Sứ thần Vệ quốc còn dâng lên cho trẫm hai vị mỹ nhân.
Bế nguyệt tu hoa, trầm ngư lạc nhạn.
Vừa diễm lệ khuynh thành, vừa ôn nhu hiểu chuyện, tài thư pháp tinh diệu, hội họa xuất thần, lại còn ca hay múa giỏi.
Bọn họ kính cẩn hỏi trẫm:
“Bệ hạ có vừa ý chăng?”
Trẫm mỉm cười hiền từ, ung dung gật đầu:
“Tài mạo song toàn thế này, con trai trẫm có phúc lắm.”
Thế là vung tay một cái, thu cả hai vào hậu cung.
Sau khi mỹ nhân tiến cung, sứ thần Vệ quốc lại viện đủ mọi lý do để kéo dài thời gian ở lại Đại Hạ.
Nghe nói trong khoảng thời gian này, bọn chúng ra sức tìm cách truyền tin cho hai vị mỹ nhân trong cung, nhưng rốt cuộc vẫn công cốc.
Hừ, nằm mơ giữa ban ngày!
Đã bước chân vào hoàng cung Đại Hạ, tức là người của Đại Hạ ta.
Về phần đám triều thần không an phận kia, trẫm vung đao chém một mẻ, bãi miễn một đợt. Thêm vào đó, Thôi Diễn đứng giữa điều đình, cân bằng thế cuộc, nên kẻ nào kẻ nấy cũng ngoan ngoãn yên phận, lo mà làm tròn bổn phận của mình.
Sứ thần Vệ quốc thấy không thể giở trò, chỉ đành ủ rũ cụp đuôi, xám xịt cuốn gói về nước.
9.
Thu dọn xong một đống rắc rối này, trẫm cuối cùng cũng được rảnh rang.
Coi như thuận lợi giúp thái tử an ổn đăng cơ, ngồi vững ngai vàng.
Thật ra, vốn dĩ cũng chẳng có gì đáng lo cả. Trẫm đã sớm an bài thỏa đáng cho thằng nhóc này rồi—chiếu thư kế vị, đại thần phò tá, binh quyền quốc khố, mọi thứ đều đã sắp xếp đâu ra đấy.
Ngay cả khi không có trẫm, đáng lẽ nó cũng phải tự xoay sở được chứ! Dù sao cũng là do chính tay trẫm dạy dỗ mà ra.
Ấy vậy mà đến phút cuối, trẫm vẫn không thể buông bỏ được gánh nặng này.
Trẫm mười bốn tuổi đăng cơ, trị vì ba mươi năm, không dám nhận là minh quân gì, nhưng chí ít cũng coi như tận tâm tận lực.
Vậy mà đến năm bốn mươi lăm tuổi, bỗng dưng cảm thấy tinh thần chẳng còn được như trước.
Trước kia, thức trắng đêm phê duyệt tấu chương, chỉ cần chợp mắt một giấc là hồi phục ngay. Giờ thì lúc nào cũng mỏi mệt, nghỉ ngơi thế nào cũng không lại sức.
Ban đầu trẫm chẳng để tâm, ai ngờ bệnh tình ngày càng trầm trọng, đến mức chẳng xuống giường nổi.
Thái y bảo, đây là do trẫm hao tổn nguyên khí quá độ, lục phủ ngũ tạng suy kiệt.
Bọn họ lục tìm khắp nơi, dâng lên vô số linh đan diệu dược, thế nhưng hiệu quả lại chẳng đáng là bao.
Trẫm hiểu, đại hạn của mình đã điểm.
Cũng may, mọi thứ cần thiết cho thái tử đều đã chuẩn bị xong xuôi. Nó chỉ cần ngoan ngoãn lên ngôi, làm một vị hoàng đế nhàn nhã là được.
Trong khoảng thời gian nằm liệt giường, trẫm đã cẩn thận sàng lọc từng người trong đám quần thần, rồi lại gọi thái tử đến dặn dò hết lần này đến lần khác.
