Thiếu Nhi Mét Tám Sáu Múi

Chương 8



Chương 8:

Tạ Dực đã gửi địa chỉ căn hộ, thậm chí còn gửi cả mật khẩu và số nhà, bảo tôi tự mình đi vào nhà nếu đến nơi trước.

Tuy cách trường khá xa nhưng rất may có xe buýt chạy thẳng, ban đêm không bị kẹt xe, chỉ mất nửa tiếng là đến nơi.

Nơi này cũng rất dễ tìm.

Đây là căn hộ dành riêng cho người trẻ, trước cửa lớn còn có quản lý ở quầy lễ tân.

Tạ Dực vẫn đang trên đường về, tôi ngồi ở phòng đợi tầng một đợi anh ấy.

Ác quỷ trong lòng cứ hối thúc tôi đi thăm dò phòng anh trước, nhưng vào thời điểm mấu chốt, chính nghĩa bất ngờ hạ gục tên ác quỷ chỉ bằng một cú đấm như ăn rau chân vịt.

Tôi ngoan ngoãn ngồi trên sofa xem anime, đợi anh đẹp trai về nhà.

Cho đến khi một cái bóng cao che mất ánh sáng của tôi.

“Ngồi đây làm gì? Làm đồ ăn cho muỗi à?” Tạ Dực nhìn tôi từ trên xuống bằng vẻ mặt lạnh lùng.

“Anh lề mề quá đấy! Vậy mà nói còn nói là tiện đường để đến công ty. Đi về còn chậm hơn cả em nữa.”

Đúng là tôi đã bị muỗi đốt mấy lần, trong lòng đang khó chịu mà anh còn hung dữ như vậy.

“Bị người khác kéo đi bàn chút chuyện.” Tạ Dực nói với giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Không phải bảo em lên trước sao?”

“Hứ, em không muốn về phòng một mình đâu, nếu anh có mất đồ có giá trị thì phải làm sao?”

Anh cười, khịt mũi: “Trong mắt em tôi là người như vậy sao?”

“Cũng không biết là ai cầm tờ vé số 5 tệ rồi cướp mất 520 tệ từ tay em nữa.”

Tạ Dực nghe vậy dừng lại và nhìn thẳng vào tôi: “Ai vậy?”

Tôi ???.

Anh muốn tôi trả lời câu hỏi này như thế nào?

Đơ vài giây, cuối cùng anh ấy cũng phản ứng: “Không phải là em nói tôi đấy chứ?”

“Anh nghĩ sao?” Tôi cũng bắt chước ánh mắt ghét bỏ thường gặp nhất của anh, bĩu môi nhìn anh.

“Ê, tờ vé số trúng thưởng 500 tệ của tôi đâu rồi!”

Tôi cũng rất sợ. Thời hạn đổi xổ số là hai tháng, có tính thế nào cũng đã hết hạn, 500 tệ của tôi!!!

Theo anh chạy về phòng, lục lọi đồ đạc, cuối cùng tìm thấy tấm vé số 500 tệ trong túi áo khoác trước ngực.

Thời hạn nhận thưởng là hai tuần trước.

Má.

Tôi và Tạ Dực tựa lưng vào ghế sofa, bất lực nhìn lên trần nhà.

“Tôi sẽ trả lại 520 tệ cho em.” Anh lấy điện thoại ra để chuyển tiền.

“Không cần không cần, thực sự không cần đâu.” Tôi nhìn vẻ bối rối trong mắt anh: “Chỉ cần… 515 tệ là được…”

Anh nhếch khóe miệng lên, mỉm cười rồi đảo ngược thành 520…

Tạ Dực đã chuyển 520 tệ cho tôi.

Nói trắng ra đây là một lời thổ lộ với tôi đúng không!?

Tôi cười khoái chí nhận tiền.

“Sau này tôi phạm lỗi phải nói cho tôi biết, đừng làm ra vẻ như tôi cố ý ức hiếp em.” Anh đi đến bên bàn lấy ra một chai dầu gió “Em có cần cái này không?”

“Cần, cần, cần.”

Tôi nhanh chóng cầm lấy, vén chiếc váy dài lên vài cm, nâng chân lên thoa dầu lên nốt muỗi đốt ở bắp chân.

Dưới ánh đèn, Tạ Dực quay đầu sang hướng khác.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.