9.
Sáng hôm sau.
Trước cửa nhà có một bó hoa mới. Gói rất đẹp, nhìn qua là biết người có gu.
Kèm theo là một mảnh giấy, chữ viết nghiêng nghiêng quen mắt:
“Chào buổi sáng! Bó hoa hồng hôm qua xấu quá, không xứng với em. Anh vứt rồi, không cần cảm ơn.”
Cái đồ Giang Hàn đáng ghét!
Tôi có mua bó hoa rẻ nhất thật — để ngâm bồn tắm chứ có phải trang trí hội trường đâu!
Thế mà dám bĩu môi, phán gu tôi không ra gì à?
Tôi cúi xuống, nâng bó hoa hồng bị “hạ cấp” hôm qua lên, nhẹ nhàng cắm vào bình trên bàn ăn.
“Tiền bỏ ra rồi, không dùng thì phí. Đẹp xấu gì, nó cũng là của tôi!”
10.
Sáng hôm đó, công ty gọi tôi đến ký hợp đồng.
Chị quản lý ném xấp hồ sơ lên bàn cái “bộp”:
– “Nè, show mới cho cô.”
Tôi liếc cái tiêu đề:
– “Cuộc sống thường nhật của tôi? Show kiểu đi soi đời sống hằng ngày à? Chưa chơi cái thể loại này bao giờ.”
Chị trợn mắt:
– “Thế cô mới hợp! Vừa mua nhà đúng không, còn đang đau đầu trả góp? Giờ lấy chính cái nhà đó quay show, đỡ phải thuê bối cảnh. Nhanh, gọn, lẹ!”
– “Show này hot ba mùa rồi đấy. Ban đầu ekip mời người khác cơ, nhưng bận không đến được. Giờ cô được lên thay, biết điều thì nhận đi.”
Tôi mở trang hợp đồng, nhìn dòng cát-xê — mắt sáng như đèn pha:
– “Ký! Đưa bút đây chị ơi!”
– “Tốt. Về chuẩn bị đi. Mai quay rồi, gửi địa chỉ cho tôi ngay nhé.”
– “Yên tâm! Nhà em lúc nào cũng sẵn sàng!”
Buổi tối về tới nhà, chưa kịp cởi giày thì đã thấy một bó tulip đặt trước cửa.
Ừ thì… phải công nhận, gu thẩm mỹ của Giang Hàn đúng là không phải dạng vừa. Gói hoa chuẩn chỉnh, nhìn cái biết tay nghề không phải dân thường.
Nhưng sao cứ như đang thi đấu ngầm thế nhỉ? Tôi đặt hoa hồng thì hôm sau anh ta đặt tulip, mai không biết có khi nào bê cả… giỏ lan hồ điệp tới không?
Tôi định mai sẽ nhờ người sắp lại đồ trong phòng khách để ekip đến dễ quay hình. Đang nghĩ thì…
Ding dong!
Chuông cửa lại kêu.
Ra mở, thấy Giang Hàn mặc áo tắm, tay cầm xấp giấy đứng chình ình ngoài cửa.
– “Lại làm sao nữa đấy? Tôi có xả nước đâu nhé!”
Anh ta chìa ra mớ giấy:
– “Hóa đơn thuê thợ sửa nhà vệ sinh. Phải đập ra làm lại hết. Tổng thiệt hại tối thiểu: 100 triệu.”
Tôi trợn mắt:
– “Anh định chém tôi à?!”
Anh ta nhún vai:
– “Thì tôi chọn vật liệu hơi mắc chút thôi. Không muốn trả cũng được.”
Rồi cười khẩy như cáo:
– “Tôi dọn lên ở chung, lấy chỗ ngủ.”
– “Nằm mơ! Không bao giờ!”
Anh giơ tay làm bộ thương lượng:
– “Vậy thì trả tiền. 100 triệu một ngày.”
Tôi đẩy tay anh xuống, rít qua kẽ răng:
– “Cũng không phải là… không thể bàn thêm…”
Còn chưa kịp nhắc đến chuyện quay show, anh đã nói trước:
– “Yên tâm. Tôi không ở lâu đâu. Lịch quay kín, mai bay rồi, đi hẳn một tuần.”
Cũng may. Ít nhất không ảnh hưởng đến lịch quay hình của tôi.
Tôi ký tạm vào hợp đồng anh đưa, nghĩ bụng có gì tính sau.
Anh đập nhẹ xấp giấy lên đầu tôi, nửa đùa nửa nghiêm:
– “Đi tắm đi, ở bẩn không tốt cho sức khoẻ.”
11.
Sáng hôm sau, nhớ là đoàn chương trình sắp đến lắp máy quay nên tôi bật dậy từ sớm, chưa kịp ngáp đã lao ra khỏi phòng.
Vừa mở cửa phòng ngủ ra đã thấy Giang Hàn đang thoăn thoắt trong bếp, áo thun xắn tay, mặt tỉnh như sáo.
– “Cái máy pha cà phê kia là chị tôi vác từ nước ngoài về, đắt như cắt cổ đấy. Mấy hôm không uống còn nhớ như nhớ người yêu cũ.”
Vừa nói vừa đưa cho tôi một ly cà phê bốc khói nghi ngút.
Tôi thử một ngụm. Thơm thật, mà đắng y như cuộc đời.
– “Ừm… công nhận ngon. Hợp khẩu vị.”
