12.
– “Vừa nãy là… cậu em họ xa. Nó đến du lịch rồi tiện mồm xin ở nhờ mấy hôm. Định hôm qua bay về mà lỡ chuyến, nên phải ở lại thêm hai ngày.” – Tôi gượng cười giải thích, đúng kiểu vừa nói vừa cắn răng chịu đòn.
[Có người đàn ông mặc đồ ngủ đi từ phòng ngủ chính ra – tí nữa tưởng chị Tranh có bồ mà giấu kỹ!]
[Chị Tranh của chúng ta tốt tính ghê, nhường hẳn phòng ngủ chính cho họ hàng, còn mình chui về phòng phụ ngủ tạm.]
Chủ nợ đòi ngủ phòng nào, tôi dám ho he gì…
Trước khi rời khỏi nhà, Giang Hàn vẫn kịp làm bữa sáng, bày ra bàn tử tế. Bảo là không thể để bụng rỗng, tiện tay làm luôn phần cho tôi.
Ăn xong, trang điểm xong, tôi đơ ra vì… chẳng biết làm gì tiếp theo. Trước giờ chưa quay show thực tế bao giờ, chẳng rõ cần phải “diễn” kiểu gì.
Thấy điều khiển tivi nằm chình ình trên bàn trà, tôi tiện tay bật đại lên.
[Ủa, chị định bật gì? Matryoshka à?]
[Đang xem truyền hình trong… truyền hình?]
Tự dưng thấy hơi… kỳ cục. Tôi bấm bấm mấy cái để tắt mà chẳng ăn thua.
– “Ơ cái điều khiển này sao tự dưng lăn đùng ra đấy?”
[Có khi nào hết pin rồi không chị?]
[Chị thử thay pin xem!]
– “Ờ há, có lý… mà… pin ở đâu ấy nhỉ?”
Tôi nhắn cho Giang Hàn:
[Trong nhà còn pin không?]
Anh trả lời gọn lỏn:
[Hộc tủ bên trái tivi, ngăn thứ ba từ trên xuống.]
Tôi tìm được pin, thay xong, điều khiển hoạt động lại bình thường.
Đứng giữa phòng khách, nhìn quanh một vòng, tôi chợt nhớ… đã gần đến giờ ăn trưa.
Thôi thì làm bữa cơm vậy.
Mở tủ lạnh ra, thấy bên trong đầy ắp. Nhìn mấy cái nhãn dán trên thịt cá rau củ – đều là mua từ hôm qua.
Mà hôm qua tôi có đi chợ đâu?
Rõ ràng là Giang Hàn mua.
Tôi nhắn:
[Anh mua đồ rồi, tôi mượn nấu trưa nhé.]
Anh trả lời kiểu không ưa nổi:
[Xin thắp hương mặc niệm cho chúng nó trước.]
Thật sự muốn đập cái đầu chó nhà anh ta ra xem có não không!
Tôi không giỏi nấu ăn, mà làm mấy món cầu kỳ thì khỏi bàn. Thôi thì mở điện thoại, tìm mấy món dễ làm…
Tệ hơn nữa là… đến món dễ tôi cũng không làm nổi.
Giang Hàn nhìn ngoài thì y như công tử sống bằng tiền thừa kế, nhưng nấu ăn thì ngon ngang bếp trưởng nhà hàng 5 sao. Tôi từng liều mình nấu cho anh một bữa – đồ ăn còn chưa kịp đến tay, đã bay thẳng vào thùng rác không cần suy nghĩ.
Nhưng giờ có camera livestream, không nấu cũng không xong.
Tôi bắt chước dáng anh hôm qua, rửa rau, chuẩn bị cắt cà chua.
Rồi mới nhận ra: Dao đâu???
Lại lôi điện thoại ra:
[Dao ở đâu?]
Chờ anh trả lời, tôi tiếp tục giả vờ bận rộn: rửa rau, lau thớt, gãi đầu, lấp liếm đủ kiểu.
Năm phút trôi qua vẫn chưa thấy hồi âm, tôi rửa đến cả cái… giá úp bát rồi!
Cuối cùng đành gọi điện.
Ngay khi điện thoại đổ chuông, cả livestream vang lên cái nhạc chuông DJ sến súa đến độ “quê độ max level”.
[Ối trời ơi, ai cài cái nhạc chuông này đấy? Trẻ trâu cấp 1 à?!]
[Nghe mà tưởng điện thoại của… học sinh lớp ba!]
[Khoan… cái avatar đen trắng kia, giống ảnh leak của Giang Hàn ghê!]
[Không phải đâu! Mà cũng hơi giống đấy nhỉ? Nhưng xa thế làm sao nhìn rõ được?]
[Với phong thái của Hàn ca, nhạc chuông chắc phải là piano hay violin cơ, chứ ai đời bật nhạc chợ!]
Giang Hàn bắt máy, giọng anh rõ ràng đang nhịn cười:
– “Gọi anh có việc gì thế?”
– “Này, dao để đâu?”
– “Em lấy dao làm gì cơ?”
– “Nấu ăn, chứ còn làm gì!”
– “Ngăn kéo thứ hai của hai cái tủ sát tường.”