Chẳng biết có phải trẫm dặn dò nhiều quá khiến tên tiểu tử kia phát phiền hay không, mà rốt cuộc… nó lại không muốn nhận lấy cái chức vị phiền phức này?!
Cho nên… lâm trận bỏ chạy rồi?!
Thật không giống tác phong của đám nhãi nhà họ Tông ta chút nào!
Thằng nhãi con, đợi trẫm tìm được ngươi, nhất định phải cho ngươi một trận nhớ đời!
10.
Vừa hoàn hồn nhận ra bản thân đã nhập vào thân xác Thái tử, việc đầu tiên trẫm làm chính là xông thẳng đến Thái y viện, lôi cả đám lang băm ra ngoài.
“Bắt mạch!”
Trẫm dõng dạc chỉ tay về phía quan tài.
Đám người bên dưới tức thì quỳ rạp xuống, mặt mày tái mét.
“Bệ hạ, xin nén bi thương! Xin bệ hạ bảo trọng long thể!”
Trẫm mặc kệ, tiện tay túm lấy một lão thái y đang run như cầy sấy:
“Bảo ngươi bắt mạch thì cứ bắt! Còn lề mề thêm một khắc nữa, trẫm lập tức cho chém đầu ngươi!”
Mấy tên thái y run lẩy bẩy, lần lượt tiến lên bắt mạch. Hết người này đến người khác đều bắt xong rồi lắc đầu.
Trẫm nhíu mày: “Chắc chắn không có mạch đập chứ?”
Một tên vã mồ hôi lạnh, lắp bắp đáp: “Hồi bệ hạ… quả thực không có.”
Trẫm lại hỏi: “Vậy tim thì sao?”
“Cũng… cũng không đập ạ.”
Trẫm trầm mặc một lát, rồi trầm giọng: “Trẫm từng nghe nói có loại thuật bế khí, có thể khiến người ta giả chết, bề ngoài như đã tắt thở, nhưng thực ra vẫn còn sống. Các ngươi đã kiểm tra kỹ chưa?”
Đám thái y ngơ ngác nhìn trẫm như thể trẫm vừa nói lời hoang đường. Chưa kịp chờ bọn họ lên tiếng, cả bọn đã đồng loạt quỳ mọp xuống, run rẩy dập đầu.
“Bệ hạ xin nén bi thương! Bệ hạ thực sự phải chấp nhận sự thật này thôi!”
Trẫm hừ lạnh một tiếng, tự mình túc trực bên linh cữu suốt cả đêm.
Sau đó, trẫm bí mật cho người đánh tráo thi hài.
Thứ được an táng trong hoàng lăng chỉ là bộ long bào và khâm liệm. Còn nhục thân thật sự, hiện tại đang nằm trên giường băng tinh trong mật thất tại tẩm cung.
Vạn Niên Băng Tinh có thể giữ cho dung nhan người đã khuất vẹn nguyên không hư hao. Ngoại trừ sắc mặt có hơi tái xanh, dáng vẻ của trẫm vẫn như lúc còn sống.
Mỗi đêm, trẫm đều đến đây, đứng lặng trước giường băng tinh mà ngẫm nghĩ.
“Triệt nhi, con có ở trong đó không?”
Trẫm tự nhủ, nếu như linh hồn của trẫm đã nhập vào thân xác Triệt nhi, vậy có khi nào linh hồn của nó cũng đang mắc kẹt trong thân xác này? Nếu thật là như thế, trẫm không thể để nhục thể này bị chôn xuống mồ. Nhỡ đâu một ngày nào đó nó đột nhiên tỉnh lại thì sao?
Nhưng đã qua bao ngày, trẫm triệu tập hết danh y trong thiên hạ, thử đủ cách, vẫn chẳng có lấy một kỳ tích nào xảy ra.
Mỗi lần chạm vào thi thể, trẫm chỉ cảm nhận được một màu băng giá lạnh thấu xương.
“Triệt nhi… con rốt cuộc đã đi đâu rồi?”
Đóng cửa mật thất lại, trẫm lặng người suy nghĩ hồi lâu, sau cùng thở dài một tiếng.
