽ răng:
– “Giang Hàn, anh định làm cái trò gì thế? Giữa hai chúng ta giờ đã là…”

Anh ta không thèm nghe nửa câu, chỉ thản nhiên:
– “Chân cô ướt nhẹp thế kia, chạy loăng quăng dễ cảm lạnh lắm.”

Nói rồi, anh cúi xuống, một tay nâng chân tôi lên, tay kia rút mấy tờ khăn giấy từ ngăn tủ, lau nhẹ nhàng từng chút một.
Lau xong, anh đứng thẳng người, giọng bình thản:

– “Cởi quần ra.”

8.

– “Giang Hàn! Anh điên à?!”

– “Ống quần của cô ướt từ gối xuống rồi. Nếu tôi không ở đây, chắc cô cứ thế mà mặc nằm ngủ chờ sốt hả? Cái cậu người yêu nhỏ nhỏ của cô ngoài gửi bó hoa với nhắn mấy câu ’em là mặt trời của anh’ thì còn giúp được gì?”

– “Liên quan gì đến anh?”

Anh chẳng thèm đáp, mở tủ lôi ra một cái quần thun, ném thẳng vào mặt tôi:
– “Thay vào.”

Nói rồi anh cởi giày, tháo tất, đi thẳng vào nhà tắm.

Tôi vừa lườm vừa thay quần, trong lòng bực muốn nổ gan. Nhưng thay xong bước vào mới thấy… anh ta đang thông cống thật.
Không biết lôi đâu ra đồ nghề, ống thoát nước giờ chảy róc rách như suối. Áo sơ mi trắng bị nước bắn lấm tấm, dính chặt vào người, lộ rõ cơ ngực, cơ bụng cuồn cuộn.

Tóc thì ướt, giọt nước nhỏ xuống hai bên thái dương.
Thề là nếu có thêm hiệu ứng slow-motion với nhạc nền, cảnh này phải lên top trending!

Tôi tự hỏi:
Người đâu vừa đẹp trai, vừa biết chăm người khác, vừa ga-lăng mà lại còn… dáng đẹp nữa.
Người thì mặt mũi ngon lành nhưng thân hình tầm thường. Người thì body sáu múi mà mặt như chưa ngủ đủ ba năm.
Mỗi anh này, combo full option – duy chỉ có một điểm trừ to đùng: không chịu lấy vợ.

Anh đang lúi húi thông ống thì hỏi:
– “Bên môi giới nhà đất không nói gì về ống thoát nước hỏng à?”

– “Không. Không ai nói cả.”

Anh gật nhẹ, như thể đã đoán được từ trước. Rồi hỏi tiếp:
– “Khóa cửa sổ phòng khách bị gãy, cũng không nhắc luôn?”

Tôi khoanh tay dựa vào cửa, nghi ngờ nhìn anh:
– “Anh biết rõ nhà này nhỉ?”

Anh ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng tôi:
– “Chủ cũ tên là Giang Noãn.”

– “Anh quen à?”

– “Chị gái tôi.”

Sáng hôm sau, bó hồng trước cửa đã được ai đó thay bằng một bó hoa linh lan trắng muốt.

9.

Sáng hôm sau.

Trước cửa nhà có một bó hoa mới. Gói rất đẹp, nhìn qua là biết người có gu.

Kèm theo là một mảnh giấy, chữ viết nghiêng nghiêng quen mắt:

“Chào buổi sáng! Bó hoa hồng hôm qua xấu quá, không xứng với em. Anh vứt rồi, không cần cảm ơn.”

Cái đồ Giang Hàn đáng ghét!

Tôi có mua bó hoa rẻ nhất thật — để ngâm bồn tắm chứ có phải trang trí hội trường đâu!
Thế mà dám bĩu môi, phán gu tôi không ra gì à?

Tôi cúi xuống, nâng bó hoa hồng bị “hạ cấp” hôm qua lên, nhẹ nhàng cắm vào bình trên bàn ăn.

“Tiền bỏ ra rồi, không dùng thì phí. Đẹp xấu gì, nó cũng là của tôi!”

10.

Sáng hôm đó, công ty gọi tôi đến ký hợp đồng.

Chị quản lý ném xấp hồ sơ lên bàn cái “bộp”:

– “Nè, show mới cho cô.”

Tôi liếc cái tiêu đề:

– “Cuộc sống thường nhật của tôi? Show kiểu đi soi đời sống hằng ngày à? Chưa chơi cái thể loại này bao giờ.”

Chị trợn mắt:

– “Thế cô mới hợp! Vừa mua nhà đúng không, còn đang đau đầu trả góp? Giờ lấy chính cái nhà đó quay show, đỡ phải thuê bối cảnh. Nhanh, gọn, lẹ!”

– “Show này hot ba mùa rồi đấy. Ban đầu ekip mời người khác cơ, nhưng bận không đến được. Giờ cô được lên thay, biết điều thì nhận đi.”

Tôi mở trang hợp đồng, nhìn dòng cát-xê — mắt sáng như đèn pha:

– “Ký! Đưa bút đây chị ơi!”

– “Tốt. Về chuẩn bị đi. Mai quay rồi, gửi địa chỉ cho tôi ngay nhé.”

