2.
Trẫm băng hà rồi.
Người khóc thương tâm nhất là tể tướng của trẫm.
Thôi Diễn quỳ rạp trước linh vị, khóc đến mức trời long đất lở, nước mắt nước mũi tèm lem, cả người run rẩy như sắp đứt hơi.
“Hoàng thượng của vi thần khổ quá… Khổ đến mức trời không dung, đất không tha mà…”
Có kẻ thấy vậy, vội vàng khuyên giải:
“Tướng quốc, xin chớ đau lòng quá độ! Tiên hoàng con cháu đầy đàn, hưởng thọ trọn đời, xem như mỹ mãn…”
Thôi Diễn nghe xong, tức đến đỏ bừng mặt, trừng mắt quát lớn:
“Ngươi từng thấy ai mới bốn mươi lăm tuổi đã gọi là hưởng thọ trọn đời chưa?”
Đúng vậy, năm nay trẫm mới bốn mươi lăm! Trẫm vốn tưởng mình còn thừa thời gian uống rượu thưởng nguyệt, nào ngờ…
Thôi Diễn càng khóc càng thảm thiết, trẫm đành bước đến vỗ vỗ vai ông ta, trong lòng có chút lo lắng.
Lão già này tim vốn không tốt, nếu vì thương tiếc mà đi theo trẫm luôn thì chẳng phải trẫm mang tội lớn hay sao?
Nhưng khoảnh khắc tay trẫm đặt xuống, cả người Thôi Diễn chợt cứng đờ, đôi mắt bỗng bừng sáng, ánh nhìn kích động đến mức gần như điên cuồng.
Ông ta chậm rãi quay đầu, vẻ mặt đầy kỳ vọng.
Rồi… ánh sáng trong mắt lập tức tắt ngúm.
“Thì ra là… Thái tử điện hạ.”
Thôi Diễn cúi đầu hành lễ, lưng cũng khom xuống, như thể gánh nặng trên vai càng thêm trĩu nặng.
Trẫm chớp chớp mắt, có chút cảm động.
Sau đó lại vỗ vai ông ta, giọng điệu chân thành:
“Tướng quốc hãy bảo trọng. Phụ hoàng trước lúc lâm chung còn dặn đi dặn lại, nói tướng quốc tuổi cao sức yếu, tim không tốt, tuyệt đối không được quá bi thương. Đại Hạ còn trông cậy vào ngài.”
Lời còn chưa dứt, Thôi Diễn đã khóc như ruột gan đứt từng khúc, hướng về linh vị trẫm mà dập đầu thình thịch.
Trẫm nhìn mà giật mình, vội vã lui sang một bên.
Bên kia, đại tướng quân của trẫm cũng đang khóc, nhưng rõ ràng không được đau thương chân thành như Thôi Diễn.
Hắn vừa khóc vừa… lén lút bốc đồ cúng trên bàn thờ.
Trẫm hít hít mũi. Ừm, là bánh vân phiến do Cổ ngự trù làm! Ngọt thanh không ngấy, mềm dẻo thơm ngon, trẫm thích nhất!
Nhân lúc rèm che rũ xuống, khuất tầm mắt mọi người, trẫm nhanh chóng ngồi xổm xuống bên cạnh đại tướng quân.
Ngay trước mặt hắn, trẫm ung dung bốc một miếng bánh vân phiến, nhét vào miệng.
Đúng vị này rồi!
Trước kia trẫm bệnh nặng, ngự y nhất quyết không cho ăn, nói là hại tỳ vị, bất lợi cho bệnh tình.
Giờ thì tốt rồi, trẫm muốn ăn bao nhiêu cũng được.
Đại tướng quân trợn mắt nhìn trẫm chằm chằm, mặt mày đầy vẻ kinh hãi.
“Khụ… Điện hạ… thật có khẩu vị tốt…”
Trẫm vừa nhai vừa phất tay: “Thèm quá mà.”
Đại tướng quân cười gượng gạo, gãi gãi đầu: “Thần chỉ là… đói bụng thôi.”
Trẫm gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu. Hắn vóc dáng to con, ngày ngày thao luyện, ăn nhiều là chuyện thường tình.
Thế là trẫm dứt khoát bê cả đĩa bánh xuống, tiện tay cầm thêm đĩa bánh đậu tằm.
“Ăn đi.”
Đại tướng quân sửng sốt, lắp bắp: “Cái này… cái này không ổn lắm đâu…”
Trẫm ngồi xổm mỏi chân, dứt khoát ngồi bệt xuống đất:
“Ăn đi, bổn cung vừa hỏi phụ hoàng rồi, người không trách tội đâu.”
Vừa dứt lời, trẫm lại vô thức ngẩng đầu nhìn bài vị của chính mình.
Má nó chứ… Đây tính là cái quái gì?
Tiếp tục bán mạng vì Đại Hạ à?
3.
Nước chẳng thể một ngày vô quân.
Sau khi nghi lễ kết thúc, trẫm lại một lần nữa đăng cơ, tiếp tục nghiệp đế vương.
Lâm triều, trẫm an tọa trên ngai vàng, lim dim mắt nghe quần thần cãi vã ỏm tỏi về thụy hiệu của mình.
Đời này e rằng trẫm là vị hoàng đế đầu tiên được tận tai nghe thấy thụy hiệu của chính mình. Nghĩ đến đây, lòng cũng có chút an ủi.
Bên dưới, bá quan văn võ chia thành ba phái rõ rệt.
Phái thứ nhất, do Thôi tướng quốc cầm đầu, một lòng tung hô công lao cái thế của trẫm, nhất mực muốn tôn xưng trẫm là Thánh Quân Minh Chủ, vạn cổ anh danh.
