Thiếu Nhi Mét Tám Sáu Múi

Chương 9



Chương 9:

Lúc ngẩng đầu lên, tôi thấy má anh ấy đang đỏ ửng lên.

Anh ấy bước ra ban công rồi tiến lại hỏi tôi: “Em uống nước không? Tôi lấy cốc nước cho em.”

“Ok, dùng cốc của anh được chứ?”

“Mơ đẹp đấy.”

Tạ Dực từ đâu đó lấy ra một chiếc cốc sứ trắng, đổ đầy nước rồi đưa cho tôi: “Cốc mới đấy, đừng có ngày nào cũng nghĩ đến mấy thứ linh tinh.”

Có một chú gấu nhỏ dễ thương được in trên chiếc cốc. Tôi hỏi anh ấy: “Ông chủ Tạ, không phải anh đặc biệt chuẩn bị chiếc cốc này cho em đấy chứ?”

Đôi mắt anh ấy trong veo: “Chỉ là đi ngang một cửa hàng tạp hóa thấy giảm giá nên tiện mua thôi.”

Đi ngang qua.

Ok, anh nói sao thì cứ coi là như thế đi.

Tôi nhìn thấy vết son còn sót lại ở chỗ tôi uống nước, và những lời lẳng lơ mới học được gần đây lại bắt đầu xuất hiện.

“A, son môi của em cũng hơn thua với em nữa sao???”

Tạ Dực im lặng, nhìn tôi chăm chú, chờ tôi tiếp tục tiểu phẩm.

“Cái thỏi son trị giá 100 tệ này mỗi ngày chỉ biết dính lấy chén bát mà chẳng biết dính lấy ông chủ Tạ.”

Anh ấy cười rồi, nhìn đẹp thật!

Chỉ là những lời anh ấy nói ra không xuôi tai cho lắm.

“Đới Cẩn, son môi của em không chịu thua em rồi, dính vào quần áo của tôi năm lần.”

“Mascara của em cũng vậy, nó làm bẩn quần áo của tôi tám lần.”

“Ấn tượng nhất là phấn trên mặt em, dính vào mười hai lần, bất kể là quần áo trắng hay quần áo đen, đều có thể bị nó làm bẩn.”

“Không biết sao gương mặt của em lại có thể dễ dàng dính vào người tôi như vậy.”

“Dù sao anh cũng không cần giặt quần áo, lại còn rất vui vẻ.”

Nghe anh vạch trần từng tội ác của tôi, từ cổ đến tận tai tôi đều nóng lên, đầu tôi càng ngày càng vùi xuống, chỉ tiếc không thể chôn mặt xuống ghế sofa.

Đáng lẽ tôi phải ở dưới gầm xe chứ không phải ở đây.

“Chẳng phải em đang giúp anh cảm nhận được bầu không khí thanh xuân của một nữ sinh à…” Tôi nói lí nhí như một con muỗi đang bay, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Vậy tôi còn phải cảm ơn em hả?”

“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn… Đại nhân, ngài khách khí rồi…”

Tạ Dực nhìn tôi, ba phần bất lực bảy phần như ba. Anh đứng dậy, bước ra ngoài: “Thôi được rồi, em cũng đã gặp tôi rồi. Tôi đưa em về trường, lát nữa sẽ hết xe đấy.”

Lúc đi ra ngoài, mật khẩu ở cửa lóe lên, tôi nhớ đến chuỗi mật khẩu không rõ hàm ý của anh ấy, không nhịn được liền hỏi anh: “Ông chủ Tạ, mã khóa cửa này là có ý gì?”

Mắt anh tối sầm lại: “Không nói cho em biết.”

“100106, mối tình đầu của anh là ngày 6 tháng 1 năm 10 hả?”

“Tôi không có mối tình đầu.”

“Lúc đó là 6 giờ chiều ngày 1 tháng 10 hả? Là thời gian chúng ta gặp nhau lần đầu phải không?”

Anh liếc ngang nhìn tôi rồi nói: “Không phải ngày tháng, đừng đoán lung tung.”

Tôi trầm giọng nhớ lại: “Ừ, ngày chúng ta gặp nhau chắc chắn không phải là ngày Quốc khánh, mà là một ngày nào đó vào tháng 10… ”

“23 tháng 10.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.