– “Yên tâm! Nhà em lúc nào cũng sẵn sàng!”

Buổi tối về tới nhà, chưa kịp cởi giày thì đã thấy một bó tulip đặt trước cửa.

Ừ thì… phải công nhận, gu thẩm mỹ của Giang Hàn đúng là không phải dạng vừa. Gói hoa chuẩn chỉnh, nhìn cái biết tay nghề không phải dân thường.

Nhưng sao cứ như đang thi đấu ngầm thế nhỉ? Tôi đặt hoa hồng thì hôm sau anh ta đặt tulip, mai không biết có khi nào bê cả… giỏ lan hồ điệp tới không?

Tôi định mai sẽ nhờ người sắp lại đồ trong phòng khách để ekip đến dễ quay hình. Đang nghĩ thì…

Ding dong!

Chuông cửa lại kêu.

Ra mở, thấy Giang Hàn mặc áo tắm, tay cầm xấp giấy đứng chình ình ngoài cửa.

– “Lại làm sao nữa đấy? Tôi có xả nước đâu nhé!”

Anh ta chìa ra mớ giấy:

– “Hóa đơn thuê thợ sửa nhà vệ sinh. Phải đập ra làm lại hết. Tổng thiệt hại tối thiểu: 100 triệu.”

Tôi trợn mắt:

– “Anh định chém tôi à?!”

Anh ta nhún vai:

– “Thì tôi chọn vật liệu hơi mắc chút thôi. Không muốn trả cũng được.”

Rồi cười khẩy như cáo:

– “Tôi dọn lên ở chung, lấy chỗ ngủ.”

– “Nằm mơ! Không bao giờ!”

Anh giơ tay làm bộ thương lượng:

– “Vậy thì trả tiền. 100 triệu một ngày.”

Tôi đẩy tay anh xuống, rít qua kẽ răng:

– “Cũng không phải là… không thể bàn thêm…”

Còn chưa kịp nhắc đến chuyện quay show, anh đã nói trước:

– “Yên tâm. Tôi không ở lâu đâu. Lịch quay kín, mai bay rồi, đi hẳn một tuần.”

Cũng may. Ít nhất không ảnh hưởng đến lịch quay hình của tôi.

Tôi ký tạm vào hợp đồng anh đưa, nghĩ bụng có gì tính sau.

Anh đập nhẹ xấp giấy lên đầu tôi, nửa đùa nửa nghiêm:

– “Đi tắm đi, ở bẩn không tốt cho sức khoẻ.”

11.

Sáng hôm sau, nhớ là đoàn chương trình sắp đến lắp máy quay nên tôi bật dậy từ sớm, chưa kịp ngáp đã lao ra khỏi phòng.

Vừa mở cửa phòng ngủ ra đã thấy Giang Hàn đang thoăn thoắt trong bếp, áo thun xắn tay, mặt tỉnh như sáo.

– “Cái máy pha cà phê kia là chị tôi vác từ nước ngoài về, đắt như cắt cổ đấy. Mấy hôm không uống còn nhớ như nhớ người yêu cũ.”

Vừa nói vừa đưa cho tôi một ly cà phê bốc khói nghi ngút.

Tôi thử một ngụm. Thơm thật, mà đắng y như cuộc đời.

– “Ừm… công nhận ngon. Hợp khẩu vị.”

Anh đặt thêm đĩa sandwich lên bàn, mặt tỉnh bơ:

– “Làm hơi nhiều, cô ăn nốt đi.”

Tôi cũng không khách sáo, cười cười:

– “Thế thì cảm ơn nha. Người đâu vừa đẹp trai lại vừa đảm đang.”

Anh ngồi xuống đối diện, ung dung nhấp cà phê như đang trong phim Pháp:

– “Hôm qua thấy cô có vẻ lăn tăn. Dọn đến ở cùng làm ảnh hưởng đến thời gian riêng tư với ‘bạn trai bé bỏng’ à? Một tuần không gặp chịu được không?”

Tôi tròn mắt, đặt cốc xuống cái ‘cạch’:

– “Anh thôi cái kiểu châm chọc đi. Tôi nhận show truyền hình thực tế, quay ngay tại nhà. Có anh lởn vởn ở đây, thiên hạ lại đồn linh tinh thì chết dở!”

May sao chiều nay anh bay, tôi vừa tính mở tiệc ăn mừng.

Giang Hàn giơ cốc che mặt, chỉ “ừ” một tiếng mơ hồ, chẳng đoán nổi đang nghĩ gì.

Đến lúc tôi đứng dậy mới để ý bó hoa trên bàn ăn lại bị thay rồi. Hoa mới, giấy gói chỉnh chu như lần nào cũng muốn giành giải “chồng quốc dân”.

Đoàn chương trình đến. Tôi vừa sắp xếp xong đồ đạc thì thấy cả ekip mang máy móc lỉnh kỉnh vào, bận túi bụi cả buổi sáng.

Đạo diễn thông báo: “Mỗi ngày từ 6h sáng đến 9h tối, máy quay sẽ bật livestream tự động. Ngoài giờ thì tắt. Cô yên tâm nhé.”