[Ủa, sao cứ thấy căn nhà này không giống chỗ ở của chị Tranh nhỉ?]
[Ờ đúng! Tôi cũng có cảm giác như đang xem livestream ở nhà… cái người trong điện thoại kia ấy.]
Tôi liền cúi mặt cười dịu dàng, nói với camera:
– “Sáng nay em họ tôi nấu ăn xong không để dao về chỗ cũ, nên tôi tìm mãi không ra. Ngại quá, làm mọi người mất thời gian.”
[À ra thế, lần sau em họ nhớ gọn gàng vào nhé! Ở nhờ cũng nên biết điều một tí!]
[Công nhận chị Tranh rộng lượng thật. Vừa xinh vừa nhịn giỏi.]
Chưa đầy năm phút sau, cửa nhà bật mở.
13.
Giang Hàn vừa bước vào nhà, tiện tay lột cái áo khoác gió màu đen quẳng lên ghế sofa, xắn tay áo tiến lại gần:
– “Tránh ra nào, muốn ăn gì thì bảo.”
– “Ơ… sao anh về?”
– “Chứ chẳng lẽ giữa trưa tôi ra đường nằm thở lấy gió mà sống à? Ăn xong tôi đi luôn.”
[Tôi thừa nhận vừa rồi có hơi nặng lời, chứ em họ này thật ra cũng tốt phết!]
[Camera ơi, zoom lên tí nữa đi, em họ này… dáng ngon, giọng chuẩn, nội dung đấy!]
[Ơ… sao cái giọng nghe quen vãi?!]
Giang Hàn cầm cái tạp dề lên, quay sang tôi với ánh mắt gian xảo:
– “Giúp anh buộc dây đi, chị gáiiii~”
Tôi nổi da gà, tay run lập cập. Vừa buộc dây, vừa cố kìm chế không lật chảo vào mặt hắn.
Thắt đại cho hắn một cái nơ bướm to tổ chảng.
[Aaa nhìn kìa! Cúi đầu cười mà mép còn nhếch nhếch nữa chứ, rõ là nhịn cười không nổi!]
[Gọi thêm cái ‘chị gái’ nữa đi ông ơi! Tôi sẵn sàng chết dưới giọng đó!!]
Tối, đúng chín giờ, đèn livestream tự động tắt.
Chín giờ một phút, Giang Hàn về nhà.
– “Chị gái, có cần anh dán nhãn hết đồ trong nhà cho dễ tìm không?”
– “Anh bị dở à? Gọi linh tinh cái gì đấy?”
– “Ơ kìa, em là em họ mà. Em họ gọi ‘chị gái’ là đúng bài rồi còn gì~”
Nói xong còn bày ra cái mặt kiểu: “Anh biết em thích nghe lắm mà”.
Tôi suýt phát hỏa, đập cửa cái rầm, rồi chui về phòng ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, vừa mở cửa đã thấy bó hoa lan tường đặt ngay trước thềm. Kèm theo là tờ giấy ghi:
[Anh bay rồi. Đừng nhớ anh quá.]
Tôi chưa kịp thở dài thì nhìn quanh nhà — mọi cánh tủ, hộc kéo, thậm chí cả ngăn để đũa đều bị hắn dán giấy note đầy đủ, ghi rõ từng món ở đâu, thứ gì nằm chỗ nào.
Hôm nay là “Ngày bạn bè”, tổ đạo diễn nhắn:
“Mời bạn đến nhà chơi, càng thân càng tốt. Ưu tiên người ngoài ngành giải trí.”
Đạo diễn này nổi tiếng keo kiệt, không thích mời celeb — bảo “show người thật, việc thật” cơ mà.
Tôi lướt danh bạ, gửi đại cho 5 người bạn:
Một đứa đang đi công tác.
Một đứa bảo: “Tao xấu, tao không quay.”
Một đứa thì say rượu chưa tỉnh.
Một đứa thì… hôm nay cưới.
Còn lại có mỗi thằng em họ ruột – Lộc Thành Hầu, cái thằng tôi đánh từ bé đến lớn, rep đúng một câu:
“Đi thì đi, bộ mô hình mới về nguyên set.”
Ừ thì… người thì cũng là người, miễn cưỡng vậy.
Tôi báo với nó rằng sẽ ghi hình chương trình, ăn cơm trong nhà. Thằng bé mặc sơ mi đóng thùng, vuốt keo bóng loáng, chạy đến rõ nhanh.
– “Thế nào? Bó hoa em chọn không tệ chứ?”
Tôi lườm:
– “Không đúng. Sao nhà chị tự dưng nhiều hoa thế hả?”
Nó đi một vòng: phòng khách, bàn ăn, bàn trà, lối vào, thậm chí phòng tắm… chỗ nào cũng có hoa.
– “Hồi trước chị đâu có kiểu lãng mạn thế này đâu?”
Tôi nhìn mấy bó hoa mới đổi mỗi ngày, với mấy tờ giấy nhắn dính kèm – mỗi ngày một kiểu viết tay khác nhau.
– “Ờ… người ta tặng.”
– “Người ta là… cái ông em họ xa của chị đấy à? Xa đến mức em cũng…”
Tôi không nói không rằng, nhét thẳng quả táo vô mồm nó.
– “Im miệng!”