Sau khi Thôi thị qua đời, bà mối quan gia lại tìm đến cửa. Ta vốn không có ý tái thú.
Trong phủ, bốn vị thiếp thất mỗi người một tâm tư, ngoài phủ, cường địch rình rập, lại thêm Thái phu nhân thế lớn không ngừng chèn ép. Ta cần gì phải rước thêm một cô nương trong trắng về phủ, để nàng phải uổng phí cả đời?
Ý nghĩ ấy cứ mãi quẩn quanh, cho đến khi đại tiểu thư nhà họ Tống bị Hộ Quốc Tướng Quân ruồng bỏ, buộc phải quay về nhà mẹ đẻ.
Tết Thượng Tỵ, ta dạo bước trong rừng, tìm một nơi thanh tĩnh, chợt nghe tiếng chuông leng keng. Có mấy vị phu nhân tiểu thư tụ lại bàn tán về đại tiểu thư họ Tống.
Vị đại tiểu thư ấy, ta có quen biết. Nàng là người cứng cỏi, từng vì Hộ Quốc Tướng Quân mà tìm đến nhờ vả ta, cũng coi như có chút giao tình.
Ta vốn không ưa những kẻ si tình lụy lỡ, nên đối với nàng lại càng lưu tâm đôi phần.
Vừa đi, ta vừa ngấm ngầm lắng nghe.
— Quả nhiên, miệng nữ nhân sắc bén hơn cả đao kiếm.
Ta ngoảnh đầu nhìn lại, liền thấy một tiểu cô nương áo xanh ngọc, trong tay cầm khăn, đôi mắt hạnh đỏ hoe, trừng trừng nhìn đám người kia đầy phẫn nộ.
Nha hoàn bên cạnh nhẹ giọng khuyên nhủ: “Ngũ tiểu thư, chúng ta trở về thôi.”
Tiểu cô nương hừ lạnh một tiếng, chẳng những không đi, còn giật lấy khăn tay của nha hoàn, đập lên tán lá bắt sâu.
Ta thấy hứng thú, bèn ẩn trong lùm cây quan sát nàng.
Người không sợ sâu thì nhiều, nhưng nữ tử dám bắt sâu lại hiếm có.
Huống hồ, nàng nhỏ nhắn như vậy, lại ngang bướng đến thế, thực khiến người ta cảm thấy thú vị.
Nàng bắt được một nắm sâu, gói vào khăn tay, sau đó thản nhiên tiến về phía đám tiểu thư phu nhân kia.
Lát sau, tiếng hét chói tai vang vọng khắp khu rừng.
Lỗ tai ta bị chấn đến đau nhức, bèn chậm rãi rời đi.
Nhưng vừa đi được vài bước, ta lại không kìm được ngoảnh đầu nhìn lại.
Tiểu cô nương áo xanh ngọc kia vờ như hoảng hốt né tránh cùng mọi người, nhưng lại lén nhét sâu lên người họ, đôi mắt hạnh lấp lánh, toát lên vẻ tinh nghịch chẳng sợ trời, chẳng sợ đất.
Vừa rồi nha hoàn gọi nàng là “Ngũ tiểu thư”, hẳn chính là Tống Ngũ, muội muội do đại tiểu thư đích thân nuôi dưỡng.
Cũng là kẻ năm đó mỗi lần Hộ Quốc Tướng Quân đến cửa cầu xin, liền quấy phá hắn đến nhếch nhác thảm hại.
Trong khoảnh khắc, ta bỗng thấy tiểu cô nương nghịch sâu kia thật đẹp.
Vậy… làm sao để cưới được nàng đây?
Ngày mai, trước tiên cứ sai người đưa sính lễ sang Tống phủ, hỏi thử đại tiểu thư.
Tống Ngũ: Này này này! Sao chỉ có lúc bắt sâu mới đẹp hả!
– Hoàn –