Chương 1.
Tôi là nữ phụ ác độc. Trước khi giác ngộ, tôi đã bỏ thuốc nam chính.
Nhưng đen cái, người hưởng lợi lại là nữ chính “bông sen trắng”.
Nam chính tỉnh lại xong liền truy sát tôi khắp nơi. Không bắt được thì quay sang đập cho bẹp chuyện làm ăn của nhà tôi.
Công ty lao đao, bố tôi xoay đủ đường mà không cứu vãn nổi, cuối cùng đành tính đường liên hôn.
Nhưng khổ nỗi, ai mà muốn cưới một đại tiểu thư ngang ngược như tôi, lại còn phải gánh thêm cả một công ty đang nát bét?
Vậy là bố tôi chĩa mũi dùi sang Cố Thương Úc.
Cố Thương Úc – đại lão của giới thượng lưu.
Lạnh lùng, tàn nhẫn, vô tình.
Là bạn của bố tôi, cũng là chú nhỏ tôi bây giờ.
Lúc trước, khi tôi bỏ thuốc nam chính, anh ta là người bóp cổ, ép tôi uống nốt chỗ rượu có thuốc còn lại.
Chú nhỏ cứu tôi, nhưng lại tiện tay dùng cà vạt trói chặt tay tôi. Bắt tôi quỳ trong từ đường, cầm thước kẻ đánh từng cái một.
Mặt thì đáng sợ, tay thì không nương tình, tôi run như cầy sấy. Nhưng khổ nỗi thuốc ngấm, người tôi nóng bừng bừng.
Đêm đó, ngay trước bàn thờ tổ tiên nhà anh ta, tôi liền chơi anh ta luôn.
Cái xe lăn của anh ta cũng bị tôi chơi hỏng nốt.
—
Sau đó, tôi bỏ trốn. Những người truy sát tôi lại có thêm một cái tên — Cố Thương Úc.
Bị bóp cổ, bị ép uống rượu mạnh, khóc lóc giằng co suốt mấy tiếng, cộng thêm sợ quá hoảng loạn, tôi mất giọng luôn.
Tôi để lại một bức thư rồi chuồn ra nước ngoài chữa bệnh.
Nửa năm sau, trong tiếng nhạc xập xình của quán bar, tôi bị tóm về nhà.
Tôi chỉ vào cổ họng mình, ra hiệu: “Nhà họ Cố chắc gì đã chấp nhận một con dâu bị câm?”
Bố tôi nhấp ngụm trà, mặt bình thản đáp: “Chính vì nhà mình sắp phá sản, con lại bị câm, nên nhà họ Cố mới bị ép phải lấy con đấy.”
“Với cả, nó cũng què, con câm một chút thì có làm sao?”
Tôi: ???
3.
Đêm tân hôn, tôi run như cầy sấy.
Ông chú lạnh lùng chậm rãi lăn xe đến trước mặt, cúi xuống bóp cằm tôi, đầu ngón tay lạnh như băng lướt qua cổ họng.
“Câm rồi à?”
Tôi gật đầu lia lịa, mắt rưng rưng như sắp khóc.
Nghe đồn, những kẻ từng đắc tội với Cố Thương Úc đều có kết cục thê thảm. Mà tôi đâu chỉ đắc tội, tôi còn giở trò với anh ấy, rồi ép anh ấy cưới mình.
Nay rơi vào tay anh ấy, có khi nào tôi toi đời không?
Cố Thương Úc nheo mắt, nhếch môi cười lạnh: “Thế thì tốt, nhà cũng không cách âm lắm.”
Tôi: ???
Chưa kịp tiêu hóa hết câu nói đầy ẩn ý, anh đã vỗ đầu tôi, nhét vào tay một chiếc hộp.
F*ck! BCS…
“Chân chú không tiện, giúp chú một tay nhé?”
Tôi cúi xuống nhìn hộp đồ nóng bỏng tay, đầu óc xoay mòng mòng.
Tên biến thái này… thật sự định ra tay với cháu gái nhỏ hơn tám tuổi á?!
“Sợ à?”
Tôi gật đầu theo phản xạ. Xong nghĩ lại, lập tức lắc đầu.
Tôi là Giang Mộ, đại tiểu thư ăn chơi khét tiếng, từ bao giờ biết sợ đàn ông chứ?!
Vậy là tôi quỳ một gối, run run mở hộp ra, vừa làm vừa tự nhủ mình không sợ.
Cố Thương Úc nhìn tôi một lúc, đột nhiên kéo tôi lên, đặt ngồi đối diện trên đùi anh ấy.
Anh ấy nắm lấy tay tôi, chậm rãi hướng dẫn.
“Mộ Mộ là người mới, đừng vội vàng. Ngồi vững, đừng để ngã. Chiếc xe lăn này là loại tốt nhất nước, em cứ chơi thoải mái.”
…
4
Chú đúng là vô dụng, việc gì cũng bắt tôi phải tự làm!
Mỗi lần đều làm tôi mệt rũ rượi, đến mức một tháng sau, mí mắt tôi còn sắp díp lại.
Hôm ấy, tôi cáu quá, cắn chặt vào vai anh ấy cho bõ tức.
Tưởng vậy là xong, ai dè trước mắt bỗng hiện lên mấy dòng chữ phát sáng:
【Tôi cười ngất, hai người này nhịn cũng khổ ghê!】
【Nữ phụ, cô có thể hét to lên đấy, chú của chúng ta thích nghe lắm!】
【Thực ra ông chú kia khỏi chân lâu rồi, chẳng qua hơi biến thái, thích nhìn cô chủ động thôi.】
【Cầu xin đấy, mắng anh ta một câu đi, chúng tôi muốn nghe!!】
Tôi: …
Lại còn thế này nữa?
Tôi chậm rãi quay đầu nhìn Cố Thương Úc.
Anh ấy đang thở dốc, mồ hôi từ trán chảy xuống xương quai xanh, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Tôi thử lên tiếng, giọng khàn khàn: “Chú Úc.”
Cố Thương Úc sững lại một giây.
Tôi nghiến răng, trút hết ấm ức trong lòng ra ngoài: “Chú Úc, chú đúng là đồ vô dụng!!”
Bàn tay đang giữ eo tôi bỗng siết chặt.
“Em nói lại lần nữa?”
Môi tôi run run, nhưng đã lỡ lao thì phải theo lao.
“Sao? Nghe không rõ à? Chân không dùng được, tai cũng hỏng luôn sao? Thế thì nghe cho rõ đây, tôi nói.
Chú! Đúng! Là! Vô! Dụng!!”
Cố Thương Úc nheo mắt, chậm rãi vén tóc tôi ra sau gáy, ánh mắt đầy ẩn ý.
“Hửm?”
Bóng đêm càng lúc càng sâu.
Anh ấy vươn tay, nhẹ nhàng vuốt lên môi tôi, giọng cười trầm thấp:
“Kẻ vô dụng? Chân anh cũng vô dụng à? Sao lại chữa khỏi họng em rồi?”