Anh đặt thêm đĩa sandwich lên bàn, mặt tỉnh bơ:
– “Làm hơi nhiều, cô ăn nốt đi.”
Tôi cũng không khách sáo, cười cười:
– “Thế thì cảm ơn nha. Người đâu vừa đẹp trai lại vừa đảm đang.”
Anh ngồi xuống đối diện, ung dung nhấp cà phê như đang trong phim Pháp:
– “Hôm qua thấy cô có vẻ lăn tăn. Dọn đến ở cùng làm ảnh hưởng đến thời gian riêng tư với ‘bạn trai bé bỏng’ à? Một tuần không gặp chịu được không?”
Tôi tròn mắt, đặt cốc xuống cái ‘cạch’:
– “Anh thôi cái kiểu châm chọc đi. Tôi nhận show truyền hình thực tế, quay ngay tại nhà. Có anh lởn vởn ở đây, thiên hạ lại đồn linh tinh thì chết dở!”
May sao chiều nay anh bay, tôi vừa tính mở tiệc ăn mừng.
Giang Hàn giơ cốc che mặt, chỉ “ừ” một tiếng mơ hồ, chẳng đoán nổi đang nghĩ gì.
Đến lúc tôi đứng dậy mới để ý bó hoa trên bàn ăn lại bị thay rồi. Hoa mới, giấy gói chỉnh chu như lần nào cũng muốn giành giải “chồng quốc dân”.
Đoàn chương trình đến. Tôi vừa sắp xếp xong đồ đạc thì thấy cả ekip mang máy móc lỉnh kỉnh vào, bận túi bụi cả buổi sáng.
Đạo diễn thông báo: “Mỗi ngày từ 6h sáng đến 9h tối, máy quay sẽ bật livestream tự động. Ngoài giờ thì tắt. Cô yên tâm nhé.”
Tôi gật đầu lia lịa. Lần đầu lên sóng truyền hình, cũng hơi run run.
Sáng hôm sau, tỉnh dậy duỗi vai một cái xong mới nhớ ra: “Úi, mình đang bị quay cơ mà!”
Hôm nay chủ yếu quay sinh hoạt đời thường. Tôi lồm cồm bò dậy, tóc rối như ổ gà chưa có chủ, mắt còn dính ghèn.
[Ối giời ơi, mặt mộc mà như gắn filter!]
[Bình thường trông sang chảnh, nay lại dễ thương ngọt nước quá!]
[Thề, không trang điểm lại ra dáng vợ hiền thế này cơ chứ!]
Tôi vừa mở cửa phòng ngủ thì chuông cửa reo.
Một anh kỹ thuật viên thò đầu vào:
– “Chị ơi, có ba cái máy chưa bật, bọn em vào chỉnh chút nhé?”
– “Ờ được, cứ tự nhiên.”
Bảy tám nhân viên xông vào như mở hội. Tôi lách người ra, định tranh thủ vào phòng tắm.
Tay vừa chạm tay nắm cửa thì cửa bỗng bật mở từ trong ra.
Một giọng đàn ông trầm ấm, hơi ngái ngủ vang lên:
– “Sao nhà lại đông người thế?”
Tôi đứng đơ như cây cơ.
Là Giang Hàn!
Không phải anh ta đã bay từ chiều qua rồi sao?!
[Ơ… giọng đàn ông á? Giời ơi dramaaaa!]
[Giọng nghe quen thế, có phải… không?]
[Camera ơi, làm ơn lia cho rõ mặt cái đi chứ!]
Mà khổ nỗi, chương trình này quay kiểu chân thực, không có quay phim, chỉ lắp camera cố định, đã vậy còn cam kết giữ riêng tư nên chẳng quay được gì rõ ràng.
Đạo diễn vừa đi được mấy bước, nghe tiếng đã quay ngoắt lại, chạy vào mắt trợn tròn như mắt ếch.
– “Dừng ngay! Dừng livestream! Cắt! Cắttttt!”
Tôi cuống cuồng:
– “Đạo diễn ơi nghe em giải thích đã!”
Ông ấy thở hồng hộc:
– “Cô giải thích gì thì giải, nhưng tôi không đủ tiền trả cát-xê cho Giang Hàn đâu nhé! Sao không báo trước?!”
Tôi luống cuống:
– “Em cũng không biết anh ấy ở đây! Tụi em chỉ… ở ghép thôi!”
Quay sang lườm hung dữ.
Giang Hàn nhún vai, giọng thản nhiên:
– “Chỗ quay có vấn đề, lịch bị dời hai ngày. Không muốn đâu.”
Đúng cái kiểu “tôi bị ép buộc” ấy!
Tôi gầm lên:
– “Vậy anh ra khách sạn ở đi, bao nhiêu tôi trả!”
– “Không được. Tôi quen giường rồi, ra ngoài nằm không ngủ nổi.”
Tôi suýt cắn gối.
– “Anh biết không? Đây là show thực tế! Livestream trực tiếp đấy!”
– “Yên tâm. Ban ngày tôi đi từ sớm, tối mới về. Không ai quay được tôi đâu.”
Tôi thở hắt:
– “Được. Tạm thế.”
Giang Hàn đi ra ngoài. Chương trình quay lại bình thường. Nhưng cái vụ giọng nam vang lên rồi livestream đột ngột cắt kia, gây bão mạng ngay lập tức.