Tôi gật đầu lia lịa. Lần đầu lên sóng truyền hình, cũng hơi run run.

Sáng hôm sau, tỉnh dậy duỗi vai một cái xong mới nhớ ra: “Úi, mình đang bị quay cơ mà!”

Hôm nay chủ yếu quay sinh hoạt đời thường. Tôi lồm cồm bò dậy, tóc rối như ổ gà chưa có chủ, mắt còn dính ghèn.

[Ối giời ơi, mặt mộc mà như gắn filter!]
[Bình thường trông sang chảnh, nay lại dễ thương ngọt nước quá!]
[Thề, không trang điểm lại ra dáng vợ hiền thế này cơ chứ!]

Tôi vừa mở cửa phòng ngủ thì chuông cửa reo.

Một anh kỹ thuật viên thò đầu vào:

– “Chị ơi, có ba cái máy chưa bật, bọn em vào chỉnh chút nhé?”

– “Ờ được, cứ tự nhiên.”

Bảy tám nhân viên xông vào như mở hội. Tôi lách người ra, định tranh thủ vào phòng tắm.

Tay vừa chạm tay nắm cửa thì cửa bỗng bật mở từ trong ra.

Một giọng đàn ông trầm ấm, hơi ngái ngủ vang lên:

– “Sao nhà lại đông người thế?”

Tôi đứng đơ như cây cơ.

Là Giang Hàn!

Không phải anh ta đã bay từ chiều qua rồi sao?!

[Ơ… giọng đàn ông á? Giời ơi dramaaaa!]
[Giọng nghe quen thế, có phải… không?]
[Camera ơi, làm ơn lia cho rõ mặt cái đi chứ!]

Mà khổ nỗi, chương trình này quay kiểu chân thực, không có quay phim, chỉ lắp camera cố định, đã vậy còn cam kết giữ riêng tư nên chẳng quay được gì rõ ràng.

Đạo diễn vừa đi được mấy bước, nghe tiếng đã quay ngoắt lại, chạy vào mắt trợn tròn như mắt ếch.

– “Dừng ngay! Dừng livestream! Cắt! Cắttttt!”

Tôi cuống cuồng:

– “Đạo diễn ơi nghe em giải thích đã!”

Ông ấy thở hồng hộc:

– “Cô giải thích gì thì giải, nhưng tôi không đủ tiền trả cát-xê cho Giang Hàn đâu nhé! Sao không báo trước?!”

Tôi luống cuống:

– “Em cũng không biết anh ấy ở đây! Tụi em chỉ… ở ghép thôi!”

Quay sang lườm hung dữ.

Giang Hàn nhún vai, giọng thản nhiên:

– “Chỗ quay có vấn đề, lịch bị dời hai ngày. Không muốn đâu.”

Đúng cái kiểu “tôi bị ép buộc” ấy!

Tôi gầm lên:

– “Vậy anh ra khách sạn ở đi, bao nhiêu tôi trả!”

– “Không được. Tôi quen giường rồi, ra ngoài nằm không ngủ nổi.”

Tôi suýt cắn gối.

– “Anh biết không? Đây là show thực tế! Livestream trực tiếp đấy!”

– “Yên tâm. Ban ngày tôi đi từ sớm, tối mới về. Không ai quay được tôi đâu.”

Tôi thở hắt:

– “Được. Tạm thế.”

Giang Hàn đi ra ngoài. Chương trình quay lại bình thường. Nhưng cái vụ giọng nam vang lên rồi livestream đột ngột cắt kia, gây bão mạng ngay lập tức.

12.

– “Vừa nãy là… cậu em họ xa. Nó đến du lịch rồi tiện mồm xin ở nhờ mấy hôm. Định hôm qua bay về mà lỡ chuyến, nên phải ở lại thêm hai ngày.” – Tôi gượng cười giải thích, đúng kiểu vừa nói vừa cắn răng chịu đòn.

[Có người đàn ông mặc đồ ngủ đi từ phòng ngủ chính ra – tí nữa tưởng chị Tranh có bồ mà giấu kỹ!]
[Chị Tranh của chúng ta tốt tính ghê, nhường hẳn phòng ngủ chính cho họ hàng, còn mình chui về phòng phụ ngủ tạm.]

Chủ nợ đòi ngủ phòng nào, tôi dám ho he gì…

Trước khi rời khỏi nhà, Giang Hàn vẫn kịp làm bữa sáng, bày ra bàn tử tế. Bảo là không thể để bụng rỗng, tiện tay làm luôn phần cho tôi.

Ăn xong, trang điểm xong, tôi đơ ra vì… chẳng biết làm gì tiếp theo. Trước giờ chưa quay show thực tế bao giờ, chẳng rõ cần phải “diễn” kiểu gì.

Thấy điều khiển tivi nằm chình ình trên bàn trà, tôi tiện tay bật đại lên.

[Ủa, chị định bật gì? Matryoshka à?]
[Đang xem truyền hình trong… truyền hình?]

Tự dưng thấy hơi… kỳ cục. Tôi bấm bấm mấy cái để tắt mà chẳng ăn thua.

