Tớ vốn chẳng ưa gì mấy cái ngày mưa gió. Mưa rơi xuống người, vừa lạnh vừa dính, cứ như ai hắt cả xô nước vào mặt, khó chịu kinh lên được.
Ngoài cửa sổ, mưa giăng trắng trời, rào rào không ngớt như muốn rửa trôi cả thành phố đi cho sạch sành sanh.
Tớ đang phân vân không biết có nên liều mình đội mưa về nhà hay chờ cho tạnh rồi đi, thì bỗng nhận được tin nhắn từ thằng em họ:
“Chị, em đến đón rồi này!”
Tớ quay đầu nhìn ra cửa sau, thấy Ngụy Kiến Sinh đang hớn hở đứng đó, tay vẫy vẫy như cái cánh quạt.
Đúng lúc ấy, chuông tan học reo lên, học sinh túa ra như ong vỡ tổ. Một bóng người đột ngột chắn trước mặt tớ. Tớ ngẩng đầu nhìn—là Tống Trừng Miên.
Trông cậu ấy có vẻ thiếu ngủ trầm trọng, mắt thâm như gấu trúc, mặt mày thì phờ phạc như mới đi đánh trận về.
Cậu lắp bắp:
– Hôm… hôm nay mưa, tớ mang ô… mang ô tới cho cậu.
Tớ cúi xuống nhìn cái ô cậu đưa—là chiếc ô màu đen tớ hay dùng.
– Ừm… cảm ơn nhé, nhưng không cần đâu. Kiến Sinh tới đón tớ rồi.
Nói rồi tớ khẽ đẩy tay cậu ra, rảo bước về phía cổng.
Tống Trừng Miên gọi giật lại từ phía sau:
– Thẩm Hinh! Không phải cậu nói… nói là chúng ta vẫn là bạn bè sao?
Tớ quay đầu, nở một nụ cười nhàn nhạt:
– Ừ, thì bây giờ vẫn là bạn bè mà.
– Nhưng mà…
– Nhưng nhị gì nữa? — tớ cắt lời, giọng thoáng chút châm chọc — Lúc trước tớ đối xử với cậu khác, là bởi vì tớ thích cậu. Giờ cậu không thích tớ thì tớ còn việc gì phải cố nữa?
Tớ nhìn thẳng vào mắt cậu. Ánh mắt ấy hiện lên rõ ràng một nỗi buồn khó nói thành lời, như có gì đó mắc kẹt trong tim, muốn nói mà không sao nói được.
Một lúc sau, Tống Trừng Miên mới chậm rãi cất lời:
– Nhưng tớ… tớ là người nói lắp. Ở bên tớ… sẽ rất mệt mỏi. Người ta sẽ… sẽ dị nghị về cậu. Hơn nữa… cậu xứng đáng có người tốt hơn tớ.
Tớ hít một hơi thật sâu, lúc này mới vỡ lẽ ra điều mà cậu cứ ôm trong lòng bấy lâu nay.
Tớ bước lại gần, nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay cậu—lạnh toát như băng.
– Tớ chưa bao giờ bận tâm chuyện đó. Cái tớ thích, là chính con người cậu, không phải cái giọng trơn tru hay không trơn tru.
Tớ ngẩng đầu nhìn cậu, giọng nhỏ nhưng chắc nịch:
– Cậu cứ suy nghĩ kỹ đi. Nhưng nhớ nhé—nếu cậu không quyết được, có khi sau này… ngay cả làm bạn cũng chẳng còn cơ hội đâu.
Tớ ít khi mất ngủ, nhưng đêm nay thì khác. Trong đầu toàn là hình ảnh của Tống Trừng Miên, cứ như sắp vỡ tung ra từng mảnh một.
Đứng ngoài ban công, nhìn trăng treo lơ lửng mà lòng cứ bực tức lạ thường, như thể có con mèo đang cào xé trong bụng.
Đang định xuống sân dạo cho khuây khỏa thì Ngụy Kiến Sinh bước ra từ trong phòng, giọng rất chi là tỉnh:
– Chị, chị thích cái anh kia rồi.
Nói đúng kiểu trần thuật, không phải hỏi han gì.
Tớ chẳng thèm giấu:
– Ừ, chị thích cậu ấy thật.
Nó cười cười, mắt lấp lánh như bắt trúng bài:
– Thế sao không đến với nhau? Em thấy rõ ràng cậu ấy cũng thích chị còn gì.