Phái thứ hai, đứng đầu là Lý thái úy, dập mạnh quạt xuống bàn, mặt đầy khinh thường, phán một câu xanh rờn:
“Một vị hoàng đế tầm thường vô vị, chẳng đáng để lưu danh sử sách.”
Còn phái thứ ba, dưới trướng của Chu tướng quân… lại chỉ biết ngáp dài ngáp ngắn, dường như đã sẵn sàng rời triều sớm về phủ mà ngủ bù.
Ba phái cãi nhau long trời lở đất, cãi đến đỏ mặt tía tai, rốt cuộc vẫn chẳng chốt được một cái danh hiệu ra hồn.
Thôi tướng quốc dõng dạc:
“Bệ hạ là minh quân ngàn đời! Vì nước vì dân, tận trung tận hiếu!”
Lý thái úy cười nhạt:
“Trị vì bao năm chẳng lập được công lao đáng kể, lại còn nóng vội hiếu chiến. Đặc biệt trận Bình Kiều Độ với Vệ quốc, tổn thất hai mươi vạn tinh binh Đại Hạ, sao có thể xem là minh chủ?”
Nghe đến Bình Kiều Độ, trẫm bất giác sững người.
Chuyện này… đúng là từ rất lâu rồi.
Trẫm vô thức đưa tay chạm lên cánh tay trái. Đáng lẽ ra phải có một vết sẹo cũ, thế mà đầu ngón tay lại chỉ chạm vào da thịt non mềm, trơn mịn như thiếu niên.
À… trẫm đã đổi xác rồi.
Năm ấy, trẫm mười bốn tuổi kế vị, huyết khí phương cương, một lòng muốn lập công mở mang bờ cõi.
Năm thứ hai sau khi lên ngôi, Vệ quốc nhiều lần quấy nhiễu biên cương. Trẫm giận dữ xuất quân, hùng hổ thề san bằng kinh đô nước họ.
Kết quả, trẫm và Vệ quốc giằng co hơn một năm rưỡi, cuối cùng thảm thắng tại Bình Kiều Độ.
Ba mươi vạn đại quân Vệ quốc toàn quân bị diệt, nhưng hai mươi vạn binh mã của trẫm, còn sống sót chẳng đến hai vạn.
Từ đó, Vệ quốc sợ đến nín thở, ngoan ngoãn suốt mấy chục năm trời. Nhưng Đại Hạ ta cũng tổn thương nguyên khí nặng nề, mất hơn mười năm mới gượng dậy được.
Cũng từ đó về sau, trẫm chẳng còn đánh trận nào nữa.
Thôi tướng quốc còn định tranh luận thêm, trẫm xua tay, dứt khoát phán:
“Thôi đủ rồi! Chuyện này hôm khác bàn lại!”
Dứt lời, trẫm phất tay áo, đứng dậy lui triều.
Bọn khanh cứ từ từ mà cãi, trẫm đi ngủ trước một giấc đã.
4.
Sau mấy ngày tranh cãi ầm ĩ, cuối cùng cũng có kết quả.
Đại Hạ đệ lục hoàng đế Tông Thích, chấp chính ba mươi năm, chính sự hài hòa, thiên hạ yên bình, thụy hiệu Chiêu Huệ Đế.
Bình bình đạm đạm, chẳng tốt chẳng xấu, vừa khéo hợp với phong thái của trẫm.
Thôi tướng quốc vẫn muốn tranh thủ thêm chút vinh quang cho trẫm, nhưng trẫm khoát tay ngăn lại.
“Trẫm đêm qua nằm mộng thấy tiên hoàng, người nói người rất hài lòng với thụy hiệu này.”
Chỉ là một cái danh xưng sau khi băng hà, có gì đáng để hao tâm tổn trí?
Vừa nhắc đến tiên hoàng, Thôi Diễn lập tức nước mắt lưng tròng:
“Bệ hạ, tiên hoàng khổ quá…”
Lại nữa rồi.
Dạo gần đây lão Thôi cứ mở miệng là câu này, lải nhải mãi chẳng dứt.
Trẫm ngước mắt nhìn trời, nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng thấy mình có chỗ nào khổ sở. Cùng lắm là yểu mệnh một chút mà thôi.
Lẽ nào lão già này tuổi tác đã cao, càng ngày càng đa cảm đa sầu? Trẫm nhớ rõ trước kia mỗi lần cãi nhau, lão đâu có yếu đuối thế này?
“Tiên hoàng nói hắn không khổ.” Trẫm nhấn mạnh từng chữ.
Nhưng Thôi Diễn vẫn tiếp tục rút khăn lau nước mắt.
Trẫm nhíu mày, giọng điệu lạnh đi mấy phần.
“Nếu cứ mãi thế này, trẫm e rằng tướng quốc không còn sức đâu mà lo quốc sự nữa.”
Câu nói này cuối cùng cũng kéo hồn ông ta về thực tại. Thôi Diễn cố gắng chấn chỉnh tinh thần, khom người hành lễ.
“Lão thần thất thố, xin bệ hạ trách phạt. Thần nhất định không phụ sự ủy thác của tiên hoàng.”
Nhìn bóng lưng có chút lảo đảo của lão, trẫm ngẫm nghĩ một lúc, rốt cuộc vẫn mềm lòng, phất tay ban cho ông ta thêm mấy ngày nghỉ.
Ba ngày, nhiều hơn thì không được.
Lão già, nhất định phải gắng gượng.
Đại Hạ lúc này, không thể thiếu ông.