– “Ơ cái điều khiển này sao tự dưng lăn đùng ra đấy?”

[Có khi nào hết pin rồi không chị?]
[Chị thử thay pin xem!]

– “Ờ há, có lý… mà… pin ở đâu ấy nhỉ?”

Tôi nhắn cho Giang Hàn:
[Trong nhà còn pin không?]

Anh trả lời gọn lỏn:
[Hộc tủ bên trái tivi, ngăn thứ ba từ trên xuống.]

Tôi tìm được pin, thay xong, điều khiển hoạt động lại bình thường.

Đứng giữa phòng khách, nhìn quanh một vòng, tôi chợt nhớ… đã gần đến giờ ăn trưa.

Thôi thì làm bữa cơm vậy.

Mở tủ lạnh ra, thấy bên trong đầy ắp. Nhìn mấy cái nhãn dán trên thịt cá rau củ – đều là mua từ hôm qua.

Mà hôm qua tôi có đi chợ đâu?

Rõ ràng là Giang Hàn mua.

Tôi nhắn:
[Anh mua đồ rồi, tôi mượn nấu trưa nhé.]

Anh trả lời kiểu không ưa nổi:
[Xin thắp hương mặc niệm cho chúng nó trước.]

Thật sự muốn đập cái đầu chó nhà anh ta ra xem có não không!

Tôi không giỏi nấu ăn, mà làm mấy món cầu kỳ thì khỏi bàn. Thôi thì mở điện thoại, tìm mấy món dễ làm…

Tệ hơn nữa là… đến món dễ tôi cũng không làm nổi.

Giang Hàn nhìn ngoài thì y như công tử sống bằng tiền thừa kế, nhưng nấu ăn thì ngon ngang bếp trưởng nhà hàng 5 sao. Tôi từng liều mình nấu cho anh một bữa – đồ ăn còn chưa kịp đến tay, đã bay thẳng vào thùng rác không cần suy nghĩ.

Nhưng giờ có camera livestream, không nấu cũng không xong.

Tôi bắt chước dáng anh hôm qua, rửa rau, chuẩn bị cắt cà chua.

Rồi mới nhận ra: Dao đâu???

Lại lôi điện thoại ra:
[Dao ở đâu?]

Chờ anh trả lời, tôi tiếp tục giả vờ bận rộn: rửa rau, lau thớt, gãi đầu, lấp liếm đủ kiểu.

Năm phút trôi qua vẫn chưa thấy hồi âm, tôi rửa đến cả cái… giá úp bát rồi!

Cuối cùng đành gọi điện.

Ngay khi điện thoại đổ chuông, cả livestream vang lên cái nhạc chuông DJ sến súa đến độ “quê độ max level”.

[Ối trời ơi, ai cài cái nhạc chuông này đấy? Trẻ trâu cấp 1 à?!]
[Nghe mà tưởng điện thoại của… học sinh lớp ba!]
[Khoan… cái avatar đen trắng kia, giống ảnh leak của Giang Hàn ghê!]
[Không phải đâu! Mà cũng hơi giống đấy nhỉ? Nhưng xa thế làm sao nhìn rõ được?]
[Với phong thái của Hàn ca, nhạc chuông chắc phải là piano hay violin cơ, chứ ai đời bật nhạc chợ!]

Giang Hàn bắt máy, giọng anh rõ ràng đang nhịn cười:

– “Gọi anh có việc gì thế?”

– “Này, dao để đâu?”

– “Em lấy dao làm gì cơ?”

– “Nấu ăn, chứ còn làm gì!”

– “Ngăn kéo thứ hai của hai cái tủ sát tường.”

[Ủa, sao cứ thấy căn nhà này không giống chỗ ở của chị Tranh nhỉ?]
[Ờ đúng! Tôi cũng có cảm giác như đang xem livestream ở nhà… cái người trong điện thoại kia ấy.]

Tôi liền cúi mặt cười dịu dàng, nói với camera:

– “Sáng nay em họ tôi nấu ăn xong không để dao về chỗ cũ, nên tôi tìm mãi không ra. Ngại quá, làm mọi người mất thời gian.”

[À ra thế, lần sau em họ nhớ gọn gàng vào nhé! Ở nhờ cũng nên biết điều một tí!]
[Công nhận chị Tranh rộng lượng thật. Vừa xinh vừa nhịn giỏi.]

Chưa đầy năm phút sau, cửa nhà bật mở.

13.

Giang Hàn vừa bước vào nhà, tiện tay lột cái áo khoác gió màu đen quẳng lên ghế sofa, xắn tay áo tiến lại gần:

– “Tránh ra nào, muốn ăn gì thì bảo.”

– “Ơ… sao anh về?”

– “Chứ chẳng lẽ giữa trưa tôi ra đường nằm thở lấy gió mà sống à? Ăn xong tôi đi luôn.”

[Tôi thừa nhận vừa rồi có hơi nặng lời, chứ em họ này thật ra cũng tốt phết!]
[Camera ơi, zoom lên tí nữa đi, em họ này… dáng ngon, giọng chuẩn, nội dung đấy!]
[Ơ… sao cái giọng nghe quen vãi?!]

