Trẫm băng hà rồi.
Ba mươi năm cần chính yêu dân, lo trước thiên hạ, vui sau vạn dân, cuối cùng cũng lao lực mà thăng thiên.
Nhưng dường như… vẫn chưa đi hẳn?
Đêm đó, trẫm mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trong thân xác của thái tử!
Ý thức được mình đổi vỏ, trẫm cứ ngơ ngác như kẻ dạo chơi trên tầng mây. Đột nhiên biến thành nhi tử của chính mình, ai mà tiếp thu nổi chuyện hoang đường này?
Cho đến khi hoàng hậu véo mạnh một cái vào đùi trẫm, đau đến tận óc, trẫm mới bừng tỉnh đại ngộ—chết tiệt, trẫm còn phải đi khóc tang cho chính mình nữa!
1.
Lần đầu tiên, trẫm phát hiện ra vị hoàng hậu dịu dàng yếu đuối của mình lại sở hữu thần lực kinh người đến vậy.
Một véo một xoay, động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, lực đạo chuẩn xác không chút nương tay.
Nước mắt trẫm tức khắc tuôn rơi như mưa.
Thấy thế, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thúc giục:
“Triệt nhi, đừng ngẩn người ra nữa, mau bước lên đi…”
Vừa nói, nàng vừa ngấm ngầm dùng sức đẩy trẫm về phía trước.
Trẫm không kịp đề phòng, vấp phải thứ gì đó, ngã sấp mặt xuống đất.
Trong khoảnh khắc ấy, cả thiên hạ lặng thinh.
Hoàng hậu đứng chôn chân, mặt cắt không còn giọt máu.
Các đại thần xung quanh cũng sững sờ như tượng gỗ.
Trẫm nằm sõng soài trên đất, lòng không khỏi cảm thán—hai mươi mấy năm đầu ấp tay gối, vậy mà trẫm chẳng hề phát hiện chút manh mối nào.
Hoàng hậu quả nhiên là cao thủ ẩn mình.
Thấy tình thế càng lúc càng khó xử, trẫm âm thầm thở dài, dứt khoát mượn thế lăn ra khóc rống:
“Phụ hoàng, nhi thần bất hiếu a…”
Vừa dập đầu vừa nức nở, biến cú ngã sấp mặt thành quỳ rạp bi thương, từng bước một bò tới trước quan tài.
Không khí u ám tức khắc hài hòa trở lại.
Quả nhiên, nhà này không có trẫm thì tan đàn xẻ nghé mất thôi.
Trẫm thậm chí còn nghe thấy tiếng mọi người thở phào nhẹ nhõm, kế đó là tiếng khóc lóc thảm thiết, xen lẫn những lời ca tụng thái tử hiếu thảo từ bốn phương tám hướng vọng vào tai.
Khóc tang cho hoàng đế, quả thực là một kỹ năng sinh tồn.
Khóc ít thì bị bảo vô tình vô nghĩa, nôn nóng kế vị.
Khóc nhiều lại bị chê yếu đuối đa cảm, không gánh vác nổi giang sơn.
Trẫm từ nhỏ đã chứng kiến không ít tiền lệ, tự mình nghiệm ra một bộ bí kíp đối phó.
Năm xưa, khi thái tằng tổ phụ băng hà, hoàng tổ phụ vì quá thương tâm, khóc đến mất ăn mất ngủ, bị đám sử quan lắm chuyện chỉ trích suốt một thời gian dài. Đến khi thi hành chính lệnh, bách quan luôn lấy đó làm cớ, chê cười hoàng đế yếu mềm, không có khí khái đế vương.
Sau này, hoàng tổ phụ quy tiên, tiên hoàng rút kinh nghiệm xương máu, cư xử cẩn trọng đoan trang, biểu hiện vừa đủ. Ai ngờ vẫn không qua mắt được đám sử quan, họ lại chê tiên hoàng vô tình bạc nghĩa, bất hiếu bất trung.
Trẫm nhìn mà thấm thía, từ nhỏ đã tu luyện một bộ kỹ xảo thành thạo.
Khi tiên hoàng băng hà, trẫm vừa khóc lóc đau thương vừa khéo léo hồi tưởng kỷ niệm phụ tử tình thâm, đồng thời lẩm nhẩm di huấn của người, thể hiện đạo hiếu tận cùng, chí làm vua sáng tỏ.
Khóc đến mức các lão thần bên cạnh dập đầu không ngớt, xúc động tuyên thệ trung thành.
Đây có lẽ chính là khảo nghiệm đầu tiên dành cho tân đế.
Có điều, lần này… trẫm thực sự khóc không nổi.
Dẫu rằng trẫm đã ngồi trên long ỷ hơn ba mươi năm, luyện được bản lĩnh diễn cảm xuất thần nhập hóa, nhưng đối diện với bài vị của chính mình… thật sự không biết nên cảm thấy thế nào.
Chân trẫm còn rát, nước mắt đã cạn, mà tang lễ mới chỉ vừa bắt đầu.
Thế nên, trẫm đành giơ tay áo che mặt, ra sức gào khóc khan.
Hoàng hậu là người đầu tiên nhận ra điều bất thường, lập tức kéo tay áo trẫm, rồi không chút chần chừ vươn tay lên lau mặt trẫm.
Một giây sau, trẫm trợn trừng.
Cay!
Xộc thẳng lên!
Mắt trẫm! Mũi trẫm! Óc trẫm!
Má ơi nó phê!
Nước mắt, nước mũi trẫm lập tức tuôn trào như suối, rơi lã chã không cách nào kiềm chế.
Hoàng hậu hài lòng gật đầu, ánh mắt toát lên vẻ “cần thêm thì bổ sung”.
Mắt trẫm đẫm lệ nhìn nàng.
Hoàng hậu, trẫm chưa bao giờ biết nàng lại thông! minh! đến thế!