“Người đâu, triệu Khâm Thiên Giám!”
11.
Trẫm vốn dĩ không tin quỷ thần.
Nhưng giờ… trẫm không thể không tin.
Đêm khuya, trăng lưỡi liềm lơ lửng trên cao, ánh sáng nhợt nhạt phủ lên hoàng cung một tầng u tịch.
Khâm Thiên Giám Giám Chính đã quỳ trên điện suốt hai canh giờ, sắc mặt tái xanh, trán vã mồ hôi.
Trẫm chống cằm, chậm rãi lên tiếng:
“Lặp lại lần nữa, cái gì mà Đế Sinh Song Sát?”
Giám Chính khẽ ngẩng đầu, liếc trẫm một cái đầy dè chừng, rồi nhanh chóng cúi xuống như sợ bị thiên lôi đánh.
“Khởi bẩm Bệ hạ, thiên tượng gần đây xuất hiện dị biến, Tử Vi Tinh chia thành hai bóng, một sáng một tối… Đây chính là điềm báo Song Sát.”
Trẫm nheo mắt:
“Nói tiếng người.”
Lão già kia run rẩy, dập đầu “cốp” một tiếng, ống tay áo rộng thùng thình rung bần bật. Hít sâu một hơi, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói:
“Là điềm báo xuất hiện hai ngôi Đế Tinh! Hai ngôi sao này giao nhau, một sáng một tối… một chủ, một phụ…”
Dứt lời, ông ta như kiệt sức, suýt nữa ngã ngửa ra sau, vội vàng lết lại quỳ ngay ngắn, run rẩy thưa:
“Xin Bệ hạ trách phạt!”
Trẫm ngẩng đầu nhìn bầu trời một lát, rồi lại nhìn Giám Chính đang co rúm trên nền điện lạnh băng.
“Trách phạt ngươi làm gì? Chẳng lẽ ngươi có bản lĩnh quản được cả mấy ngôi sao trên trời chắc?”
Giám Chính thoáng sửng sốt, sau đó như trút được gánh nặng, thở hắt ra. Ông ta rụt rè nói tiếp:
“Bệ hạ, vi thần đúng là không thể quản sao trời, nhưng thiên tượng cũng chỉ là điềm báo. Sự việc là do người làm, không phải bất biến.”
Trẫm khoanh tay, nhìn chằm chằm lão một hồi lâu.
“Ngươi có thể nói chuyện cho rõ ràng không? Đừng có vòng vo mãi.”
Người nọ lau mồ hôi trên trán, nuốt nước bọt.
“Ý thần là, nếu có biện pháp ứng đối kịp thời, thì vận mệnh vẫn có thể xoay chuyển. Điềm báo Đế Sinh Song Sát, tất có kẻ tiểu nhân trong bóng tối ngấm ngầm quấy phá. Vi thần bất tài, nhưng nguyện dốc toàn lực giúp Bệ hạ trừ bỏ tai họa.”
Trẫm lặng lẽ nhìn về phương Bắc.
Nhìn hồi lâu, mắt trẫm cũng mỏi nhừ, vậy mà vẫn chẳng thấy cái “bóng đôi” nào trên trời.
Thôi thì… việc chuyên môn cứ để người chuyên môn lo liệu.
Trẫm quay đầu lại, bắt gặp Giám Chính đang quỳ thẳng lưng, ánh mắt lấp lánh hào quang, dáng vẻ vô cùng bi tráng, cứ như sắp xông pha chiến trận.
“Bệ hạ! Vi thần nguyện dốc hết sở học cả đời, bảo vệ Đại Hạ, trấn áp tà mị, diệt trừ bóng tối, giữ cho quốc thái dân an!”
Trẫm giơ tay vẫy hắn lại gần.
Giám Chính mừng rỡ như bắt được thánh chỉ, vội vàng bò lên phía trước.
Trẫm thản nhiên liếc về mật thất, rồi chỉ tay về chính Bắc:
“Có cách nào khiến ngôi sao sáng kia biến mất, rồi làm ngôi sao tối kia sáng lên không?”