Giang Hàn cầm cái tạp dề lên, quay sang tôi với ánh mắt gian xảo:

– “Giúp anh buộc dây đi, chị gáiiii~”

Tôi nổi da gà, tay run lập cập. Vừa buộc dây, vừa cố kìm chế không lật chảo vào mặt hắn.

Thắt đại cho hắn một cái nơ bướm to tổ chảng.

[Aaa nhìn kìa! Cúi đầu cười mà mép còn nhếch nhếch nữa chứ, rõ là nhịn cười không nổi!]
[Gọi thêm cái ‘chị gái’ nữa đi ông ơi! Tôi sẵn sàng chết dưới giọng đó!!]

Tối, đúng chín giờ, đèn livestream tự động tắt.

Chín giờ một phút, Giang Hàn về nhà.

– “Chị gái, có cần anh dán nhãn hết đồ trong nhà cho dễ tìm không?”

– “Anh bị dở à? Gọi linh tinh cái gì đấy?”

– “Ơ kìa, em là em họ mà. Em họ gọi ‘chị gái’ là đúng bài rồi còn gì~”

Nói xong còn bày ra cái mặt kiểu: “Anh biết em thích nghe lắm mà”.

Tôi suýt phát hỏa, đập cửa cái rầm, rồi chui về phòng ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, vừa mở cửa đã thấy bó hoa lan tường đặt ngay trước thềm. Kèm theo là tờ giấy ghi:

[Anh bay rồi. Đừng nhớ anh quá.]

Tôi chưa kịp thở dài thì nhìn quanh nhà — mọi cánh tủ, hộc kéo, thậm chí cả ngăn để đũa đều bị hắn dán giấy note đầy đủ, ghi rõ từng món ở đâu, thứ gì nằm chỗ nào.

Hôm nay là “Ngày bạn bè”, tổ đạo diễn nhắn:
“Mời bạn đến nhà chơi, càng thân càng tốt. Ưu tiên người ngoài ngành giải trí.”

Đạo diễn này nổi tiếng keo kiệt, không thích mời celeb — bảo “show người thật, việc thật” cơ mà.

Tôi lướt danh bạ, gửi đại cho 5 người bạn:

  • Một đứa đang đi công tác.
  • Một đứa bảo: “Tao xấu, tao không quay.”
  • Một đứa thì say rượu chưa tỉnh.
  • Một đứa thì… hôm nay cưới.
  • Còn lại có mỗi thằng em họ ruột – Lộc Thành Hầu, cái thằng tôi đánh từ bé đến lớn, rep đúng một câu:

“Đi thì đi, bộ mô hình mới về nguyên set.”

Ừ thì… người thì cũng là người, miễn cưỡng vậy.

Tôi báo với nó rằng sẽ ghi hình chương trình, ăn cơm trong nhà. Thằng bé mặc sơ mi đóng thùng, vuốt keo bóng loáng, chạy đến rõ nhanh.

– “Thế nào? Bó hoa em chọn không tệ chứ?”

Tôi lườm:

– “Không đúng. Sao nhà chị tự dưng nhiều hoa thế hả?”

Nó đi một vòng: phòng khách, bàn ăn, bàn trà, lối vào, thậm chí phòng tắm… chỗ nào cũng có hoa.

– “Hồi trước chị đâu có kiểu lãng mạn thế này đâu?”

Tôi nhìn mấy bó hoa mới đổi mỗi ngày, với mấy tờ giấy nhắn dính kèm – mỗi ngày một kiểu viết tay khác nhau.

– “Ờ… người ta tặng.”

– “Người ta là… cái ông em họ xa của chị đấy à? Xa đến mức em cũng…”

Tôi không nói không rằng, nhét thẳng quả táo vô mồm nó.

– “Im miệng!”

14.

Cả thế hệ nhà tôi, chỉ có đúng một đứa em họ là thằng cu này. Bố mẹ nó thì suốt ngày bảo: “Con gái thì thơm tho mềm mại, bế thích hơn!” Thế nên mỗi lần hai nhà gặp nhau, họ thi nhau giành bế tôi.

Từ bé thằng Lục Thành Hầu đã thấy chướng mắt, rồi ghen ra mặt. Hai đứa tôi đánh nhau từ hồi còn mặc bỉm đến tận bây giờ.

Mà suốt hơn hai mươi năm qua, tôi chưa từng nhắc đến việc mình còn đứa em họ nào khác.


Giờ Giang Hàn đã cướp mất cái danh “em họ xa”, nên hôm nay thằng Hầu chỉ có thể vác mặt tới với danh nghĩa… bạn.

Nó nằm phè phỡn trên ghế sofa, tay lướt điện thoại, miệng nhai nhồm nhoàm:

– “Trưa ăn gì đấy chị? Gọi đồ ngoài đi cho nhanh.”

Cùng là đàn ông, sao nó không biết nấu ăn nhỉ?

Đồ ăn được ship về, nhưng tôi ăn mà thấy nhạt thếch. Kiểu gì cũng thấy không ngon — chắc tại vài hôm nay bị Giang Hàn làm hư mồm rồi. Đồ ngoài thì dầu mỡ đậm đặc, nhạt thì nhạt như nước ốc.

