Thiên Tử Hoán Hồn Ký

Phần 5



12

Nghe lời trẫm, người nọ như bị sét đánh giữa trời quang, toàn thân cứng đờ, nửa ngày trời vẫn chưa hoàn hồn.

“Bệ… Bệ hạ…”
“Ngôi sao sáng kia… chẳng lẽ là…”

Trẫm khoát tay, chặn lời ông ta.
“Chỉ là nhất thời hiếu kỳ, thuận miệng hỏi thôi.”

Một lát sau, dường như đã lĩnh ngộ được điều gì, ông ta bỗng “bộp” một tiếng quỳ sụp xuống, ánh mắt sáng quắc, nhìn trẫm đầy ngưỡng mộ.

“Quả nhiên là Bệ hạ! Thánh minh vô song! Nhất định là muốn thăm dò điểm yếu địch nhân, rồi dùng gậy ông đập lưng ông, xuất kỳ bất ý, tiên hạ thủ vi cường! Quả là diệu kế! Cao minh! Tuyệt diệu!”

… Nếu ngươi đã nghĩ vậy thì trẫm cũng không tiện phản bác.

Trẫm im lặng một hồi, nhìn ông ta muốn nói lại thôi.
“Thôi, đứng lên đi.”

Cũng xem như… là một nhân tài.

Trẫm trầm ngâm giây lát, rồi hỏi: “Ngươi có suy tính ra được bóng tối kia đang ở đâu không?”

Ông ta nhăn mày, vẻ mặt khổ sở lắc đầu.

Trẫm thấy vậy, cũng không miễn cưỡng, liền phất tay bảo lui xuống.

Dẫu sao cũng không phải hoàn toàn vô ích.

Giữa đống lời lẽ thần thần bí bí, lải nhải lôi thôi của ông ta, trẫm cũng bắt được mấu chốt — Triệt nhi vẫn còn.

Có phương hướng là tốt rồi.

Trẫm lập tức sai người triệu những kẻ tinh thông thuật số, âm dương bát quái đến.


13

Trẫm luôn thưởng lớn cho kẻ có công.

Rốt cuộc, cũng tìm được mấy người thực sự có chút bản lĩnh.

Bọn họ nói, vạn vật trong trời đất đều có định số, suy thịnh xoay vần, âm dương tương khắc. Muốn bóng tối suy yếu, tất phải làm ánh sáng rực rỡ hơn. Cũng như vậy, muốn bóng tối lớn mạnh, thì phải khiến ánh sáng hao mòn.

Nói tóm lại, trẫm yếu đi, Triệt nhi sẽ mạnh lên.

Có kẻ hiến kế, nói có thể dùng “Huyết Chú” để chuyển tinh khí trẫm tản ra sang cơ thể Triệt nhi.

Trong mật thất, trẫm đã chuẩn bị đâu ra đó.

Chỉ đợi giờ lành đến, liền cắt máu tế dẫn.

Thi thể trẫm vẫn nằm yên trên giường băng tinh, chẳng hề suy suyển.

Trẫm nhìn mà trong lòng cũng dấy lên chút bận tâm.

Nếu Triệt nhi tỉnh lại, phát hiện mình nằm trong thân xác trẫm, liệu có hồn bay phách tán không?

Còn nữa, nếu người khác nhìn thấy, chẳng phải sẽ đồn đại trẫm là tử thi sống lại hay sao? Đến khi đó, rốt cuộc phải làm thế nào đây…

Còn chưa kịp suy tính ổn thỏa, trẫm đã nghe thấy một tiếng gọi.

Thanh âm nhẹ nhàng, lại mang theo sự run rẩy:

“Phụ hoàng…”

Trẫm giật mình, lập tức quay phắt đầu, ánh mắt lia sang con dao găm đặt ở một bên.

Linh nghiệm đến vậy sao? Trẫm còn chưa kịp rạch máu mà?

Trẫm dụi dụi mắt, ghé sát lại giường băng tinh.

“Triệt nhi?”

Nhưng người trên giường vẫn không có chút động tĩnh.

Trẫm day day trán. Hẳn là ảo giác thôi.

Cũng chẳng trách được, mấy ngày nay cứ phải nghe đám đạo sĩ cãi nhau chí chóe, ồn ào đã đành, quan trọng là mệt tim.