Tớ khoanh tay trước ngực, nhướn mày:
– Mắt em tinh thế? Thấy lúc nào mà bảo?
Nó không đáp, kéo tuột tớ vào phòng, chỉ tay ra cửa sổ:
– Chị nhìn đi!
Dưới ánh đèn đường mờ mờ, Tống Trừng Miên đang đứng dưới lầu. Trời lạnh mà chỉ khoác cái áo mỏng dính, đứng lặng im như tượng, nhìn phát là biết đã chờ lâu lắm rồi.
Tớ thở dài:
– Nhưng cậu ấy có thừa nhận thích chị đâu.
– Cái đó thì để em lo. Chị cứ để em xử lý, đảm bảo hai người yêu nhau toẹt vời ông mặt giời!
Nó vỗ ngực, nói như đúng rồi.
Sáng hôm sau, tớ bị một tràng tiếng “ting ting ting” đánh thức.
Điện thoại nổ tung với hàng đống tin nhắn, cuộc gọi. Toàn hỏi:
“Tối nay ai tỏ tình với cậu đấy?”
Tớ mở tường confession ra, thấy ngay bài viết nổi như cồn:
“Tớ muốn tỏ tình với Thẩm Hinh. Từ lần đầu gặp cậu ấy, tớ đã yêu đến đứt hơi, thiếu cậu ấy là tớ sống không nổi. Mỗi ngày trôi qua như ở địa ngục vậy. Tối nay, tớ sẽ tỏ tình ở sân bóng. Ai không đánh số cũng không sao. Cảm ơn!”
Tớ nhìn cái ảnh đại diện… quen quen. Mở ra xem kỹ: Ồ hóa ra là tài khoản QQ của Ngụy Kiến Sinh!
Tớ hốt hoảng chạy ra khỏi phòng, nhìn nó đầy nghi vấn. Nó thì tỉnh bơ, còn chìa bó hoa ra:
– Chị thấy hoa em mua đẹp không? Ưng bụng chứ?
Tớ tròn mắt.
Nó nháy mắt:
– Đừng quên, tối nhớ ra sân bóng nhé!
– Biết rồi… – Tớ đóng sập cửa lại.
Tầm sáu giờ tối, trời sẫm lại, trăng lên lấp ló sau tán cây.
Sân bóng thì như hội làng. Người đông như trẩy hội, ai cũng hóng cái màn tỏ tình nức tiếng.
Tớ đang chen vào tìm Ngụy Kiến Sinh thì bị ai đó túm lấy tay từ phía sau. Quay lại thì… Tống Trừng Miên.
Mặt cậu ấy đỏ bừng, trên tay ôm bó hoa hồng trắng to đùng.
Cậu nhìn tớ, chậm rãi từng từ:
– Thẩm Hinh, xin cậu… đừng đi qua đó. Có thể là tớ nhận ra quá muộn… nhưng tớ không muốn mất cậu. Và… tớ cũng chẳng muốn chỉ làm bạn với cậu.
Nói xong câu:
– Tớ yêu cậu.
Rồi ngập ngừng đổi luôn xưng hô:
– Cậu đồng ý ở bên tớ chứ?
Tớ trợn tròn mắt. Đúng là đang mơ mà!
Nước mắt chảy ròng ròng, tớ gật đầu:
– Tớ đồng ý. Tớ cũng yêu cậu.
Cậu ôm tớ vào lòng, hai người dính sát qua lớp áo.
– Tớ xin lỗi vì tất cả những chuyện trước kia.
Tớ ngẩng đầu lên, thấy Ngụy Kiến Sinh đang nháy mắt tinh nghịch.
Nó chen đám đông tiến lại gần, nhìn Tống Trừng Miên, rồi nói tỉnh bơ:
– Anh rể, xin chào ạ.
Tống Trừng Miên đứng hình, quay sang nhìn tớ, mắt tròn như cái đĩa.
Tớ cười, nói nhỏ:
– Em họ của tớ đấy.
Cậu thở phào:
– May quá… chứ không thì chắc tớ phát điên!
Trời tối hẳn. Đêm phủ kín bầu trời, không chừa lại kẽ nào.
Nhưng trong lòng tôi, lúc ấy… trời đã sáng.
Tôi biết, chúng tôi sẽ cùng nhau đi thật xa, xa hơn cả những gì mình từng dám nghĩ tới.