Nhưng khổ cái, lần này Giang Hàn thật sự đã bay đi đóng phim, không thể về ngay được.

Chiều tôi rủ thằng Hầu đi dạo phố. Ngày mai có buổi tụ họp khách mời, dù gì cũng phải sắm được bộ cánh cho ra dáng.

Dạo hết lượt trung tâm thương mại, nhìn chán chê mấy gian hàng, duy nhất có một bộ coi được thì lại phải… đặt trước.

Ra khỏi trung tâm thương mại, hai chị em mỗi đứa gọi một cuốc xe về nhà.

Về đến nơi, thấy đèn trong nhà sáng trưng.

– “Ơ kìa… lúc đi mình có tắt đèn đâu nhỉ?”

– “Ăn cơm chưa? Vào rửa tay cái.” – Giang Hàn từ trong bếp bước ra, tay còn cầm cái muôi.

Tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ:

– “Ơ, anh không đi đóng phim rồi à?”

Anh nhún mày:

– “Thấy em hẹn hò vui quá, sợ em quên tôi luôn.”

Trên bàn ăn đặt một túi quà nhỏ. Tôi định nhấc lên để dẹp qua một bên, tiện miệng hỏi:

– “Anh đóng phim mà còn rảnh đi mua đồ cơ à?”

– “Hãng tặng. Không dùng đến thì cũng nằm phủ bụi trong kho, tặng em cho đỡ phí.”

Toàn đồ của thương hiệu cao cấp – cái hãng mà Giang Hàn làm đại diện. Không sang chảnh thì cũng phải vài chục củ một món.

Tôi mở ra xem, là một chiếc váy trắng, nhìn qua thôi cũng thấy đúng cỡ người mình.

Tôi đặt đũa xuống, đi thay luôn. Vừa bước ra, quay sang hỏi:

– “Được không?”

Giang Hàn ngẩng đầu nhìn, im lặng mất vài giây, rồi khẽ nói:

– “Đẹp… đẹp thật.”
Nói xong, cầm cốc nước lên tu một ngụm rõ dài, như muốn nuốt luôn lời vừa nói ra.

Đúng là trong cái rủi có cái may. Đi rạc cả chân mà không mua được gì, về nhà lại thấy ngay một chiếc chuẩn size, chuẩn gu đang chờ sẵn.

– “Cảm ơn nhé, Giang Hàn.”

– “Không có gì, Chúc Thư Dư.”

…Tôi thực sự hối hận vì đã để anh ta biết tên thật của mình.

Lúc trước bận quá, nhờ anh đặt khách sạn hộ nên phải đưa cả chứng minh thư. Vậy là… lộ.

– “Chúc Thư Dư?”

– “Ừ, Chúc Tranh là nghệ danh.”

– “Ờ, biết rồi… Chúc Thư Dư.”

Từ hôm ấy, anh ta cứ cố tình gọi tên thật tôi suốt.

Anh gọi từ ngoài phòng ăn:

– “Ra ăn cơm đi.”

Tôi thò đầu ra từ phòng ngủ:

– “Không ăn nữa đâu. Váy này vừa khít, ăn xong sợ mai lại căng bụng, không mặc được.”

– “Uổng công tôi nửa đêm bay về nấu cơm cho em, một miếng cũng không ăn…” – anh lầm bầm.

Tôi nghe không rõ, hỏi lại:

– “Anh nói gì cơ?”

– “Không có gì… Ngủ ngon.”

– “Ngủ ngon.”


Tập cuối của giai đoạn một, bốn khách mời được đưa đến một thành phố biển để tụ họp.

Nói thật nhé, ngày nào cũng phải giữ hình tượng ngoan hiền trước ống kính, lại còn phải lo diện mạo, giữ da giữ dáng các kiểu — mệt rũ cả người. Bận đến nỗi, tôi còn chẳng thèm quan tâm xem những khách mời khác là ai.

Mãi đến khi đẩy cửa bước vào phòng tụ họp, tôi mới thấy hối không kịp vì chẳng chịu chuẩn bị trước gì cho đàng hoàng.


Bốn người.

Ca sĩ Lưu Mạn, idol Hạ Hinh, diễn viên Trương Thập Duyệt… và tôi.

Vừa bước chân vào đã nghe tiếng họ ríu rít bàn tán mấy chuyện “trên trời dưới bếp”, trong đó lại còn nhắc đến tên của Giang Hàn.

Tôi tươi cười ngồi vào chiếc ghế trống cuối cùng, đối diện với Trương Thập Duyệt. Hai bên chào hỏi xã giao vài câu, gắp lấy cái gì ăn cho đỡ trống bụng, rồi tổ chương trình bày ra trò chơi.


Hạ Hinh đọc nội dung thẻ:
– “Trò này tên là Tôi chưa từng, nhưng bạn thì có. Mỗi người giơ một bàn tay, ai bị gập hết ngón đầu tiên thì phải chịu phạt.”

Luật chơi đơn giản: Mỗi người sẽ nói một điều mình chưa từng làm. Ai từng làm rồi thì gập một ngón tay xuống và uống một ngụm rượu.

