Thôi Diễn, nói thế nào cũng coi như là người nhìn trẫm lớn lên.
Khi trẫm còn chưa đăng cơ, ông ta đã là tể tướng của Đại Hạ, hơn nữa còn là vị tể tướng trẻ tuổi nhất trong sử sách.
Tuổi trẻ thành danh, tài trí tuyệt luân, một đường phò tá tiên hoàng lập công dựng nghiệp.
Trước khi băng hà, tiên hoàng đích thân giao trẫm vào tay ông ta, nói rằng: “Có Thôi ái khanh ở đây, trẫm không lo.”
… Trẫm thì lo chết đi được.
Năm đó, khi trẫm hạ lệnh xuất binh đánh Vệ quốc, Thôi Diễn cực lực phản đối, nhưng trẫm một mực bỏ ngoài tai, mang quân thẳng xuống phương Nam.
Đánh đến nửa chừng, trẫm thật ra đã hối hận.
Nhưng đến lúc đó, Thôi Diễn lại nghiêm mặt bảo:
“Sự đã đến nước này, không phá không xây.”
Thế là trẫm cắn răng đánh tiếp.
Trận Bình Kiều Độ, quốc lực tổn hao quá nửa, trẫm cũng mất ăn mất ngủ, tinh thần suy sụp.
Thôi tướng thì trên lo đại cục, dưới an lòng dân, còn phải dành thời gian khuyên giải trẫm.
Từng chút từng chút dạy trẫm cách làm một vị hoàng đế.
Trong mắt trẫm, ông ta chưa bao giờ yếu đuối, ủy mị như bây giờ.
Vậy nên, khi trẫm băng hà, cũng chẳng có gì phải lo lắng.
Có Thôi tướng ở đó, ông ta nhất định sẽ giữ vững Đại Hạ, bảo vệ thái tử chu toàn.
Nhưng nhìn ông ta bây giờ… thật không ổn.
Thời khắc hoàng vị chuyển giao, chính là lúc lòng người dao động nhất.
Bầy sói rình rập tứ phương, sao có thể lơ là?
6.
Thuở sinh thời, mỗi khi buồn bực, trẫm thích nhất là dạo quanh hậu cung.
Nhưng giờ đây, trẫm thà đi dạo âm phủ còn hơn bước chân vào hậu cung nửa bước.
Xưng hô chỉ là chuyện nhỏ, trẫm co được thì cũng duỗi được, chẳng qua chỉ gọi thê tử của mình là “mẫu hậu” thôi mà, trẫm nhịn được.
Coi như thay nhi tử tận hiếu, không sao cả.
Nhưng có một chuyện, trẫm thật sự không ngờ tới—hóa ra trẫm chưa bao giờ thực sự hiểu rõ hoàng hậu của mình.
Chu Nhu, viên minh châu trong tay cố Chu thái phó, nổi danh hiền thục đoan trang, dịu dàng tĩnh tại.
Ấy vậy mà Nhu nhi hiền thục dịu dàng của trẫm, sở thích lớn nhất hiện nay lại là… múa đao, múa kiếm.
Không những thế, nàng còn kéo cả Chu Khác đến luyện tập cùng.
Vừa bước vào Phượng Nghi Cung đã nghe tiếng binh khí va chạm chan chát, hai tỷ muội đánh nhau tưng bừng, gió cuốn mây vần.
Phiền chết đi được!
Giữa trận, hoàng hậu hăng hái hô lớn:
“Giả bộ làm khuê nữ danh môn bao nhiêu năm, nghẹn muốn chết rồi! Cuối cùng cũng được đánh thỏa thích, sướng quá!”
Trẫm trầm mặc.
Năm đó, nếu trẫm đưa Chu thái phó ra chiến trường, e là ông ta cũng lập được ít nhiều quân công.
Nhưng chưa hết, hoàng hậu không chỉ giải phóng bản tính thích đánh đấm, mà ngay cả khẩu vị cũng thay đổi.
Mấy món thanh đạm trước kia đều bị nàng vứt sang một bên, đổi thành những món đậm dầu mỡ, cay nồng.