Cũng chẳng rõ bọn họ học hành từ đâu, một đám hai đám, chẳng ai nói tiếng người.

Thời gian đã điểm, trẫm cầm dao lên, chuẩn bị rạch cổ tay.

Đúng lúc này, một tiếng kêu đầy hoảng hốt vang lên trong đầu.

“Phụ hoàng, đừng mà!”

Lần này, trẫm dám chắc là mình không nghe nhầm.

14

Thi hài của trẫm rốt cuộc cũng được nhập thổ vi an.

Trước kia, trẫm vẫn một mực cho rằng là do mình và Triệt nhi đã hoán đổi thân xác, thế nên mới hao tâm tổn trí bảo toàn thi thể này. Nhưng hiện tại, tình thế lại có phần… éo le hơn đôi chút.

Trẫm đã sai cung nhân thử nghiệm vài lần, kết quả phát hiện một chuyện động trời—hình như chỉ có mình trẫm nghe được giọng nói của Triệt nhi.

Lẽ nào… nó đã hóa thành du hồn rồi ư?!

Ngay khi trẫm đang lệnh cho người tìm thêm vài vị dị nhân, đạo sĩ để dò xét, Triệt nhi bỗng lên tiếng:

“Phụ hoàng, đừng nhọc công vô ích, nhi thần vẫn đang ở trong thân xác của chính mình.”

Trẫm lập tức nhảy dựng lên.

Trời đất quỷ thần ơi!

Đây rốt cuộc là tình huống quái quỷ gì thế này?

Nhưng chẳng đợi trẫm kịp hoàn hồn, sự thật phũ phàng đã đập thẳng vào mặt—một thân xác, hai linh hồn!

Chuyện vớ vẩn gì đây chứ? Linh hồn trẫm chẳng những chưa nhập vào thân thể Triệt nhi mà còn khiến ý thức của nó rơi vào hôn mê.

Sau khi vỡ lẽ, trẫm lập tức hạ lệnh đưa thi hài trên giường băng tinh vào hoàng lăng.

Đùa chắc? Ngày ngày đối diện với chính xác chết của mình, các ngươi có biết cảm giác ấy đáng sợ đến mức nào không?

Triệt nhi vội vã can ngăn, một lòng muốn tìm cách đưa trẫm về lại thân xác cũ.

Trẫm xua tay thở dài:

“Thôi bỏ đi, cái xác kia đã sớm lạnh cứng như băng rồi.”

15

Phụ tử trẫm nghiên cứu một hồi, rốt cuộc phát hiện hai người có thể luân phiên khống chế thân thể.

Nhận ra điểm này, trẫm lập tức… đình công!

“Trẫm đã băng hà rồi, chuyện triều chính giao lại cho con, con đi lâm triều đi.”

Triệt nhi bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Vâng.”

Tốt quá rồi! Cuối cùng trẫm cũng có thể nghỉ ngơi. Những ngày tháng không làm hoàng đế, quả thực khoan khoái biết bao!

Mà trong lúc trẫm an nhàn dưỡng thần, triều đình lại vô cùng náo nhiệt.

Thôi tướng quốc sau khi hoàn hồn, tính khí hễ gặp ai là xoi mói người đó lập tức bộc phát, khiến triều sớm ngày nào cũng ồn ào như cái chợ vỡ.

Trước kia, trẫm chỉ có thể nghiến răng chịu đựng, nghe bọn họ cãi nhau, thỉnh thoảng còn phải đưa ra ý kiến. Nếu như lỡ sơ suất bỏ sót điều gì, hỏa lực của quần thần sẽ lập tức đổi hướng sang trẫm.

Lâm triều, thật sự chẳng phải chuyện thú vị gì cho cam.

Nhưng bây giờ, trẫm lại thích lâm triều nhất!

Hóa ra đứng ngoài cuộc xem người ta cãi nhau lại thú vị đến vậy! Nếu không phải dùng chung một thân xác, trẫm thực sự muốn bưng một đĩa hạt dưa vừa nhấm nháp vừa xem náo nhiệt.

Hộ bộ và Công bộ cãi nhau đến long trời lở đất.