Hạ Hinh mở màn:
– “Tôi chưa từng hẹn hò với người trong giới giải trí.”

Tôi với Trương Thập Duyệt cùng gập một ngón xuống, rồi nâng ly uống một ngụm rượu cho đúng luật.

Bình luận trên livestream nổ như pháo tết:

[Ủa? Chúc Tranh từng hẹn hò với người trong giới à? Paparazzi ăn ngủ kiểu gì đấy?]
[Giỏi thật! Hẹn hò mà không để lộ một tí vết nào!]
[Thế Trương Thập Duyệt yêu ai trong giới vậy? Có phải là Hàn ca không?]
[Ơ có ảnh chụp không? Hay lại nói mồm?]

Lưu Mạn nói tiếp:
– “Tôi chưa từng quay lại với người yêu cũ.”

May quá, lần này tôi không phải gập tay.

Trương Thập Duyệt bĩu môi:
– “Ơ, có phải mấy người xem hot search dạo gần đây rồi cố tình nhắm vào tôi không đấy?”

Hạ Hinh không giấu nổi vẻ hóng hớt:
– “Thế giờ tới lượt cậu nói.”

Trương Thập Duyệt nhấp một ngụm rượu, mặt đỏ bừng:
– “Tôi từng hẹn hò với ảnh đế.”

Lưu Mạn trợn mắt:
– “Khoan! Trò này phải nói cái mình chưa từng làm cơ mà. Thế này là phạm quy rồi!”

Trương Thập Duyệt sửa ngay:
– “Thế thì… Tôi chưa từng hẹn hò với người không phải là ảnh đế.”

Mọi người đồng thanh:
– “Ừ thôi được rồi, tính!”

Lưu Mạn và Hạ Hinh đành ngậm ngùi gập ngón tay xuống, uống thêm một ngụm.

Hạ Hinh quay sang tôi, ánh mắt đầy nghi hoặc:

– “Chúc Tranh, đừng nói là… cậu cũng từng yêu ảnh đế đấy nhé?”

“Bỏ qua mấy ảnh đế già, rồi mấy người chưa từng làm việc hay liên hệ, thì cũng chỉ còn lại năm, sáu người thôi.”

Thực ra, buổi lễ trao giải mà Giang Hàn nhận danh hiệu Ảnh Đế là sau khi tôi chia tay anh ấy rồi. Nên khi chúng tôi yêu nhau, anh ấy vẫn chưa phải ảnh đế đâu.

Tôi gập một ngón tay xuống. Chẳng phải nói dối đâu.

Trương Thập Duyệt nhìn chúng tôi cười hớn hở:
– “Haha, toàn thắng hết rồi!”

Đến lượt tôi:
– “Là ảnh đế sao? Thế thì phạm vi hẹp bớt nhiều rồi.”
– “Tôi thì không biết lái xe.”

Ba người còn lại đồng loạt gập một ngón tay xuống.

Trương Thập Duyệt bĩu môi:
– “Sao mọi người đều bắt nạt tôi thế này?”

Cô ấy chỉ còn hai ngón tay, trong khi bọn tôi vẫn ba ngón, thế là cô ấy thua.

Cô ấy rút thử thách do chương trình chuẩn bị.

Hà Hân mở tờ giấy đọc to:
– “Gọi điện cho người liên hệ quan trọng nhất trong danh bạ và nói: ‘Tôi uống hơi nhiều rồi, anh có thể đến đón tôi không?’”

Trương Thập Duyệt cắn môi, ngập ngừng:
– “Đừng đấy, anh ấy bận lắm.”

Lưu Mạn vội can:
– “Nếu anh ấy không bắt máy thì coi như bỏ qua nhé.”

Điện thoại của Duyệt hiện lên màn hình, người liên hệ đầu tiên tên là… H.

[Có phải Hàn ca không đây? Chuẩn bị hóng drama thôi!]
[Tôi mê mấy cảnh kiểu này nhất!]

Trương Thập Duyệt bấm gọi:
– “Alo, Hàn ca?”

Giọng Giang Hàn vang lên:
– “Ừ, sao vậy?”

Duyệt lí nhí:
– “Em… hôm nay đi ghi hình gần khách sạn mình, em uống hơi nhiều rồi, anh có thể đến đón em không?”

[Ôi giời, giọng Duyệt dịu dàng thế kia!]
[Khách sạn nào cơ? Tôi nghe không rõ!]

[Tôi thấy mấy ảnh sân bay, Hàn ca hình như đang quay phim gần đây mà.]

Giang Hàn đáp:
– “Anh không phải…”

Bỗng Lưu Mạn hét to bên cạnh tôi:
– “Chúc Tranh ơi, cẩn thận!”

Người phục vụ bưng canh đi qua, tôi đứng dậy né tránh thì va tay vào ly rượu vang, rượu đổ ướt cả váy. Ly rượu rơi xuống đất vỡ tan tành.

– “Tranh Tranh, cậu ổn không?” Hà Hân vội đưa khăn giấy.

Giang Hàn trong điện thoại:
– “Địa chỉ.”

Giọng anh gấp gáp hơn hẳn.