Nàng gắp một miếng thịt ba chỉ luộc to đùng nhét vào miệng, mặt đầy sung sướng:
“Cảm động quá đi! Rốt cuộc cũng không phải chiều theo tiên hoàng ăn mấy món nhạt nhẽo vô vị nữa rồi!”
Trẫm nghẹn lời tại chỗ.
Hoàng hậu còn tốt bụng gắp cho trẫm một miếng:
“Triệt nhi cũng nếm thử đi.”
Trẫm vừa cắn một miếng, vị cay lập tức xộc thẳng lên óc, cảm giác y hệt cái thứ nàng bôi lên mặt trẫm hôm trước.
Thực ra không chỉ hoàng hậu, mà cả đám đại thần trong triều cũng thay đổi đến mức khiến trẫm giật mình.
Lấy Lý thái úy làm ví dụ, trước kia lão đâu có hùng hổ như bây giờ. Gần đây, mỗi lần thượng triều, lão cứ cố tình gây khó dễ cho Thôi Diễn, cứ như hận không thể ép ông ta tự mình cáo lão hồi hương.
Lão già này, chẳng lẽ đã nhắm đến chức tể tướng rồi?
Không chỉ có lão, mà Phùng thượng thư, Ngô thượng thư, Quý tư mã… một đám trước đây quan hệ bình bình, nay lại thân thiết như huynh đệ đồng sinh cộng tử.
Ngay cả Chu Khác, kẻ luôn ngay thẳng chính trực, cũng bắt đầu học được cách chèo chống giữa các phe phái trong triều, trở nên khôn ngoan hơn hẳn.
Đúng là thời thế đổi thay, lòng người khó đoán.
Còn mấy tên nghịch tử của trẫm, nhìn qua cũng có hai đứa bắt đầu động tâm tư không nên có.
Vào đúng lúc triều đình rối ren như vậy, sứ thần Vệ quốc đến.
Bề ngoài nói là chúc mừng Đại Hạ tân vương đăng cơ, nhưng trong tối lại mang đầy tâm tư xấu xa. Ai mà không biết bọn họ muốn dò xét tình hình, thậm chí nếu có cơ hội thì nhân lúc rối loạn mà giở trò?
Quả nhiên, tên con ngu xuẩn của trẫm mắc bẫy ngay tức khắc!
Sứ thần Vệ quốc vừa mới dâng lên một rương đông châu cùng trăm tấm lụa, chân trước vừa bước khỏi cửa An vương phủ, chân sau trẫm đã nhận được tin.
Tên ngốc kia còn mặt mày hí hửng, chạy đến trước mặt trẫm ra sức khen ngợi sứ thần Vệ quốc, cứ như được bọn họ ban ơn vậy.
Trẫm hít sâu một hơi, cố nén xúc động muốn vả cho nó một cái ngay tại chỗ.
Thứ đồ vô dụng! Một chút lụa là với vài viên châu ngọc mà đã mua chuộc được rồi sao?
Nhưng nghĩ lại, cũng chẳng thể hoàn toàn trách nó. Lãnh thổ Đại Hạ phần lớn nằm ở vùng băng tuyết giá rét, dân phong cương mãnh, vật dụng thô sơ. Trong khi đó, tơ lụa phương nam lại tinh xảo mềm mại, ở Đại Hạ chính là thứ quý giá hiếm có.
Trẫm lôi đầu tên ngốc này ra răn dạy một trận ra trò.
Kết quả, nó chỉ chớp chớp đôi mắt ngây thơ, vẻ mặt vô tội mà thốt lên một câu suýt khiến trẫm hộc máu:
“Hoàng huynh, sao đệ cứ cảm thấy huynh càng ngày càng giống phụ hoàng vậy? Cằn nhằn quá đi mất!”
Trẫm nhìn bộ dạng ngốc nghếch của nó, cơn giận không chỗ phát tiết, liền giơ chân đá thẳng một cước:
“Cút về mà suy nghĩ lại cho kỹ đi!”
Tên nhóc ôm mông chạy ra ngoài, miệng còn lẩm bẩm:
“Giống thật! Đến cả cú đá này cũng y hệt phụ hoàng!”