Hộ bộ Thượng thư tức đến đỏ mặt tía tai, vung tấu chương định chọc thẳng vào mặt Công bộ Thượng thư, mà Công bộ Thượng thư cũng không chịu yếu thế, giơ tay định giật mũ quan của đối phương.

Nếu là trước kia, trẫm đã phải đứng ra ngăn cản, hoặc hòa giải, hoặc phạt mỗi bên một gậy.

Nhưng giờ phút này, trẫm lại cười trên nỗi đau của người khác, cùng Triệt nhi đàm luận:

“Ha ha ha, con đoán xem ai khỏe hơn?”

Vì dùng chung một thân xác, Triệt nhi không cần mở miệng, trẫm cũng có thể nghe được tiếng lòng của nó.

Nó bất lực thở dài: “Không hiểu nổi… không thể ngồi xuống nói chuyện tử tế hay sao?”

Sau đó, nó mở miệng can ngăn, phân tích vấn đề từng điều một, tiện thể đưa ra phương án giải quyết.

Chuyện này vừa xong, lập tức lại có một vụ chính sự khác.

Trẫm nghe nghe rồi… ngủ thiếp đi từ lúc nào chẳng hay.

Đến khi tan triều, trẫm cũng vừa vặn ngủ đủ giấc.

Ừm, lần đầu tiên ngủ gật giữa triều, cảm giác quả thực… quá tuyệt vời!


Hôm sau, Hộ bộ Thượng thư dâng sớ cáo lão, tâu rằng tuổi già sức yếu, thân thể suy nhược, khẩn cầu bệ hạ cho hồi hương an hưởng tuổi già.

Trẫm nghe xong chỉ cười nhạt:

“Lão thần này thân cường thể kiện, năm nào đến mùa đông cũng cởi áo nhảy xuống sông bơi lội, một bữa có thể ăn hết hai cái chân giò, so với trâu còn khỏe hơn ba phần! Giờ lại đòi cáo lão hồi hương? Hừ, rõ ràng là muốn trốn việc.”

“Truyền ý chỉ của trẫm! Mau giao thêm việc cho ông ta, càng nhiều càng tốt!”

Dưới sự trị quốc anh minh của trẫm, đám đại thần có ý định lười biếng đều không còn chốn dung thân.

“Quý Tư Mã ham rượu, tửu nhập là loạn trí, cần có người kè kè bên cạnh giám sát.”

“Ngô Quốc Công trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ mỗi phu nhân trong nhà, cứ để bà ấy khuyên bảo.”

“Tiền Thị Lang sợ chó, bảo người dắt một bầy chó đi ngang qua phủ ông ta mỗi ngày.”

“Tôn Ngự Sử thích tấu hạch đồng liêu, cứ để ông ta viết thoả thích, nhưng trước khi dâng lên thì giao cho Lại Bộ kiểm duyệt trước đã.”


Hôm ấy, trẫm bỗng dưng nhớ ra một chuyện, lập tức kéo Triệt nhi đến hậu cung, chỉ vào mỹ nhân trước mặt mà đắc ý nói:

“Mỹ nhân Vệ quốc dâng tặng đấy, thế nào? Có hợp nhãn không? Phụ hoàng thay con nhận rồi.”

Triệt nhi trầm mặc hồi lâu, rồi đáp:

“Phụ hoàng, nhi thần vẫn còn trong thời gian chịu tang.”

“…”

Trẫm cũng im lặng theo. Sau một khắc, ho khẽ một tiếng, chỉnh lại y bào, nghiêm túc nói:

“Con nghĩ đi đâu thế? Trẫm chỉ bảo con nhìn trước một chút thôi. Với lại tình cảnh bây giờ… có chút bất tiện.”

Dù gì thì, ít nhất cũng phải đợi đến lúc trẫm đi đã…

Từ giây phút Triệt nhi tỉnh lại, trẫm đã sớm có tính toán. Trẫm phải nhanh chóng biến mất thôi.

Nhưng chuyện này, trẫm không định nói cho nó biết.

Đứa trẻ này cái gì cũng tốt, chỉ là quá ương bướng. Trẫm sợ nếu nói ra, nó lại sinh ra những ý niệm không nên có.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.