Trương Thập Duyệt nhìn tôi khó tin:
– “Hả? Anh thực sự muốn đến đón sao?”

[Hú hồn, Hàn ca chuẩn bị ra tay cứu Duyệt rồi!]
[Sao tôi thấy Hàn ca đổi giọng khi nghe tên Chúc Tranh nhỉ?]
[Không thể nào, lúc ồn ào vậy, nghe rõ được sao?]

Tôi lau vết rượu loang trên váy.

Duyệt mặt ngượng ngùng:
– “Hàn ca, anh đến rồi đấy.”

Giang Hàn kéo tay tôi lại, nhìn chăm chăm:
– “Em có sao không? Không bị thương chứ?”

– “Em không sao, chỉ là váy bẩn thôi.”

[Chiếc váy trắng giờ lem nhem vết rượu, dưới chân còn mảnh thủy tinh vỡ chưa dọn. Trong mắt anh đầy vẻ cáu kỉnh:]

– “Mua váy mới đi.”

Tôi né mảnh thủy tinh, bước ra ngoài. Giày cao gót chương trình chuẩn bị cao chót vót, chân cứ run run, suýt té.

Giang Hàn bế tôi lên ngang người:– “Chúc Thư Dự, em mà còn bất cẩn thế này, tôi không ngại theo sát em mọi lúc đâu.”

[Khoan đã, anh ấy gọi cô ấy là gì cơ?]
[Chúc Thư Dự? ZSY? Là cô ấy thật à?]
[Vậy còn Trương Thập Duyệt? Bảo sao mặt cô ấy lúc nghe Giang Hàn muốn đến lại không được vui.]

Về đến chung cư, hơi rượu trong ly vang bắt đầu bốc lên mũi. Mặt Giang Hàn trong mắt tôi cũng lờ mờ như đang mơ ngủ.

Anh bế tôi vào phòng, tôi thì đã bắt đầu choáng váng.

– “Chuyển nhà mà còn bị gai xương rồng đ.â.m ~” tôi thều thào.

Anh cười khẩy:
– “Anh…?”

– “Tôi bảo tôi chưa bao giờ định kết hôn mà!”

Tôi lẩm bẩm:
– “Lần trước ở hậu trường anh nói, đời này không có ý định cưới xin gì đâu. Mà thôi, anh nói nhiều, em cũng không nhớ hết.”

Trong đầu tôi chỉ còn văng vẳng câu: “Đời này anh không kết hôn.”

Còn mấy lời sau, tôi nghe như gió thoảng qua tai.

Ngón tay anh gõ gõ lên đầu tôi:
– “Ngốc ạ, nhà họ Giang chúng tôi không cho ly hôn, cũng không cho ngoại tình. Lúc đầu anh nói thế chỉ vì có mấy quy tắc vớ vẩn đó nên anh chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn.”

Anh véo má tôi:
– “Nhưng nghĩ lại, nếu là em thì mấy quy tắc ấy cũng chẳng đến nỗi đâu. Nghe lén mà còn không nghe hết câu à?”

– “Vậy mà em chia tay anh chỉ vì câu đó ư?” Tôi hơi ngạc nhiên.

Thật ra, lúc nghe anh nói không định cưới, chúng tôi mới yêu nhau chưa lâu. Anh đẹp trai, hào phóng, yêu chơi không ràng buộc, tôi cũng chẳng thiệt gì.

Nhưng rồi anh tốt quá, tốt đến mức tôi không thể kìm lòng muốn cưới anh làm chồng.

Sợ mình lún sâu quá, tôi đành chủ động chia tay.

Anh cầm điện thoại định gọi:
– “Muốn cưới thì bảo, anh để người ta chuẩn bị luôn.”

Tôi ngăn lại:
– “Giang Hàn, anh nói thật đấy à?”

– “Chẳng đùa đâu.”

Tôi kéo cổ áo anh xuống, ngẩng đầu hôn lên môi anh.

Thực ra lúc nghe Giang Hàn nhận cuộc gọi của Trương Thập Duyệt trên sóng trực tiếp, tôi hoảng hốt, đau lòng, khó chịu đủ thứ cảm xúc lẫn lộn.

Tóm lại, tôi vẫn yêu anh, chưa từng quên anh.

Anh định đứng dậy:
– “Em uống rượu rồi, không tỉnh táo, nghỉ đi.”

Tôi kéo anh ngồi lại, đẩy xuống giường:
– “Em tỉnh táo lắm.”

Cảm giác chiếm hữu trong tôi bùng lên, tôi đè anh xuống, môi áp sát môi.

Anh lại đẩy tôi ra:
– “Thế còn cậu bạn trai nhỏ của em? Giải thích thế nào với cậu ta?”

– “Chờ đến lúc cậu ta gọi anh là anh rể trong đám cưới đi.” Tôi cười mỉa.

Anh nắm lấy tay tôi đặt lên bụng anh, rồi tiện tay tắt đèn phòng.

Hơi thở anh dần nặng nề, trước khi mất kiểm soát, anh thì thầm bên tai:
– “Từ mai chuẩn bị cho hôn lễ đi nhé, Giang phu nhân.”

HOÀN


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.